Say Song Bích

Chương 32: Thông gia



Từ sau khi Lam gia hạ sính ở Giang gia, trong giới tu sĩ lan truyền rất nhiều tin đồn, theo lời một số nam tu quan sát tại hiện trường, Trạch Vu Quân có vẻ cười rất hài lòng.

Nhưng Giang tông chủ thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt quả thực còn đen hơn đáy nồi trong nhà bếp, vẫn cứ lễ nghĩa chu đáo, lời nói cũng không thất lễ, chỉ là thỉnh thoảng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt có lửa, khó tránh làm cho người ta cảm thấy y tâm không cam tình không nguyện.

Đến khi biết được đối tượng kết hôn của hai bên lại là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, mọi người đều vô cùng bất ngờ. Mặc dù trước đó nghe nói Giang Trừng thỉnh cầu Lam gia chữa trị cho Ngụy Vô Tiện, đưa hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng lần đưa này là không quay trở lại luôn.

Ai mà không biết năng lực chiến đấu của Ngụy Vô Tiện, liên hệ với ánh mắt phẫn hận của Giang Trừng, các nam tu dù không thể tin nổi nhưng tin chắc rằng người Lam gia vậy mà vì năng lực chiến đấu, ngay cả Hàm Quang Quân cũng vứt bỏ chỉ để trói giữ Ngụy Vô Tiện.

Không ngờ mọi người trong Lam gia như điêu như khắc, lại vứt bỏ một cách bá đạo mạnh mẽ dứt khoát như vậy. Ai mà không biết Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần yêu thương Lam Vong Cơ đến mức nào, nhất thời lại cảm thấy vừa đáng thương vừa bội phục.

***

Lan Lăng,

Kim Quang Thiện biết được tin tức đang đi tới đi lui trong đại điện, thỉnh thoảng lại thở dài, sau khi nghe Kim Quang Dao ngoài cười trong không cười bẩm báo xong toàn bộ những tin đồn gần đây liên quan đến hai nhà Lam Giang không sót một chữ, trong lòng thầm mắng:

Cái tên Nhị ca mi thanh mục tú kia của ngươi còn có thể âm mưu quỷ kế như vậy, ngay cả trói người cũng làm một cách quang minh chính đại. Nói tới mới nhớ, tại sao bọn họ lại tiếp nhận chuyện hai nam nhân ở bên nhau dễ dàng như vậy, giới tu tiên quả nhiên không câu nệ tiểu tiết.

Trong lòng Kim Quang Thiện lúc này cảm thấy rất không bình tĩnh, ông ta đang phiền muộn, tại sao mình không nghĩ tới chuyện kết hôn chứ! Cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là không nghĩ tới còn có chuyện kết hôn nam nam, nếu là nữ tử thì Giang gia cũng chỉ là thêm một nàng dâu nữa, cùng lắm thổi chút gió bên gối, nhưng với kiểu phong lưu đó của Nguỵ Vô Tiện, thì chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Kim Quang Thiện thở dài, nếu là nam tử thì khác rồi, đặc biệt còn là nam tu lợi hại giống như Ngụy Vô Tiện, Lam gia quả nhiên ghê gớm, lúc đó chuyện Cùng Kỳ Đạo tại sao ông ta không nhìn ra tên nhãi Lam Hi Thần rất mờ ám cơ chứ.

Haizz, Kim Quang Thiện lại thở dài, nhưng vẫn phải khâm phục Lam Hi Thần, không thể không nói người ta còn thật sự cam lòng, nếu là người có năng lực khống chế Nguỵ Vô Tiện để hắn chịu ở rể thay vì mang người về Giang gia, thì dường như ngoại trừ Lam Vong Cơ ra, thật sự không có ai có thể đạt được hiệu quả này.

Kim Quang Thiện liếc nhìn đứa con trai rẻ tiền Kim Quang Dao của mình, lắc lắc đầu, tuy rằng danh hiệu Liễm Phương Tôn nghe có vẻ khá lợi hại, nhưng lại không áp chế nổi Ngụy Vô Tiện, hay là Tử Hiên của ông ta …… Bỏ đi, không đến nỗi không đến nỗi, khát vọng chiến thắng đó vẫn không thể sánh bằng. Ông ta thực sự đã đánh giá thấp Lam Hi Thần rồi.

Kim Quang Thiện cau mày: “Ngươi và Lam Hi Thần giao tình sâu sắc, chẳng lẽ cũng không biết ý của hắn?”

Kim Quang Dao cúi đầu, giả vờ sợ hãi: “Nhị ca đối xử với con rất tốt, nhưng cũng sẽ không nói mấy chuyện này.”

Kim Quang Thiện có chút bất mãn, mức độ cảnh giác đối với Lam Hi Thần tiếp tục tăng lên. Hiện tại không dễ làm, Ngụy Vô Tiện giao hoà với Lam gia, Âm Hổ phù này, chậc.

