Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 474: Sư Phụ Nhận Một Lạy Của Đồ Đệ





Vừa nghe lời này thì Điền Văn Uyên thấy vui ngay.
Ông còn tưởng lúc trước mình bị Thẩm Lãng nắm thóp không thể trở mình, chẳng ngờ Thẩm Lãng lại tự đâm đầu vào chỗ chết, dám đánh cược một trận mà không có cơ thắng thế này.
Điều này khiến Điền Văn Uyên cảm giác như thế mới vượt qua cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
“Hahaha, Thẩm Lãng, cược! Tôi cược! Dù sao thì cậu thua chắc rồi!” Điền Văn Uyên cười lớn.
Thế nhưng vào giờ phút này, Điền Văn Triết lại tỏ vẻ nghiêm trọng, ông ta cứ cảm thấy có điều không may nhưng lại không sao nói rõ được.
Ông cũng hiểu ván cược giữa Thẩm Lãng và cậu Năm thì Thẩm Lãng hoàn toàn không có tí phần trăm cơ may thắng nào cả, thế nhưng vẫn cứ có dự cảm không lành.
“Văn Uyên, không nên quyết đinh vội vàng, chú suy nghĩ kỹ trước đi đã.”
Lúc này Điền Văn Triết lên tiếng cảnh cáo.
“Anh cả, anh cứ yên tâm đi, nếu đến cả loại cược thế này mà em còn không thắng được nữa thì đúng là sống uổng rồi!”
Điền Văn Uyên cũng muốn thông qua ván cược này để chứng minh bản thân mình
“Vậy thì được.” Điều Văn Triết cũng chỉ đành thôi.
Ông ta nhìn Thẩm Lãng đứng ở hiện trường, có cảm giác không sao nhìn thấu được, cho dù Thẩm Lãng còn đang tuổi trẻ, tầm đó đứng trong lớp người trong giới thì cũng chẳng đáng là lớp tiểu bối, song lại khiến ông ta nảy sinh cảm giác hoảng hốt vô cớ.
Tiếp đó, nhóm người chuyên gia cùng đi lên, bắt đầu tiến hành giám định số đồ gỗ trong tiệm đồ cổ Hồng Thụy Phúc.
Lý do khiến Thẩm Lãng dám đánh cược là bởi vì cậu đã xác định trong quá trình giám định tiếp theo, phái nhà họ Điền sẽ không dám táy máy tay chân gì.
Dù sao thì danh sách cũng đã liệt kê hết cả, bao gồm tên của các loại gỗ, hơn nữa nếu lần này phái nhà họ Điền nói hàng thật thành hàng giả thì chính là lại phạm phải lỗi của Điền Văn Duệ.
Sai một lần thì thôi, chứ sai đến lần thứ hai thì đến lúc đó danh dự của đám phái nhà họ Điền sẽ tụt dốc không phanh.
Điền Văn Triết là kẻ thông minh, ông ta cũng sẽ không để phái nhà họ Điền đi lên cùng một vết xe đổ.

Đây chính là một trong nhưng nguyên nhân Thẩm Lãng dám đặt cược với Điền phái.

Mỗi một lần cậu ra quyết định thì đều đã trải qua bao lần trăn trở chứ không phải cứ cứng miệng huyênh hoang, lần này phái nhà họ Điền không thể nào làm trò táy máy nữa, thế thì cậu nhất định thắng chắc.
Chỉ cần xét thực lực thì cậu chưa từng bị thua.
Không khí của buổi giám định hiện trường lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Bất kể là người trong ngành hay là người ngoài ngành, ai ai cũng để lộ nét mặt khẩn trương, chờ đợi kết quả giám định mau mau có kết luận.
Hai ông già Hoàng Thanh Sơn Và Hoàng Thanh Thạch cũng chẳng hề coi trọng Thẩm Lãng.

Hai người họ thừa nhận Thẩm Lãng có hơi thông minh, nhưng lại nhìn nhận đó chỉ là khôn vặt, chưa gì mà đã thích khoác lác mạnh miệng thế này thì chẳng được cái việc gì cả.
Xem ra, sau khi bị Tống Tri Viễn cảnh cáo thì hai ông già này vẫn chẳng hề tỉnh ngộ được chút nào.

Cho dù là Thẩm Lãng có khoác lác thì vẫn nên giúp đỡ một chút, nghĩ cách hộ đỡ thế nào chứ không phải là ngồi xem như không có việc gì như vậy.
Khi đang giám định đồ gỗ được một nửa thì nhóm người quàn chúng vây xem đã sắp không nhịn được nữa rồi.
“Sao mà vẫn chưa giám định xong vậy? Nhanh nhanh lên chứ!”
“Chờ đến độ hoa sắp rụng hết cả rồi, lề mà lề mề không biết có được việc không nữa.”
“Thế rốt cuộc Thẩm Lãng có thằng được hay không vậy? Nhất định phải thắng đó nhá!”
“Cố lên Thẩm Lãng, vả sưng mặt đám khọm già đáng khinh kia đi!”
Người ủng hộ Thẩm Lãng càng lúc càng nhiều lên.

