Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 96



Edit + beta: Iris

Khi xe đến nơi, trời đã tối đen.

Mọi người xuống xe, đồng loạt wow một tiếng.

Từ Kiêu đã từng thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời đêm qua ô cửa sổ trong xe, nhưng khi xuống xe nhìn lại lần nữa, cảm giác lại khác hẳn.

Nơi ở của bọn họ lần này không phải ở trong thành phố, mà là ở một căn nhà gỗ ở vùng ngoại ô, xung quanh dân cư thưa thớt, cũng không có tòa cao ốc đặc biệt nào, tầm nhìn rất rộng.

Khi trời tối, bầu trời đầy sao, điều mà ở thành phố không thể nào thấy được, rất nhiều ngôi sao như những vụn kim cương bạc bao phủ trên nền nhung của đêm đen, tụ lại thành dải ngân hà, thậm chí cả mặt trăng cũng sáng lạ thường.

Từ Kiêu không khỏi cảm thán: "Thật sự rất đẹp."

Trần Ngũ ngơ ngác nhìn bầu trời, bỗng nhiên nói: "Muốn đi ngắm cực quang a..."

Hà Tử Chiêu nghi hoặc: "Cực quang phải đến bắc cực mới có đúng không, ở Iceland không nhìn thấy được."

"Hình như chỗ của chúng ta có thể ngắm được," Trần Ngũ móc điện thoại ra, "Em đi tra một chút."

"Ăn cơm trước đi." Đạo diễn Lưu đi tới, thúc giục, "Các cậu không đói nhưng tôi đói rồi."

Trần Ngũ ngoan ngoãn cất điện thoại đi, mọi người cũng không nghĩ nhiều, đi theo sau đạo diễn Lưu đi ăn cơm.

Từ Kiêu không ngờ rằng đạo diễn Lưu sẽ đặt chỗ ở mới cho bọn họ ở qua đêm cuối cùng, chưa kể là một ngôi biệt thự bằng gỗ rất lãng mạn, thậm chí còn chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho bọn họ.

"Có thật không vậy?" Từ Kiêu vẻ mặt hoài nghi, "Tụi này cứ vậy mà ăn không trả tiền? Không cần chơi trò chơi?"

Sở Nhiên lấy nĩa chọc chọc bò bít tết, hỏi: "...... Mấy cái này, chắc sẽ không có mùi vị kỳ quái đâu nhỉ?"

"Không có!" Đạo diễn Lưu buồn cười, "Rốt cuộc tổ tiết mục chúng tôi đã làm gì với các cậu vậy hả? Các cậu ai cũng cằn nhằn mãi."

"Không phải đã nói thời gian này cứ chơi thoải mái sao, cho các cậu đi ngắm cảnh cả ngày rồi, sao còn lo lắng vậy."

Hà Tử Chiêu lẩm bẩm: "Còn không phải tại mấy ông, làm chúng ta tạo thành phản xạ có điều kiện luôn rồi."

"Được rồi, hôm nay các cậu ăn xong thì đi nghỉ ngơi sớm đi," đạo diễn Lưu nhún vai, "Đủ thời lượng chương trình rồi, các cậu cứ từ từ hưởng thụ đi, sáng mai 5h30 phải dậy để kịp chuyến bay nữa."

Từ Kiêu buồn bực: "Sao lại mua vé bay sớm vậy, không thể mua buổi chiều sao?"

Đạo diễn Lưu dừng một chút mới nói: "... Chúng tôi muốn về sớm một chút để biên tập."

Ngày mai phải dậy sớm để kịp chuyến bay, bọn họ không có gì để làm, cơm nước xong thì dọn dẹp hành trang. Cuối cùng là ngắm trời đêm trải đầy hạt châu bạc, đến 10h thì lên giường ngủ.

Đây là lần họ ngủ sớm nhất sau khi ghi hình mấy tập của chương trình, sáu người vẫn ngủ chung một phòng nhưng chăn bông đã được thay bằng cái lớn hơn, gối cũng dài theo chiều dọc.

Nó khá đặc biệt, Từ Kiêu chưa từng thấy cái gối nào lớn như vậy, lớn đến mức có thể nằm một lúc sáu người.

Hạ Minh Viễn vừa thấy thì hét lên: "Tôi muốn ngủ ở giữa."

Lúc này một bóng đen xuất hiện, Hà Tử Chiêu nằm thành chữ đại.

Hạ Minh Viễn: "...... Tôi nói trước mà!"

Hà Tử Chiêu không chịu thua: "Tôi nằm xuống trước!"

Hạ Minh Viễn: "......"

Hạ Minh Viễn hét lớn một tiếng "Tiếp chiêu", đè lên, hai tên quỷ ấu trĩ đè nhau ở giữa.

