Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 474



Chương 474

Nếu chuyện này là vào trước đây, Du Ân nhất định sẽ cật lực phủ nhận chuyện này với Chung Văn Thành là giả, nhưng đêm nay cô cảm thấy có chút mệt mỏi.

Gần đây cô không muốn để Phó Đình Viễn vì sự việc này mà mưu toan kín đáo tính kế cô như vậy nữa. Anh không thấy mệt à?

Thứ hai, cô và Chung Văn Thành đã giải trừ mối quan hệ trên danh nghĩa này rồi. Cho nên cuối cùng cô thẳng thắn thừa nhận: “Chúng tôi đã giải trừ cái gọi là quan hệ người yêu rồi.”

Phó Đình Viễn nhướng mày, khóe môi không khỏi nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô.

Và những người khác có mặt ở đây cũng không có quá nhiều biểu hiện ngạc nhiên, như thể họ cũng chắc chắn rằng cô và Chung Văn Thành không thể là thật.

Du Ân có chút phiền muộn, chẳng trách Phó Đình Viễn nhất quyết ép buộc cô phải thừa nhận chuyện này. Chắc chắn trong lòng anh cũng không tin, nhưng trước đó ngoài miệng cô lại sống chết không thừa nhận nên anh mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy.

Dịch Thận Chi mở miệng làm sôi động bầu không khí: “Hoàn hảo!”

“Trò chơi tối nay đã kết thúc tốt đẹp. Đi nào, chúng ta dô một cái.” Dịch Thận Chi vừa nói vừa giơ ly trong tay lên.

Phó Đình Viễn từ từ nâng ly và nhìn Du Ân đầy ẩn ý.

Du Ân không thèm để ý đến anh, nâng ly uống cạn.

Sau khi buổi tụ tập chấm dứt, cả nhóm đi ra khỏi nhà hàng.

Phó Đình Viễn đi đến bên cạnh nghe điện thoại, nhưng khi Du Ân vô tình nhìn sang lại phát hiện sắc mặt của anh tái nhợt, như thể đã xảy ra chuyện chẳng lành.

Chẳng bao lâu sau, Phó Đình Viễn cúp điện thoại rồi đi thẳng tới chỗ cô, bưồn bã thấp giọng nói: “Ông nội bị ngất ở nhà và vừa được đưa đến bệnh viện.”

“Bị ngất ư?” Trái tim Du Ân co rút.

Phó Đình Viễn lại nói: “Em có thể đến bệnh viện với tôi không? Tôi sợ ông…

Trước khi Phó Đình Viễn nói xong, Du Ân đã gật đầu đồng ý.

Ông cụ Phó đối xử với cô như cháu gái ruột, vốn dĩ cô còn định ngày khác sẽ đi thăm ông cụ nữa.

Bản thân cô cũng đã trải qua một sự kiện lớn như nhận lại ệp Văn, theo lý thuyết thì cô nên nói câu với trưởng bối quan tâm đến cô như ông cụ. Chỉ là chưa đợi cô đến thăm ông cụ, ông cụ đã nhập viện trước rồi.

Những người khác cũng rất lo lắng cho tình trạng của ông cụ và bày tỏ sự lo lắng của họ.

Phó Đình Viễn cũng không biết ông cụ bây giờ thế nào, anh chỉ biết lòng anh nặng trĩu.

Anh không có nhiều tình cảm với Phó Giang, ba ruột của mình. Nhưng tình cảm của anh với ông cụ rất sâu sắc.

Từ khi có trí tuệ và đi học, anh vẫn luôn được ông cụ nuôi dưỡng bên cạnh mình. Mọi đạo lý làm người và thủ đoạn kinh thương của anh, có đến tám phần đều đến từ ông cụ.

Vừa nghĩ đến tình cảnh của ông cụ rất tệ, Phó Đình Viễn không khỏi cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Sau khi đến bệnh viện, hai người xuống xe. Khi đi về phía phòng bệnh, anh thấp thỏm kêu tên Du Ân: “Du Ân.”

Du Ân dừng bước lại, quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Phó Đình Viễn giương mắt, dưới đáy mắt tràn đầy vẻ buồn bã: “Nếu tình trạng của ông nội không tốt, em có thể ở bên cạnh tôi một lần nữa vì để khiến ông yên tâm hay không?”