Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 402: Tôi Nhất Định Phải Điên A!





Từ trong phòng ngủ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, có một người thản nhiên đi ra.
Người đó đúng là Thẩm Lãng.
Trương Đại Dũng không biết Thẩm Lãng, chỉ nghĩ anh là bạn trai của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn, bạn trai cô cũng thật không biết điều rồi đấy, thế mà lại tham gia vào chuyện công việc của cô.

E rằng sẽ làm cho mọi chuyện càng tồi tệ."
Nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí của Trương Đại Dũng, Thẩm Lãng tiếp tục dạo bước đi tới trước mặt Trương Đại Dũng.
"Không có sự đồng ý của chúng tôi, Ninh Phỉ Phỉ sẽ không hợp tác với công ty của các ông.

Chắc hẳn các ông đã xin tổng công ty các khoản hỗ trợ cho dự án này, nếu như tổng công ty biết được các ông không mời được Ninh Phỉ Phỉ, hậu quả không cần tôi phải nói nhiều nữa chứ."
Thẩm Lãng đứng trước mặt Trương Đại Dũng, lạnh lùng nói.
Trương Đại Dũng nhíu chặt chân mày, ông ta không ngờ vừa mới ra trận đã bị Thẩm Lãng nói trúng chỗ hiểm.
"Trước khi nói cậu phải suy nghĩ đến hậu quả, bạn gái cậu có thể vì cậu mà mất việc đấy, cậu đã từng nghĩ đến việc đó chưa?" Trương Đại Dũng đe dọa.
"Tôi chưa từng nghĩ cũng không nghĩ đến việc đó.

Tôi chỉ biết là nếu ông dám hãm hại Nhuyễn Nhuyễn, ông chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!" Thẩm Lãng rất mạnh mẽ.
"Tôi đâu có hãm hại Lâm Nhuyễn Nhuyễn a, trước khi tới tôi đã bàn bạc ổn thỏa với tổng giám đốc Nhạc của ông ty rồi.


Đó là thực hiện lời hứa lúc trước là thăng chức tăng lương cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn." Trương Đại Dũng giải thích.
"Chức vị gì?" Thẩm Lãng lạnh giọng hỏi.
"Giám sát, quản lý nhân viên tổ bảy.

Lúc trước đã đồng ý với Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì không thể nuốt lời, nói được phải làm được." Trương Đại Dũng vờ vĩnh nói.
Nếu như không có Thẩm Lãng bày mưu tính kế, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn là bị Trương Đại Dũng lợi dụng.

Đừng nói là thăng chức làm giám sát, bọn họ còn có thể ăn cháo đá bát, đuổi Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi.
Lúc này lại thấy Thẩm Lãng khẽ nâng khóe miệng, lắc đầu cười lạnh nói: "Không, tôi muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngồi vào vị trí của ông!"
Trương Đại Dũng nghe thấy câu này, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Đây là lần thứ hai Thẩm Lãng đưa ra yêu cầu này, lúc đầu ông ta tưởng rằng Thẩm Lãng chỉ giả bộ thôi, kết quả Thẩm Lãng lại nói thật.
"Yêu cầu của cậu quá đáng quá rồi đấy, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu! Rõ ràng trước đó đã đồng ý làm giám sát, không phải vị trí của tôi!"
Ở công ty này, Trương Đại Dũng là phó tổng giám đốc.

Nhưng cấp bậc lại thấp hơn Nhạc Sâm một bậc, thuộc loại cốt cán thứ ba của công ty.
"Đúng là lúc trước đã đồng ý như vậy nhưng ông đã thất hứa một lần.

Bây giờ là lần bàn bạc thứ hai, há có thể dùng lại điều kiện lúc trước." Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Cậu, cậu đừng có mà quá đáng!" Trương Đại Dũng nhíu chặt chân mày, ông ta đã rơi vào thế bị động.
"Đây là trừng phạt dành cho sự bội ước của ông!" Thẩm Lãng vẫn khí thế mạnh mẽ như cũ, nói: "Ông nghĩ tôi quá đáng cũng được, bây giờ tôi đã nắm quyền chủ động, quá đáng thì có sao, bây giờ là ông cầu tôi!"
"Cậu! Cậu đang đùa với lửa đó! Cậu làm như này sẽ hại Lâm Nhuyễn Nhuyễn thê thảm, cô ấy sẽ vì cậu mà mất việc!" Trương Đại Dũng tức đến nỗi môi run cầm cập.
"Ông tưởng là công ty các ông mạnh lắm sao? Cho dù nằm dưới cờ của Tập đoàn Phi Vũ, nhưng bà ngoại không thương cậu không yêu* (nghĩa là bị lạnh nhạt).

Bây giờ trừ khi ông nhường chức vị của ông cho Nhuyễn Nhuyễn, nếu không cô ấy sẽ mang theo tài nguyên của Ninh Phỉ Phỉ đến bất kỳ công ty điện ảnh và truyền hình nào, cô ấy cũng sẽ được trọng dụng và nâng đỡ!"
Thực ra, Thẩm Lãng muốn đổi việc cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn từ lâu rồi.

Bởi vì dù sao công ty này cũng là một cái tai họa ngầm.

Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn có tính cách mạnh mẽ, cô muốn tự mình cố gắng.
Bây giờ Trương Đại Dũng đã hiểu rồi.

Hóa ra cao nhân đứng sau Lâm Nhuyễn Nhuyễn chính là bạn trai của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Hơn nữa ông ta cảm thấy, đối phương đã biết rõ tất cả về ông ta.
Mới vừa vào trận thôi mà Trương Đại Dũng đã hoàn toàn bại trận rồi.


Quyền chủ động nằm trên tay đối phương, còn mình bị bóp khô.