Một mình Trần Ngũ lặng lẽ sờ soạng, nhân lúc bọn họ giành nhau thì cười khờ khạo nằm ở giữa.

Hai người kia như được gắn radar, động tác giành nhau dừng lại, ầm trầm nhìn sang.

Trần Ngũ: "......" Hu, hai người kia hung dữ quá!

Cuối cùng vẫn phải chơi kéo búa bao, Trang Dục không có chuyện gì nằm bên cạnh Từ Kiêu, chính giữa là vua Âu Trần Ngũ, bên cạnh trái đương nhiên là Hà Tử Chiêu, bên phải là Hạ Minh Viễn và Sở Nhiên.

"Tắt đèn nha, các lão sư ngủ ngon."

Tắt đèn, Từ Kiêu lại ngủ không được.

Cũng không phải chỉ có anh ngủ không được, có lẽ trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây là tập cuối cùng, ai cũng có chút tiếc nuối.

Trong bóng tối, giọng Hạ Minh Viễn do dự vang lên.

"...... Chúng ta vẫn sẽ có mùa hai đúng không?"

"Thật ra... Tôi ở trong giới, ách, dù sao từ lúc bắt đầu đã rất vui vẻ..." Hạ Minh Viễn bỗng có chút ngại ngùng, "Nếu... Nếu thật sự không có mùa hai, các cậu sẽ không liên lạc với tôi nữa sao?"

Từ Kiêu sửng sốt, quay đầu nhìn qua. Mặc dù trong bóng tối không thấy được gì, nhưng... Anh không ngờ Hạ Minh Viễn sẽ nói như vậy.

Càng không ngờ Hạ Minh Viễn sẽ có dũng khí nói ra lời này.

Thật ra anh cũng nghĩ giống vậy -- vì nó vốn dĩ chính là vậy, rất nhiều người hợp hợp tan tan như thế này, cho dù anh có thể kiên trì nhưng những người khác thì sao.

Anh không dám tin tưởng quá nhiều.

"Bốp!" Lúc này, trong bóng tối, tiếng đánh vào đầu đặc biệt vang dội.

Hạ Minh Viễn tức giận nói: "Sở Nhiên, anh đánh đầu tôi làm gì!"

Giọng Sở Nhiên nhàn nhạt vang lên: "Anh nghĩ đi đâu vậy."

Trần Ngũ bên cạnh cũng nghiêm túc nói: "Vì sao lại không liên lạc nữa chứ, tôi cảm thấy dù không có mùa hai, chúng ta vẫn có thể cùng nhau ra ngoài ăn khuya nha!"

Hà Tử Chiêu: "Đúng vậy!"

"Sẽ không đâu," ngay cả Trang Dục cũng nói, "Chỉ cần mọi người đều muốn giữ liên lạc, thì không có lý do gì phải tan cả."

"Này!" Hạ Minh Viễn nói, "Tôi nghiêm túc đó, các cậu đừng gạt tôi!"

Sở Nhiên: "Lừa anh làm chó."

Hạ Minh Viễn: "Đổi cái khác đi, anh làm chó có vẻ hơi dễ."

Sở Nhiên: "......"

Nghe mọi người ồn ào, Từ Kiêu đầu tiên là ngây người, sau đó cũng nhịn không được cười.

Đúng vậy...... Trang Dục nói không sai.

Nếu mọi người đều muốn ở bên nhau, thì vì sao phải sợ sẽ tan.

Đêm đó.

Từ Kiêu ngủ rất sâu, trong mộng ngọt ngọt ngào ngào, bỗng xuất hiện một bàn tay lạ vỗ tới vỗ lui.

"Từ lão sư, Từ lão sư! Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!"

Từ Kiêu mê mang mở mắt ra, lập tức sợ tới mức hức một tiếng, tỉnh táo lại ngay.

"!"

Người nọ vội nói: "Là tôi a, Lục Kỳ."

Cô mở đèn pin điện thoại, lúc này trông khá hơn nhiều. Vừa rồi ánh đèn trắng chỉ soi một nửa khuôn mặt, nhìn thoáng qua còn tưởng mặt quỷ lơ lửng trên không trung.

Đây là đang làm gì? Từ Kiêu: "... Sao thế? Phải thức hả?"

Sao anh có cảm giác mình ngủ chưa được bao lâu.

Lục Kỳ lại thần thần bí bí không nói thẳng, liên tục nói với anh: "Từ lão sư, mau kêu các lão sư khác thức dậy đi, ra ngoài có kinh hỉ nha!" Nói xong cô liền chuồn đi.

Từ Kiêu lấy điện thoại ra nhìn: "......"

Không phải chứ, bây giờ còn chưa đến 2h.