Lại nhớ đến Giang Trừng, lông mày hắn giãn ra, cười nói:

“Tiếp tục tăng cường nỗ lực gây chia rẽ Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, với lại thêm cả Lam gia vào. Vũng nước này ấy mà, đương nhiên là càng khuấy đục lên thì mới càng có thể thừa nước đục thả câu.”

Kim Quang Dao tỏ ý đã hiểu, thấy Kim Quang Thiện ra hiệu cho y đi ra ngoài, bèn cáo lui rời đi. Trong lòng oán thầm, lại còn thừa nước đục thả câu, chỉ sợ ông ta là bị che mờ mắt không thấy rõ toàn cảnh, mặc cho ông ta ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không đoán ra được hiện giờ Lam Hi Thần chỉ là làm theo ý mình.

***

Vân Mộng,

Trong Liên Hoa Ổ đang binh hoang mã loạn, đừng nghĩ lầm, đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày hạ sính. Chủ yếu là Giang Trừng đang chuẩn bị lại sính lễ cho Ngụy Vô Tiện.

Ồ, về phần tại sao lại là sính lễ, đương nhiên là vì Giang Trừng y không thể coi Ngụy Vô Tiện như nữ nhân được! Lam gia hạ sính cho hắn, thì Giang gia cũng có thể hạ sính!

Y, Giang Trừng, tuyệt đối sẽ không phải là đồ vứt đi giống như Ngụy Vô Tiện!

Ở bên cạnh, Ngụy Vô Tiện bị buộc phải chia tay với Lam Trạm yêu dấu, chẳng còn thiết tha với điều gì, để mặc cho Giang Trừng phát điên. Chẳng phải chỉ là không nói với y chuyện Lam gia hạ sính thôi sao? Chẳng phải là hắn cảm thấy cho dù hắn cưới hay gả thì cũng phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho nên căn bản không có gì khác biệt hay sao?

Có gì lớn lao đâu, lại còn nói trước khi hạ sính thì không thể để Lam Vong Cơ ở Giang gia, đây là cảm giác nghi thức quỷ quái gì vậy?

Haizz, nhớ Thanh Tâm Âm, nhớ những nụ hôn của Lam Trạm, hu hu hu! Giang Trừng mất nhân tính! Chia rẽ đôi tình lữ trẻ! Hắn vừa cầm đến tay, những cuốn Xuân Cung đồ mới phát hành! Có xứng đáng với Nhiếp Hoài Tang không!

(Nhiếp Hoài Tang lặng lẽ lăn về Thanh Hà hắt hơi một cái.)

Giang Yếm Ly buồn cười gọi Ngụy Vô Tiện một tiếng: “A Tiện.”

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, cười: “Sư tỷ, tỷ tìm ta có việc gì?”

Giang Yếm Ly điểm một cái vào đầu mũi Ngụy Vô Tiện, nói: “Ngươi đừng trách a Trừng, y cũng chỉ là lo lắng cho ngươi, giữa hai nam tử tuy rằng không có cưới gả, nhưng cũng vì vậy nên y mới muốn không thua kém Lam gia.”

Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, nghe sư tỷ nói đến cưới gả gì đó, vẫn là có chút xấu hổ, hắn nói: “Ta biết, ta chỉ là có chút buồn chán thôi.”

Về phần tại sao buồn chán, trong lòng hai người đều biết rõ, Giang Yếm Ly chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy mặt hắn dần dần đỏ lên, có chút xấu xa khẽ cười một tiếng, sau đó lại khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày, nàng kéo Ngụy Vô Tiện qua kêu hắn ngồi xuống ghế rồi nói:

“Nếu như buồn chán, vậy mấy ngày này ngoan ngoãn ở cùng sư tỷ, ngươi đã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều tháng rồi, trở về lại cứ luôn cùng Lam nhị công tử đi ra ngoài chơi, đợi hạ sính xong ngươi lại phải đi Vân Thâm Bất Tri Xứ trị bệnh, mấy ngày này trò chuyện thật nhiều với sư tỷ, thì sẽ không buồn chán nữa.”

Ngụy Vô Tiện tất nhiên gật đầu đồng ý, bắt đầu làm nũng với Giang Yếm Ly, mới vừa xác định sơ sơ một phần danh sách lễ vật, đang định tìm Ngụy Vô Tiện hỏi một chút, vừa bước vào đã thấy hắn oán trách với a tỷ về mình, y, Giang tông chủ, Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, chỉ cảm thấy một tấm chân tình đều để cho chó ăn.

Giang Trừng thầm nghĩ: Bằng không, cứ để hắn tắm rửa sạch sẽ rồi ra khỏi cửa thôi?