"Cậu! Xem như cậu lợi hại!"
Trương Đại Dũng biết, có bàn tiếp với Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng chẳng còn tác dụng nữa rồi.
Bởi vì đối phương không chịu nhượng bộ, khăng khăng muốn ngồi lên vị trí của ông ta.

Nhưng ông ta cũng không thể giao vị trí của mình ra nhường cho một người mới mới vào làm được hai tháng, cưỡi lên đầu ông ta.

Ông ta không làm được.
"Đợi đã." Thẩm Lãng bất ngờ gọi Trương Đại Dũng lại.
Còn Trương Đại Dũng đang đưa lưng về phía Thẩm Lãng, tự nhủ chẳng nhẽ chuyện này có cơ hội xoay chuyển rồi hả? Có phải cuối cùng đối phương đã chịu nhượng bộ rồi đúng không?
Trương Đại Dũng quay đầu lại.
Nhưng không ngờ, Thẩm Lãng lại xách túi hoa quả để trên bàn trà lên, ném về phía Trương Đại Dũng.
"Đến thăm nhà mà chẳng có thành ý gì cả, chuẩn bị túi hoa quả để ghê tởm ai vậy!"
Bốp rầm!
Hoa quả bay mà đi, đổ vào mặt Trương Đại Dũng, từng quả từng quả nện ở trên mặt ông ta.
Một kích này, suýt nữa đã đánh ngất Trương Đại Dũng.
Lại nói tiếp, Trương Đại Dũng keo kiệt thật, hoặc là coi thường Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đã đến nhà cầu xin người ta thì đừng có mà bày ra bộ dáng làm cao, coi thường người khác.
Trương Đại Dũng tuyệt đối không ngờ, Thẩm Lãng sẽ ngang ngược đến nỗi xách giỏ hoa quả mà ông ta mua lên rồi đập tan.
So với ông ta lúc bình thường ở công ty, anh còn hung hăng hơn nhiều, đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Khuôn mặt Trương Đại Dũng bầm dập, ông ta chỉ tay vào Thẩm Lãng, tức đến sắp tắt thở.
"Cậu! Cậu! Cậu!"
"Cậu là đồ hung hăng càn quấy!"
"Cậu ngông cuồng như này sớm muộn cũng có ngày ăn trái đắng!"
Trương Đại Dũng vừa mắng được hai câu, nhưng nhìn thấy đến ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Lãng, ông ta lập tức bị dọa cho xám xịt mặt phải chạy nhanh đi.
Đuổi Trương Đại Dũng đi rồi, Lâm Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi lo lắng.
"Anh nói có khi nào ông ta sẽ phong sát em ở trong ngành này không?"
"Không đâu, ông ta chỉ là một phó tổng giám đốc nho nhỏ ở một công ty nho nhỏ, ông ta còn chưa có năng lực lớn như vậy.

Hơn nữa đến chức phó tổng giám đốc này ông cũng sắp không ngồi được nữa rồi."
Thẩm Lãng bày mưu nghĩ kế, trong lòng anh đã có tính toán.

Chuyện còn chưa xảy ra, anh đã nhìn ra kết quả.
"Thật sao?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.

"Đương nhiên.

Nếu ông ta và cái Nhạc gì đó kia chơi đùa, chưa báo cáo lên tổng công ty thì còn dễ nói.

Bây giờ bọn họ đã cưỡi lên lưng cọp rồi, trên tay em có quân bài Ninh Phỉ Phỉ sẽ không rơi vào thế hạ phong." Thẩm Lãng nói.
"Bây giờ em vẫn không rõ lắm.

Vì sao Ninh Phỉ Phỉ lại tốt với em như vậy, minh tinh bình thường đều rất cao ngạo, cho dù không cao ngạo cũng sẽ không giúp đỡ một người lạ.

Bạn của anh rất có quyền thế trong lĩnh vực đó à?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn tò mò hỏi.
"Cậu ấy cũng tạm được.

Một ngày nào đó em sẽ biết thôi."
Lời nói của Thẩm Lãng làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hơi có cảm giác thần bí.
Lúc này, Lâm Manh Manh từ trong phòng tắm đi ra.
Tóc ướt sũng, cả người trắng mịn, mềm mịn đến nỗi có thể bóp ra nước.
Trước đó cô đi tắm cho nên đã bỏ lỡ màn đấu đôi giữa Thẩm Lãng và Trương Đại Dũng.
Nhưng ở trong phòng tắm, cô cũng nghe được loáng thoáng mấy câu.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, cô đã nói với Thẩm Lãng: "Chị tôi ấy à, sớm muộn gì cũng gặp họa trên tay anh.

Anh đánh cấp trên của chị tôi, sau này chị tôi còn lăn lộn trong công ty thế nào được nữa."
"Không cần cô lo.

Một công ty giải trí nho nhỏ, cứ ngồi ở đấy cũng không có tiền đồ gì." Thẩm Lãng nói: "Công việc của chị cô, tôi sẽ sắp xếp tốt."
"Hy vọng là đừng giống như tôi lần trước, miệng nói phét." Lâm Manh Manh cười khẩy nói: "Anh nuốt lời với tôi cũng không sao, nhưng nếu anh không đối xử tử tế với chị tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Thẩm lãng lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Manh Manh, lạnh giọng nói: "Câm miệng! Cô có thể vào được bộ phận tài vụ của tập đoàn Phi Vũ, tất cả đều dựa vào tôi! Còn về chị cô, tự tôi sẽ có sắp xếp ổn thỏa!"
Lúc này, ở một nơi khác.
Nhạc Sâm nhìn thấy Trương Đại Dũng mặt mũi bầm dập, anh ta hơi nổi cáu.
"Kẻ nào dám láo xược như vậy?!".