Ấy là bởi trình độ giám định đồ cổ cừ khôi của cậu ta có thể được lòng một đám fan trung nhiên thế này quả đúng là hiếm thấy.
Cùng lúc đó, Tề Hóa Vân ở nhà cũng đã đang xem truyền hình trực tiếp cuộc giám định hiện trường.
Trông Thẩm Lãng thấy biến mà không sợ hãi đứng ở nơi đó thì Tề Hóa Vân cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta không hề ngờ rằng Thẩm Lãng lại có thể tiếp tục đến tận giờ, liên tục quyết đấu với hai vị cao thủ của Điền phái, lại còn không bị ảnh hưởng đến căn cơ chính là điều ông ta cả thấy ngoài ý muốn nhất.
Nhất thời, cuốn sổ nhỏ trong tay trở nên không ra gì.

Ông ta tự nhận có chỉ số thông mình đủ để so tài với Gia Cát, am hiểu bày kế sách tinh vi, song giờ phút này lại cảm thấy bó tay bó chân.
Toàn bộ bày bố mưu kế trong cuốn sổ này của ông ta đến nay đã trở nên vô dụng với Thẩm Lãng.

Bởi vì Thẩm Lãng cứ như là một kẻ ngoài cuộc, song lại làm việc của kẻ trong cuộc.
“Không ngờ, đúng là không ngờ được, kế sách ta bày bố tinh vi chỉ để lật đổ tập đoàn Phi Vũ, thế mà tự dưng lại có một Thẩm Lãng xuất hiện, đúng là đau hết cả đầu!”
Tề Hóa Vân có cảm giác thật uất ức.
Nếu như không có Thẩm Lãng, vậy thì thế trận hôm này có chín phần thắng chắc rồi.

Ông ta thông đồng với Điền phái, khiến phái nhà họ Điền động tay động chân trong buổi giám định cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn nữa.
Nói thật, đến tận bây giờ Tề Hóa Vân cũng chẳng hề để mắt đến hai lão già Phái nhà họ Hoàng kia hay coi họ như thể là đôi thủ chân chính.


Trong mắt ông ta Hoàng Thanh Sơn và Hoàng Thanh Thạch có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng đủ để tạo thành uy hiếp.
Suy nghĩ lần tái lần hồi, Tề Hóa Vân vẫn gọi điện thoại cho Điền Văn Triết.
Tại hiện trường giám định.
Reng reng reng...
Tiếng chuông di động của Điền Văn Triết vang lên, thấy tên người gọi là của Tề Hóa Vân thì ông ta vội vàng lách mình đi vào trong nhà vệ sinh.
“Cậu Vân à, cậu yên tâm, tôi đã có biện pháp ứng đối cả rồi.”
“Ông Triết này, mấy người nhà Điền các ông có được việc không vậy? Nếu không làm được thì viên Giao nhân dạ minh châu kia tôi phải lấy lại rồi.”
“Mong cậu Vân hãy cứ yên tâm, nhà chúng tôi nhất định sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thế ông năm nhà ông là thế nào kia? Việc gì mà phải đồng ý đánh cược với Thẩm Lãng? Rõ ràng là lãng phí thời gian!”
“Cậu Vân à, giò bọn tôi cần phải tạo khí thế để đè đầu cái thằng Thẩm Lãng kia, lần này cậu Năm nhà tôi có phần thắng rất lớn, vừa hay có thể nhân cơ hội xả giận với thằng nhóc đó một cái, việc giám định đồ cổ không chỉ xét về kỹ thuật mà còn đánh đố tâm lý nữa.

Chỉ cần lần này Thẩm Lãng bị thua thì tâm lý của nó nhất định sẽ sụp đổ.”
“Tôi không quan tâm các ông dùng cách gì, chỉ cần gán được tội danh Hồng Phúc Thụy bán đồ giả thành công không thì có gì tặng là tôi sẽ lấy về hết!”
Nói xong những lời này thì Tề Hóa Vân ngắt điện thoại.
Điền Văn Triết đứng trong nhà vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương mà trong lòng bộn bề.
Vì một viên dạ minh châu “Giao nhân” mà nhà họ Điền làm ra chuyện thất đức.

Thế nhưng ông ta thực sự thích viên ngọc kia, thích đến độ nhất định phải có cho bằng được.

