Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 400: Kẻ Lõi Đời Nhiều Kinh Nghiệm





Cô ấy tủi thân đến mức muốn khóc.
Bỏ ra nhiều công sức, cố gắng nhiều đến vậy nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được một câu trả lời qua loa của Trương Đại Dũng.
Kẻ cầm quyền hiểm ác, đối đãi với nhân viên quá vô liêm sỉ!
Không, không thể nhượng bộ được.
"Tổng giám đốc Dũng, nếu ông không thực hiện được lời hứa của mình thì tôi đành chuyển lời đến cô Ninh Phỉ Phỉ rằng cô ấy có thể dừng hợp tác với chúng ta." Lâm Nhuyễn Nhuyễn gửi một tin nhắn cho Trương Đại Dũng.
Lúc này, Trương Đại Dũng đang ngồi trong phòng làm việc với Nhạc Sâm, vừa chuyện trò vừa khoe khoang.
"Cái cô Lâm Nhuyễn Nhuyễn này sao mà non nớt thế, cô ta dám đe dọa tôi cơ đấy.

Có tin tôi cho cô ta mất việc luôn không!"
Trương Đại Dũng đặt chén trà xuống, sau đó cầm điện thoại lên rồi cho Nhạc Sâm xem đoạn tin nhắn giữa mình và Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Nhạc Sâm xem xong thì cũng bật cười: "Đúng là ngây thơ mà, cô ta cứ tưởng Ninh Phỉ Phỉ sẽ nghe lời mình.

Thực ra là do Ninh Phỉ Phỉ đề cao khoản tiền lương đó thôi.

Thế mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn cứ nghĩ mình là người lớn lao gì lắm, thực ra cô ta chẳng là cái gì cả."
"Bây giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã không còn giá trị sử dụng nữa, nếu cô ta không muốn tiếp tục làm việc thì tôi để cô ta cuốn xéo luôn cho rồi.


Thầm lặng làm việc thì không chịu, cứ muốn tỏa sáng làm tôi ngứa cả mắt." Trương Đại Dũng nói đùa.
"Ha ha, chú đừng quên bữa tiệc tối nay đấy nhé." Nhạc Sâm cười nói.
Từ khi tới công ty trực thuộc này làm Tổng giám đốc thì Nhạc Sâm cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Ở trụ sở chính của Tập đoàn nhà họ Tề, anh ta chỉ là một trợ lý nho nhỏ bên cạnh Tề Như Tuyết, không hề có bất kỳ quyền hành gì cả.

Thậm chí ngày nào anh ta cũng phải phục vụ Tề Như Tuyết cho đầy đủ, công việc đó khiến anh ta vô cùng mệt mỏi.
Nhưng anh ta cũng dựa vào "một nghề cho chín còn hơn chín nghề" nên mới được cấp trên yêu mến.

Nếu không với trình độ của anh ta thì sao có thể được phân phó đến công ty này để làm Tổng giám đốc được cơ chứ.
Mà Trương Đại Dũng cũng hiểu rõ lý do mà Nhạc Sâm có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay nên trong lòng ông ta thực sự không phục Nhạc Sâm.
Nhưng bây giờ thì Nhạc Sâm đúng là người tin cẩn nhất bên cạnh con gái lớn nhà họ Tề nên Trương Đại Dũng phải ra sức nịnh hót anh ta.
Hai người này đều mang ý đồ xấu trong lòng, đều là ngưu tầm ngưu mã tầm mã cả mà thôi.
Trương Đại Dũng hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn làm cho cô ấy cực kỳ tức giận.
"Thật không công bằng mà! Mình chịu cực khổ nhiều như vậy, mà Thẩm Lãng cũng phải vất vả rất nhiều, đến cuối cùng lại bị một câu nói của Trương Đại Dũng lấp liếm cho qua.

Không có uy tín một chút nào cả!"
Đột nhiên Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhớ ra, vừa nãy Thẩm Lãng nói rằng nếu có chuyện gì thì hãy đi tìm anh ngay lập tức, anh vẫn chờ ngoài cửa công ty.
Nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn chạy một mạch ra ngoài tìm Thẩm Lãng.
Lúc này, Thẩm Lãng đang ngồi trong con Rolls Royce Phantom đẹp lộng lẫy đó.
Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn kể cho Thẩm Lãng nghe toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra thì Thẩm Lãng không hề biểu hiện vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, dường như anh đã lường trước được chuyện này.
Mà Lâm Manh Manh thì lại đang lo lắng không yên.

