Say Nắng

Chương 17: Trò Đùa



" Kể một hành vi của Nguyễn Quỳnh Trang mà mày cảm thấy bất mãn nhất!!"

Tôi đưa ra câu cũng không mấy khó khăn với Trần Bình nhỉ?

- "được đấy Ánh Dương, mày đã thành công trở thành đàn em của Lâm Bùi rồi" Đạt phấn khích chọc ngoáy, nó đảo mắt sang nhìn thằng Bình đang lúng túng

Cái Trang nó còn hào hứng hơn cả bọn tôi, thoát ra khỏi vòng tay của Bình, Trang vỗ vai khuyến khích "không sao không sao! Tớ cũng muốn nghe lắm đấy bạn Bình Ạ!"

Nguyễn Quỳnh Trang nói như kiểu đe doạ ấy, nó là đang muốn dùng con mắt trợn ngược nhìn Bình "mày thử xem"

Không ngoài dự đoán, Bình với ngay cái kẹp tóc của Quỳnh, đưa cho tôi

- "con quỷ, m thích kẹp chỗ nào ẳng lẹ đi" Bình mỏ hỗn lườm cháy người Dương Đinh tôi, ánh mắt như muốn đâm thủng trái tim nhỏ bé yếu đuối

Ôi sợ quá sợ quá, tôi nghĩ một lúc xong quay ra nhìn Minh "hội ý tý không bạn ê", nó cười mỉm gật gật đầu

Quả không hổ danh là Lê Hoàng Khải Minh thông thái số một khối, nó kêu tôi kẹp vào mang tai thằng Bình, cả buổi đấy Bình ngồi như tê dại, mỗi lúc lại ái nên một cái thật đau, không trách Dương quá độc ác , chỉ trách Minh xui ngu...

Lượt tiếp theo đến con Quỳnh, nó thắng một cách áp đảo và Đạt thì ngược lại, con này tính khí hiền lành, không hỏi máu bằng tụi tui, Đạt thấy Quỳnh không dám thách mấy cái khó khăn, nên chọn Truth, chứ để con bé ngồi nghĩ thử thách thì cũng đến tám giờ tối

- "Đạt kể lần đầu tiên gặp Quỳnh Anh đi, tự nhiên tao thấy hứng thú với chuyện tình chúng mày quá" Quỳnh chống một tay bàn, dùng cặp mắt thích thú nhìn đôi tình nhân trẻ giấu tên

- "con Quỳnh, mày đố gì chán thế!!" Lâm nhăn mặt, "kệ tao, tao không có ác như cái loại mày"

Quỳnh đúng là bà hoàng mộng mơ, nó thích mấy chuyện tình yêu tuổi trẻ, ngọt ngào trong khi lại chọn anh người yêu năm nhất đại học, tính tình cọc cằn nhưng dễ tính với mỗi em, cái này thì Ánh Dương tôi không rành lắm, tại còn chưa nhìn mặt thằng cha người yêu Quỳnh bao giờ...

-"tao với Quỳnh Anh gặp nhau ở một tiệm cafe, Quỳnh Anh từng làm nhân viên ở đó, vì biết bé nhà tao là em gái nhỏ Vy, nên tao mới chủ động bắt chuyện"

Vy nhếch môi cảm thán "hoá ra tụi mày bắt đầu tình yêu là từ tao mà ra à" tôi lấy tay bịt miệng Vy lại để thằng Đạt nói tiếp

"Vốn dĩ tao ở đấy là có hẹn với người yêu cũ, Thu Thảo 11a9 đấy, nhưng mà lúc thấy Quỳnh Anh lỡ va phải một người đàn ông trung niên tầm 31-35 tuổi gì đó, bé nhà tao làm đổ một ít cafe lên người họ, nhìn thằng già đấy cũng khá là có địa vị, thuộc tip người quan hệ rộng, xăm trổ các thứ, Quỳnh Anh lúc ấy mặt tái mét làm tao phải ra giải nguy cho, rồi bé mời tao một cốc cafe cảm ơn, khúc sau thì tụi bây tự biết, tao không thừa thời gian để kể" Đạt kết thúc bằng một cái nắm tay với Quỳnh Anh

Một chữ là bé, nửa chữ là bé, eo ôi dù tôi có từng thích Đạt nhưng cũng phải công nhận cách nó simp người yêu cực kì soft, Quỳnh Anh đỏ tía tai, cúi gằm mặt xuống

Bọn đội kịch chẹp môi cảm thán, Đạt từ đầu đến cuối câu chuyện chỉ hướng mắt về mỗi Quỳnh Anh, như thể thứ quý giá nhất bây giờ mà bản thân có được là nhỏ vậy, vốn dĩ ai cũng ước mình có một tình yêu xa hoa lộng lẫy như trong tiểu thuyết, nhưng Đạt cùng Quỳnh Anh không cần ước, cũng chẳng cần xa hoa gì cả, có được hay không thì không biết, giữ kĩ hay không mới là vấn đề

Ánh Dương tôi không nhớ đã kết thúc tiệc lửa từ bao giờ, Minh với tôi dạo này hay đi chung xe, trên đường về. Bóng lưng đằng trước tôi gặng hỏi “Ánh Dương.. Mày có thấy ganh tị với Đạt và Quỳnh Anh không?”

Tôi ngớ người một lúc “chúng nó hạnh phúc như thế, ganh tị cái gì”

- “ừ. Mày không, nhưng tao thì có đấy” giọng nó nhỏ đi mấy tấc nhưng vẫn đủ cho Ánh Dương tôi nghe thấy, đầu tôi sực nhớ ra điều gì đó “ui chết, Minh ơi tao quên, dạo này tập kịch nhiều quá tao không có thời gian nhắn tin cho em Hoa của mày, đại ca ơi em xin lỗi huhu” tôi lay lay tay nó làm mất thăng bằng xe, Minh gắt lên “con này! Ngồi im xem nào”

Thấy nó có vẻ hơi bực nên tôi cũng không dám nói nữa, bầu không khí im lặng bao trùm cả 2

Được một lúc, tôi nghe Minh lí nhí “tao không thích Hoa, mày đừng làm mấy trò vô bổ này nữa”

Cái gì? Nó không thích Hoa?? Không thích Hoa tại sao từ đầu nó không nói? Để tôi tự cho là mình đang điều khiển mọi thứ trong khi nó mới là người nắm bắt tất cả?? Lê Hoàng Khải Minh!! Chuyện này là gì

- “Minh! Sao từ đầu mày không nói!! Mày coi tao là cái gì, thứ mua vui à”

Minh bỗng phanh gấp xe lại lúng túng “không phải như thế, mày nghe tao nói đã”

- “nói cái gì? Bây giờ mày lôi cái gì ra biện minh cho trò đùa vô bổ của mày” tôi gắt lên

- “tao đã bảo là mày bình tĩnh” Nó quay người lại, tròng mắt đen nhánh nhìn tôi, giống như đang trấn tĩnh một kẻ không bình thường vậy

- “bình tĩnh là bình tĩnh thế nào! Cho tao xuống” không để Minh trả lời, tôi gạt chân chống để phòng trường hợp nó không giữ được thăng bằng mà ngã, Ánh Dương thành công xuống khỏi yên sau, có vẻ bây giờ tôi giống như kiểu giận dỗi quá thái

Nhưng con gái mà, dễ bị tổn thương ngay cả một lời nói, đây lại là cả một quãng thời gian tôi hết mình vì tình yêu của nó, thế mà bây giờ đứng trước tôi là một thằng vừa nhổ ra câu “tao không thích” hỏi thử xem con nào bình tĩnh được?