Tổ tiết mục quả nhiên lại muốn đày đọa bọn họ.

Từ Kiêu không còn cách nào, bò dậy, gian nan bật đèn lên.

Đèn vừa được bật lên, Trần Ngũ liền tỉnh.

Lúc nãy Lục Kỳ còn ở đây thì Trần Ngũ đã tỉnh, Hà Tử Chiêu bên kia cũng thức, dụi mắt ngáp một cái: "Kiêu ca, làm sao vậy."

Từ Kiêu: "Đạo diễn Lưu kêu chúng ta thức."

Hai người một trái một phải, Từ Kiêu đi kêu Trang Dục, Hà Tử Chiêu đánh thức Sở Nhiên Hạ Minh Viễn.

Hạ Minh Viễn gào một tiếng: "Làm gì vậy, tôi vừa mới ngủ mà..."

Hà Tử Chiêu: "Thức đi, đạo diễn Lưu kêu dậy."

Hạ Minh Viễn kêu rên: "Tôi vừa mới ngủ mà... Tổ tiết mục muốn chỉnh chúng ta hả! Còn bảo chúng ta nghỉ ngơi thoải mái!"

Mà bên kia, Từ Kiêu đang kêu Trang Dục thức dậy.

Từ Kiêu giữ chặt y: "Dậy đi nào."

Trang Dục bất động.

Từ Kiêu buồn cười: "Cậu muốn tôi kéo cậu sao."

Anh vừa nói xong, một bàn tay vươn ra từ trong chăn.

Từ Kiêu: "......"

Cảm giác moe một cách kì lạ là thế nào nhỉ.

Từ Kiêu nắm lấy tay y và kéo y lên, chỉ là tuy cơ thể thì đã ngồi lên, nhưng tinh thần chắc là vẫn còn đang nằm. Ngơ ngác ngồi ở đó, tóc tai cũng rối bù. Hai tay chống đầu, giọng mơ mơ màng màng: "Buồn ngủ quá."

Lại đáng yêu một cách kì quái là thế nào nhỉ.

Từ Kiêu khoác áo khoác cho Trang Dục, kéo y đứng lên: "Lên, đạo diễn Lưu kêu ra ngoài."

Mọi người mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, phát hiện toàn bộ người của chương trình đều đứng ở ngoài cửa, chỉ có vài người còn đứng ở trong phòng ghi hình bọn họ.

La Lâm Lâm vẫy tay với bọn họ, hưng phấn nói: "Các lão sư mau tới a a a a a!"

Nhìn em gái hưng phấn tới khàn giọng, Từ Kiêu như hòa thượng không sờ thấy đầu, không biết tổ tiết mục định làm gì vào nửa đêm nửa hôm.

Không chỉ anh mà những người khác cũng thắc mắc như vậy.

Đến khi anh ra khỏi nhà gỗ, không có máy sưởi, gió lạnh đêm đông phất qua mặt, Từ Kiêu quấn chặt chiếc áo lông vũ dày mà vẫn rùng mình một cái, cũng tỉnh táo thêm chút.

Nhưng ngay khi anh ngẩng đầu lên, anh hoàn toàn tỉnh táo lại.

"...... Oa......!"

Sáu người đồng thời cảm thán.

Là cực quang.

Vẻ mặt mọi người không nhiều thì cũng ít lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trần Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Nơi này thật sự có thể nhìn thấy cực quang a."

Hạ Minh Viễn ngơ ngác ngửa đầu: "Trời a... Không thể tưởng tượng được, đây là cực quang sao?"

Đạo diễn Lưu cười hì hì.

Hà Tử Chiêu không còn lời nào để nói, không ngừng lặp lại một câu: "Đẹp quá."

Quả thật, thực sự rất đẹp.

Từ Kiêu kinh ngạc đến không nói nên lời.

Vốn dĩ đi ngang qua khu vực này, dòng chảy sao trời vốn đã là một vẻ đẹp tuyệt trần, nhưng điều hấp dẫn hơn vào lúc này chính là vành đai ánh sáng màu ngọc lục bảo lơ lửng trên bầu trời trong đêm tối.

Đây là...... cực quang sao?

Nói là một vành đai ánh sáng, nhưng lại rất đặc biệt, giống như một tấm màn ánh sáng màu lục huỳnh quang, nhẹ nhàng bay phấp phới, vô tận và mờ ảo, xuyên qua tầng mây, xuyên qua đường chân trời phiếm màu tím đậm, xuyên qua dải ngân hà.

Từ Kiêu nhất thời có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Đại khái là trong lòng mọi người đều có chút chấn động, lúc này đều trừng to mắt, ngẩng đầu đến mức cổ đau nhức —— tâm tình giống nhau.