Bởi chị cô ta bỏ bao công sức nhưng đều đổ sông đổ bể cả khiến cô ta cực kỳ đau lòng.
"Chị, lãnh đạo của công ty chị thật không biết xấu hổ, đây là kết quả của sự nỗ lực hết mình của chị, sao bọn họ có thể làm như thế được chứ!"
Lâm Manh Manh tức giận không nguôi, lên tiếng bênh vực chị gái mình.
Thế nhưng trong đáy lòng Thẩm Lãng lại là sự bình lặng yên ả.
Chốn công sở đầy rẫy nguy hiểm, Lâm Manh Manh vẫn còn ngây thơ quá.
"Thật ra thì chuyện này giải quyết rất dễ." Thẩm Lãng mở lời: "Giống như Nhuyễn Nhuyễn đã nói đấy, yêu cầu Ninh Phỉ Phỉ ngừng hợp tác với họ."
"Gì cơ! Ninh Phỉ Phỉ ký hợp đồng với công ty của chị tôi rồi, chị tôi làm gì có quyền yêu cầu cô ấy hủy hợp đồng được cơ chứ!" Lâm Manh Manh chỉ thấy Thẩm Lãng đang muốn làm mọi chuyện rối tung lên.
"Tất nhiên là Nhuyễn Nhuyễn có quyền." Thẩm Lãng trả lời bằng giọng bình tĩnh, tự nhiên.
Mà bấy giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn mới như bừng tỉnh, cô ấy khẽ vỗ vào gáy mình.

"Đầu óc chị đúng là mê muội cả rồi mà.

Anh rể em nói đúng đấy, chị dùng danh nghĩa cá nhân để ký hợp đồng với Ninh Phỉ Phỉ, không liên quan gì đến công ty cả.

Nên đúng là chị có quyền yêu cầu cô ấy hủy hợp đồng."
Giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn mới hiểu, thì ra Thẩm Lãng đã đề phòng từ trước.
Thẩm Lãng đã từng cố ý nhắc nhớ cô ấy rằng phải lấy danh nghĩa cá nhân ở trong bản hợp đồng, lúc đó Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hiểu và còn thấy buồn bực.

Bây giờ rốt cuộc cô ấy cũng biết ý tốt của Thẩm Lãng.
"Thật hả chị?" Lâm Manh Manh cực kỳ vui mừng nên cô ta reo ầm lên: "Tốt quá rồi! Tương lai tươi sáng rồi!"
"Đúng thế, tất cả là nhờ có anh rể của em đấy, là do anh ấy đã dự liệu từ trước." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ nể phục Thẩm Lãng.
Đồng thời cô ấy cũng nhận ra chốn làm việc khắc nghiệt và hung hiểm ra sao.
"Đúng thế đúng thế, cuối cùng thì anh ta cũng làm được một việc có ích rồi." Trong chuyện hợp đồng lần này, Lâm Manh Manh thực sự phải nể phục Thẩm Lãng.
Mà Thẩm Lãng thì không muốn trả lời Lâm Manh Manh.

Trong mắt anh chỉ có Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nếu cô ấy bị người khác bắt nạt thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua!
"Báo cho lãnh đạo của em ngừng bản hợp đồng lại đi.

Không cần dây dưa với họ nữa, trừ phi họ đến cầu xin em."
Không cần phải tốn công phí sức cho loại công ty không có uy tín như thế này làm gì cả.
Đúng lúc này, Lâm Manh Manh đặt ra nghi vấn: "Nếu chị tôi và Ninh Phỉ Phỉ chấm dứt hợp đồng thì chị tôi sẽ phải đền bù thiệt hại vì vi phạm quy ước trong hợp đồng đúng không? Con số đó không hề nhỏ đâu!"
"Sợ gì chứ, tôi sẽ giải quyết bên phía Ninh Phỉ Phỉ." Thẩm Lãng ung dung nói.
"Anh á? Có phải anh thực sự nghĩ bản thân giỏi lắm không? Anh có thể giúp chị tôi thoát khỏi việc đền bù thiệt hại do vi phạm hợp đồng sao? Nếu anh không làm được thì ngậm miệng vào đi!" Lâm Manh Manh nói bằng giọng nghi ngờ.
"Cô mới là người nên im miệng đi đấy! Ngoại trừ việc mở miệng ra nói thì cô đã giúp được gì cho chị cô chưa? Nếu tôi giải quyết chuyện bên phía Ninh Phỉ Phỉ thì không cần đến việc bồi thường tổn thất gì đó đâu!"
Lời nói của Thẩm Lãng quý như vàng ngọc, nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn sẽ thành công.
"Anh thì chỉ biết nói phét thôi chứ gì, anh có thấy bò đang bay đầy trời không vậy?" Lâm Manh Manh chu mỏ, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Chờ đến bảy giờ tối, sau khi về đến nhà, Thẩm Lãng sắp xếp mọi chuyện ngay lập tức.
"Nói với Ninh Phỉ Phỉ rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn hủy hợp đồng và cô ấy sẽ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cả.

