Sâu Trong Đêm Tối

Chương 41: Hồi Ký:Quyết Sống Mái, Chơi Tới Nái!



“Mao Sơn Quỷ môn, tàng môn kiếm thuật, Huyễn Linh phù khai, Kim linh phù nhập!”

Mộ Hàn cầm trên tay thanh kiếm gỗ đào gia truyền từ đời cố tổ để lại, lấy từ trong người ra chục tấm linh phù, thi triển linh phù thượng phẩm. Không thể không đánh nhanh rút nhanh, đêm dài lắm mộng, hôm nay chúng nó có trăm đứa hôm sau nhất định sẽ dẫn đến nghìn đứa.

“Triệu Hồn kim linh phù, khai! Các tướng sĩ gia tộc Vũ, các kỳ nhân đạo sĩ họ tộc Chu Mộ khẩn cầu các vị trợ giúp, cháu nội đích tôn đời sáu mươi chín họ tộc Chu Mộ, Chu Mộ Hàn. Pháp trận triệu hồi khai, Triệu Hồn kim linh phù cháy!”

Từng tốp binh linh, thân kim bào, đầu kim mão, tay lăm lăm vũ khí. Thương có, côn có, kiếm có, cung cũng có, tay không đánh giặc cũng có.

Cảnh tượng bây giờ đầy kinh hoàng cũng thật hùng vĩ, Mộ Hàn tay tác pháp, miệng lẩm bẩm niệm chú thuật, một lần chết trăm tên “giặc”. Lũ chúng nó sống chó thì chết mất đầu, chết cũng đừng hòng được yên thân!

Phan Khang xả hết băng đạn này đến băng đạn khác, bắn khẩu này chán rồi lại nghĩ đến khẩu súng khác. Trên thông thiên văn dưới tường địa lí, súng nào cũng thuần thục mà bắn không thương tiếc từng lớp lính canh tuần giữ cửa.

“Cút, cút hết ra đây. Chúng mày không ra nhanh thì ông vào bắn chết hết lũ chúng mày! Mau cút hết ra đây, chết cũng phải là hảo hán.”

Mộ Hàn bật cười, không giây nào Phan Khang nghiêm túc ngậm miệng làm việc. Dù có ở hoàn cảnh nào cậu ta cũng tấu hề được, nhưng bù lại mồm thì nói nhưng tay vẫn bắn xả đạn không ngớt.

Sau một hồi vật lộn không chảy nổi một giọt mồ hôi, Phan Khang và Mộ Hàn đã tập hợp cùng với gia đình nhà chị Miên cùng với Mạc Phạn thêm cả trăm hộ pháp cùng với đám đệ tử mới nhập của Mao Sơn Quỷ môn.

“Cậu Khang, cậu...cậu có sao không?” Mạc Phạn đầy lo lắng, gương mặt toát rõ vẻ âu lo, giọng run run hỏi Phan Khang.

“Em không có sao đâu Mạc huynh, mọi người trong này thế nào, ổn hết chứ nhể?”



“Ừ...đều ổn cả.”

“Cậu Mộ, tất cả đều xong cả rồi. Nghe theo cậu nói, chúng tôi đều diệt cỏ tận gốc, đến một mảnh linh hồn cũng không còn.”

Mộ Hàn cười khanh khách, gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, mọi người làm rất tốt. Tên chó kia cũng đến lúc phải chết rồi, trên sổ sinh tử cũng sắp đến tên của hắn. Vừa hay kết thúc trong hôm nay là vừa vặn hoàn hảo.”

Mộ Hàn tiếp tục chia nhóm diệt từng tốp địch còn xót lại ở đại điện.

“Theo tôi biết thì đại điện thường ngày sẽ có hai lớp lính, một lớp phòng thủ, lớp còn lại là lớp tấn công. Đại điện thì gồm có năm cửa ra vào, trước có dịp lẻn vào tôi còn biết được có một đường hầm từ lòng đất thông lên.”

“Lã hộ pháp, ông là rõ nhất, dẫn theo mười hai hộ pháp đi chặn đường dưới hầm, có gì thì phá cường địch thò đầu lên báo chúng tôi một tiếng, lập tức sẽ có người đến ứng cứu.”

Đứng nhẩm đếm số người còn lại, cắt bớt rồi lại thêm vào, xén đi nhân sự cũng còn khoảng nghìn người đổ lại. Mộ Hàn cười đắc ý, hạ giọng: “Hai trăm người theo sau lã hộ pháp, chia ra một nửa canh lối ra, một nửa canh lối vào. Còn lại chia làm năm nhóm, tôi, nhà chị Miên, Mạc huynh với Khang mập một nhóm, còn lại tầm tám trăm người mỗi nhóm hai trăm đi bốn cửa còn lại. Có cơ hội thích hợp lập tức xông vào diệt hết bọn chúng! Đặc biệt là thằng khốn cầm đầu, thù này tất phải báo!”

Phan Khang liền lên tiếng hùa theo: “Chúng ta quyết sống mái, chơi tới nái với lũ khốn bọn nó! Đã ghi thù với anh em ta thì chính là kẻ thù chung, đã đụng tới đồng môn cũng chính là kẻ thù chung, không những là kẻ thù chung của dòng ngoại còn là kẻ thù của dòng chính tông, là kẻ thù của cả tông môn chúng ta! Anh em! Chơi chết hết bọn chúng!”

Phan Khang dứt câu, hàng nghìn con người đều đồng thanh hưởng ứng. Ai nấy cũng đều nể phục ý chí chiến đấu, tinh thần thượng võ, lòng dũng cảm đảm đương mọi trách nhiệm, còn là một nam nhi đại trượng phu không chút toan tính thù xưa mà tha chết cho họ. Họ thì cũng chẳng đụng gì đến gia đình mấy cô cậu đó nhưng chung quy cũng từng ở phe đối lập. Mộ Hàn nói riêng và nhóm cậu nói chung không những không tính toán chi ly tình chuyện vặt còn chấp thuận cho bọn họ nhập môn, cải tà quy chính. Điều này làm các lão hộ pháp hết sức khâm phục.

Theo như kế hoạch đã bàn, Mộ Hàn dẫn đầu nhóm sáu người công thẳng vào cửa chính đại điện. Một mình thúc động một trăm lá kim phù thượng phẩm, Mộ Hàn cười lên đầy phấn khích cũng đầy khinh bỉ nói với lũ mọi rợ kinh tởm sớm đã bị tẩy não đương cố chấp bảo vệ một kẻ sắp chết: “Đến đây, ông chơi với các cháu!”

Dưới uy áp của Mộ Hàn, mấy tên tép riu bên kia toát mồ hôi hột, khí lạnh chạy dọc sống lưng, cuối cùng tên cầm đầu vẫn cứng miệng: “Xông lên!”