Đạo diễn Lưu mỉm cười: "Hài lòng chứ, về món quà cuối cùng này."

Từ Kiêu gật đầu thật mạnh.

Thực sự... Rất thần kỳ.

Biên kịch Trịnh: "Khìn thấy cực quang, nếu ước nguyện thì nguyện vọng sẽ thành sự thật nha."

Biên kịch Trịnh vừa nói xong, không chỉ khách mời, mà các nhân viên công tác đều nhắm mắt lại.

Dưới bầu trời đầy sao, dưới ánh cực quang.

Từ Kiêu bỗng có một nguyện vọng lớn mật.

Những điều tốt đẹp trên thế gian đều không kiên cố.

Đúng vậy, những đám mây nhiều màu sắc rất dễ phân tán, và lưu li cũng dễ vỡ, nhưng mà... Từ Kiêu nhìn lên bầu trời, nhưng mà trên thế giới này vẫn có ánh sao vĩnh cửu, ánh trăng vĩnh cửu và cực quang.

Trang Dục đang ước nguyện bỗng tay bị Từ Kiêu nắm lấy.

Trang Dục: "?"

Dưới ánh trăng, Từ Kiêu vuốt thẳng lòng bàn tay y, viết rằng...

Từ Kiêu viết xong, ánh mắt đen láy nhìn y, dưới ánh trắng, Trang Dục vẫn mỉm cười nhìn anh như cũ, nhưng bàn tay đang nắm tay anh lại hơi run lên.

"Những điều em nói... Có còn tính không?"

Từ Kiêu bất an, hô hấp cũng ngừng lại, nhưng Trang Dục đối diện lại không có chút động tĩnh nào, dòng máu đang sôi trào của anh có chút lạnh đi, đầu óc nghĩ lung tung, có phải anh viết không rõ không... Có nên viết lại lần nữa không?

Hay là...

Từ Kiêu nhịn không được hỏi: "Em biết anh đang nói gì..." Chứ?

"Em biết," Trang Dục ngắt lời anh, vai Từ Kiêu nặng trĩu vì bị y ôm lấy.

"Hẳn là để em nói mới đúng." Trang Dục nói, "Nhưng mà..."

Nhưng mà cái gì?

Từ Kiêu nghiêng đầu nhìn y, ánh trăng sáng ngời, soi dọc theo sườn mặt cao thượng của y, phác họa ra hình dáng hoàn mỹ.

Đôi mắt phượng xinh đẹp cong lên, trong ánh mắt phản chiếu tinh tú và ánh sáng, còn đẹp hơn ngày thường ba phần.

Ôm lấy vai anh nghiêm túc nói.

"Nếu anh hỏi, vậy em nói với anh."

"Lời nói của em, vĩnh viễn được tính."

Từ Kiêu sửng sốt, giây tiếp theo, niềm vui không thể kiểm soát được từ tận đáy lòng dâng lên gò má anh.

Trang Dục trở tay xoa đầu anh: "Ngốc."

Đệt, có phải anh cười rõ ràng quá hay không mà người này lại nói anh ngốc...

Nhưng mà, anh thật sự rất vui a.

Hạ Minh Viễn mở mắt hoan hô: "Tôi ước xong rồi!"

Sở Nhiên: "Tôi cũng vậy."

Từ Kiêu: "Hì hì, nguyện vọng của tôi thành sự thật rồi."

Trang Dục: "Tôi cũng vậy."

Hà Tử Chiêu & Trần Ngũ & Hạ Minh Viễn & Sở Nhiên không hiểu ra sao: "?"

Bên kia, đạo diễn Lưu ồn ào: "Giải tán, ngắm đủ rồi thì trở về ngủ đi, giữa trưa ngày mai bay, mọi người ngủ ngon!"

Hạ Minh Viễn: "! Đạo diễn Lưu, trước đó ông nói với tụi này là buổi sáng 5h30 mà!"

Đạo diễn Lưu lêu lêu lêu: "Không nói vậy thì các cậu chịu ngủ sớm chắc?"

Trần Ngũ kinh hô một tiếng: "A! Đạo diễn Lưu, bảo sao lúc ấy ông giục tôi đi ăn cơm, hóa ra ông sợ tôi tra điện thoại a!"

"Không nghĩ tới chứ gì?" Đạo diễn Lưu đắc ý dào dạt, "Các cậu quả nhiên vẫn bị tổ tiết mục chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay!"

Các nhân viên thu dọn đạo cụ: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Trong tiếng vui đùa ầm ĩ, biên kịch Trịnh yên tĩnh gõ bản phân cảnh, dịu dàng cười với camera: "Let's Go, tập cuối cùng, kết thúc!"

°°°°°°°°°°