Nếu Ninh Phỉ Phỉ làm theo thì sau này, tài nguyên trong giới điện ảnh và truyền hình ở Vân Thành sẽ không thiếu phần của cô ta.

Nhưng nếu cô ta không nghe lời thì dùng thủ đoạn chặn đứng tất cả mọi tài nguyên của cô ta ngay lập tức cho tôi!"

Thẩm Lãng không cho phép Lâm Nhuyễn Nhuyễn phải chịu bất kỳ sự tủi thân nào.

Anh sẽ khiến Nhạc Sâm và Trương Đại Dũng phải đến cầu xin Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Ngay sau đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhận được thông báo muốn hủy hợp đồng từ phía Ninh Phỉ Phỉ.
Không chỉ có vậy, Ninh Phỉ Phỉ còn yêu cầu không được quy bất kỳ trách nhiệm nào cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lúc đầu cô ta rất tức giận, vừa ký xong giờ lại muốn hủy, rốt cuộc là đối phương muốn làm gì vậy hả? Lại còn vi phạm hợp đồng, quá ngang ngược rồi.
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng hơn một chút, chỉ cần cô ta làm theo thì trong tương lai, tài nguyên của Tập đoàn Phi Vũ sẽ mang lại nhiều lợi ích đáng hứa hẹn hơn cho cô ta.
Điều này có giá trị hơn khoản đền bù thiệt hại vì hủy hợp đồng rất nhiều.

Đền bù thiệt hại thì không thể khiến tiền đẻ ra tiền, nhưng tài nguyên của giới điện ảnh và truyền hình thì lại có thể.
Chạy không thoát được suy nghĩ này nên tất nhiên là Ninh Phỉ Phỉ không do dự nữa mà đồng ý ngay lập tức.
Hơn nữa cô ta còn biết rõ, ngay cả khi Tập đoàn Phi Vũ không chịu bồi thường thì cô ta cũng không thể làm gì được.

Người ta có quyền có thể, đây chính là sự ngang tàng của kẻ có tiền đấy.
Nhưng lúc này, trên mặt David, người đại diện của Ninh Phỉ Phỉ lại lộ rõ vẻ giảo hoạt, trong lòng anh ta thì dấy lên những suy nghĩ xấu xa.
Khách sạn Thái Hanh ở phía Tây Vân Thành.
Nhạc Sâm và Trương Đại Dũng đang uống rượu hăng say để chúc mừng cho việc họ có thể hợp tác thành công với Ninh Phỉ Phỉ, họ uống đến mức say mèm.
"Tổng giám đốc Sâm, cậu cảm thấy lần này tổng công ty sẽ cho chúng ta khoản chi phí nhiều tới mức nào đây? Có phải chúng ta sắp phát tài rồi không?"
"Ông chỉ nghĩ đến chuyện này thôi à? Chỉ cần đi theo tôi thì tôi cam đoan năm sau ông có thể đổi nhà lầu lấy biệt thự!"
Nhưng hai người này tỉnh rượu rất nhanh.

Họ vừa mới biết tin Lâm Nhuyễn Nhuyễn dùng danh nghĩa cá nhân để ký hợp đồng với Ninh Phỉ Phỉ, chứ không phải dưới danh nghĩa công ty.
Mà trước đó, bởi vì quá đắc ý nên họ không hề kiểm tra kỹ càng bản hợp đồng mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn đem về.
Bây giờ mới biết tin khiến họ không còn một chút hứng thú uống rượu trò chuyện gì nữa.
"Hai chúng ta bị Lâm Nhuyễn Nhuyễn chơi một vố rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy hả?"
Nhạc Sâm tức giận đến mức đập bàn, anh ta cau mày rồi nói: "Không phải chú nói cô gái này rất đơn thuần sao? Nhưng thủ đoạn này chứng minh cô ta là một kẻ lõi đời nhiều kinh nghiệm rồi còn gì nữa?".