Hơn nữa chuyện cũng đã làm được một nửa rồi, làm gì có đạo lý quay đầu lại được nữa.
Bình tĩnh lại mọi xúc cảm, Điền Văn Triết đi ra ngoài nhà vệ sinh, nhìn các vị chuyên gia giám định đang đứng quây quanh khu vực bày trí đồ gỗ.
Giờ phút này, quá trình giám định chất lượng đồ cổ của Hồng Thụy Đức cũng đã tiến hành gần xong rồi.
Điền Văn Triết nhìn Thẩm Lãng lần nữa thì lại phát hiện Thẩm Lãng đang ngồi một bên uống trà.
“Cậu ta, lẽ nào không lo lắng chút gì ư? Cậu ta chắc chắn đến như vậy ư?”
Nội Tâm Điền Văn Triết cuồn cuộn những nghi hoặc.

Ông ta cảm thấy Thẩm Lãng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến người khác cảm thấy có điều không bình thường.
Đúng lúc này lại lục tục có tiếng của nhóm chuyên gia giám định.
“Ở đây tôi giám định xong rồi.”
“Tôi cũng giám định xong rồi.”
“Đã hoàn thành rồi đây.”
“Xong rồi.”
Cuối cùng, tất cả số đồ cổ bảo tàng đều đã được giám định xong xuôi.
Tiếp đó chính là tổng hợp lại toàn bộ thông tin giám định của tất cả các chuyên gia rồi tiến hành đối chiếu với bộ danh sách mà Thẩm Lãng đã liệt kê trước đó.
Nếu có một chút sai khác thì cũng đủ để quyết định rằng Thẩm Lãng thua cuộc.

Vì sao Thẩm Lãng lại dám cá cược như vậy? Đương nhiên chuyện gì cũng có tiền căn hậu quả.

Không phải là bởi cậu ta quá tự tin, mà còn có một nguyên nhân khác nữa, đó chính là bởi cậu ta cố tình mạo hiểm như vậy.
Khiến Điền Văn Uyên nhận thấy rằng xác suất cậu ta thua trận là rất cao, như thế thì Điền Văn Uyên mới dám không kiêng nể gì mà đánh cược với cậu.
Chuyện cá cược trong giới đồ cổ không chỉ so bì về mắt nhìn và kỹ thuật, mà còn so bì ở tâm lý chiến.
Âm mưu dương mưu, không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Rốt cục, sắp có kết quả rồi.
Dường như trong một giây khắc này, không khí bất chợt trở nên đặc quánh, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi kết quả xuất hiện.
Thẩm Lãng không khiến những người ủng hộ cậu phải thất vọng, thông qua đối chiếu, tất cả nội dung trong danh sách có thông tin của số đồ gỗ quý mà cậu đã liệt kê ra đều đồng bộ hoàn toàn!
Kết quả vừa được tuyên bố xong thì đám người hâm mộ Thẩm Lãng ai nấy đều kích động không thôi, y như thể người thắng cuộc trong giờ khác này là chính họ không bằng.
“Giỏi vãi! Thẩm Lãng thật cừ khôi!”
“Ngầu quá đi, tôi biết ngay Thẩm Lãng có thể vả mặt đám khọm già kia mà!”
“Đúng là không khiến mình phải thất vọng, vui quá đi, hôm nay phải ị ba cân cức để chúc mừng mới được.”
“Thẩm Lãng, mẹ yêu con.”
“Xê ra một bên đi, không mượn fan hệ mẹ nuôi đâu.”
Tống Tri Viễn ngồi trên ghế thái sư cũng nở mày nở mặt, lúc này ông cũng nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Bởi vì lựa chọn tin tưởng Thẩm Lãng mà ông đã ra sức dàn xếp lời ra tiếng vào, cũng phải gánh một phần áp lục.

Đến giờ thấy được kết quả, ông biết ngay mình đã không nhìn nhầm người.
Mà Hoàng Thanh Sơn và Hoàng Thanh Thạch thì lại cảm thấy hơi mất mặt.

Lúc trước hai người bọn họ không hề coi trọng Thẩm Lãng, thậm chí còn vì thế mà suýt chút nữa cãi nhau với Tống Tri Viễn, kết quả lúc này thì lại đang vả bôm bốp vào mặt họ, nhất thời không nâng nên nổi cái mặt già.
Có người vui thì cũng có người buồn, mà xấu hổ nhất không ai khác chính là Điền Văn Uyên.
Điền Văn Uyên thua rồi!
Bên thua trận thì phải thực hiện điều kiện cược, trước mặt biết bao đồng nghiệp và bao con mắt của quần chúng, ông ta không thể nào làm trò chối cãi, không thể không đi làm!
Làm lễ bái thầy, phải dập đầu quỳ lạy với một đứa vãn bối, đây đúng là chuyện chỉ có ở Vân Thành.
Ông ta sắp sụp đổ rồi!
“Điền Văn Uyên, ông thua rồi! Lập tức thực hiện giá cược, dập đầu quỳ lạy, làm lễ bái thấy với tôi đi!” Giọng nói của Thẩm Lãng buốt lạnh như băng, thẳng thừng lên tiếng..