Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 3: Công việc mới



Nhân viên bảo vệ thường ngày thay ca lúc tám giờ sáng, nhưng để đưa thuốc cho Diệp Dạng ông Tô đã đến trước bảy giờ. Sau khi nhận thuốc, ông Lý kéo tay Diệp Dạng qua thoa thuốc cho cậu, ông Tô ở một bên nhìn không cho ý kiến.

"Sao lại nghiêm trọng như vậy?! Cháu đừng đụng vào nước lạnh nữa, hơn nữa không nên đeo găng tay, nếu không cởi ra sẽ đau lắm!"

Ông Tô là một người nghiêm túc, nghe ông Lý lải nhải cũng không nói lời nào. Chợt như nhớ đến điều gì, ông lục lọi trong ngăn tủ bên hông phòng bảo vệ. Một lúc sau, ông lấy ra một cái túi lớn màu đỏ sau đó đổ nước ấm vào trong.

Ông Tô nhét cái túi đỏ chứa đầy nước ấm vào trong tay Diệp Dạng.

"Cầm đi, làm ấm tay."

Chiếc túi màu đỏ ấy được Diệp Dạng nắm trong tay, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm vào trong tim cậu... Tương lai nhất định sẽ càng tốt hơn.

"Tiểu Dạng có tính toán gì không? Bác dẫn cháu đến Cục Công An làm giấy chứng minh tạm thời nhé? Như vậy cháu có thể mua vé xe về nhà."

Diệp Dạng không thể trở về càng không thể đến Cục Công An, cậu cân nhắc một chút với nói với ông:

"Dạ bác Lý, thật ra cháu đến đây tìm việc làm không thể quay về ngay được."

"Còn trẻ như vậy đã đi làm rồi hả? Tiểu Dạng vẫn chưa tốt nghiệp đại học đúng không? Cháu đừng nói bậy nói bạ! Hơn nữa còn nhỏ như vậy người nhà không lo lắng cho cháu sao?"

Ông Lý tức giận đến mức đứng ngồi không yên, ngay cả ông Tô ít nói cũng tỏ vẻ không đồng tình.

"Điều kiện gia đình cháu không tốt lắm..."

Diệp Dạng nghe ông Lý nói cậu còn chưa tốt nghiệp đại học trong lòng co rúm lại, hít sâu một hơi nói tiếp:

"Cha mẹ cháu qua đời đã lâu, trong nhà chỉ còn hai cụ già, ông bà lại ốm đau không có tiền chữa bệnh cũng không có tiền để cháu đi học tiếp."

Diệp Dạng tiếp tục bịa đặt những lời nói dối khác để lấy sự đồng cảm từ hai người phía trước, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng khó chịu vì áy náy, hai người này thật lòng quan tâm cậu nhưng cậu lại liên tục lừa gạt họ.

Nghe những lời này ông Lý không khỏi mềm lòng, cảm thán:

"Nhưng... tại sao lại đi tìm việc sớm như vậy? Còn chưa hết tháng giêng, cả nhà nên quây quần bên nhau vui vẻ đón năm mới."

"Ông cháu ngã bệnh, không có tiền không sống nổi, đành phải ra ngoài tìm việc thôi ạ."

Diệp Dạng nhắm mắt lại, áp chế sự khó chịu trong lòng, nói tiếp:

"Bác Lý có biết chỗ nào cần tuyển người không ạ? Cháu làm gì cũng được."

"Mùng 5 tết, đi đâu tìm việc đây? Nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa."

Ông Lý đang buồn bực suy nghĩ mà ông Tô lại trầm ngâm nhìn Diệp Dạng như đang suy tư điều gì, trong lòng Diệp Dạng có chút hoảng hốt, sợ ông Tô đoán ra được điều gì cho nên không dám nhìn thẳng.

Ông Lý cẩm di động gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi chỗ người thân bạn bè còn tuyển người không, tất cả đều nói không có, Diệp Dạng không biết bây giờ nên làm gì chỉ ngồi yên lặng bên cạnh ông Lý.

Sau khi ông Lý gọi đến cuốc thứ tám, ông Tô mới mở miệng nói:

"Đừng gọi nữa, để Tiểu Dạng qua chỗ con gái tôi xem thử, chắc chỗ con bé đang thiếu người."

"Ừ nhỉ! Xem đầu óc tôi này, quýnh lên là quên hết. Con gái ông mở tiệm gì ấy nhỉ? Tiệm cà phê đúng không?"

"Ừ, tiệm cà phê, mở cửa quanh năm bên trong cũng thoải mái. Con bé ngủ gần trưa mới dậy nên tiệm cà phê đến 11 giờ rưỡi mới mở cửa."

Khi nhắc đến con gái mình rõ ràng ông Tô nói nhiều hơn hẳn, khuôn mắt nghiêm túc cứng ngắt cũng trở nên ôn hòa hơn.

Ông Tô tên đầy đủ là Tô Kiến Nghiệp, điều kiện gia đình hơn ông Lý rất nhiều, con trai con gái đều hăng hái kiếm tiền. Vốn dĩ con gái ông muốn ông sau khi về hưu ở nhà nghỉ ngơi nhưng ông Tô cảm thấy ở nhà mãi rất buồn chán nên cũng tìm một công việc nhàn nhã như bảo vệ ở khu dân cư này.

Con trai ông tên Tô Nhượng, con gái là Tô Tri Vi, cả hai đều đã ngoài ba mươi vẫn chưa lập gia đình. Con trai còn tốt đã có đối tượng nhưng con gái vẫn độc thân đến giờ.

Hai vợ chồng Tô Kiến Nghiệp trước đây năm nào cũng nhắc nhở, mấy năm gần đây thì cũng dần mặc kệ, con cháu có phúc của con cháu có một số việc không thể vội vàng.

Thời gian trôi dần, mặt trời cũng dần dần nhô lên cao giữa không trung. Hai con người tuổi đã gần xế chiều ngồi lại tán gẫu với nhau những chuyện vụn vặt thường ngày, thi thoảng lại trêu chọc Diệp Dạng một vài câu, khung cảnh này giữa mùa đông lạnh giá chợt trở nên ấm áp lạ thường.

Khi con người không để ý thời gian luôn trôi rất nhanh, dường như chỉ mới chớp mắt đã là mười một giờ rồi. Ông Lý vẫn đợi ông Tô đưa Diệp Dạng đến chỗ nhận việc nên buồn ngủ cỡ nào cũng chưa tan ca.

Trước khi đi theo Tô Kiến Nghiệp Diệp Dạng cúi đầu thật thấp, chào:

"Cháu cảm ơn bác Lý nhiều lắm ạ!"

Nói xong cậu lập tức xoay người đi, mặc kệ ông Lý phản ứng thế nào. Tô Kiến Nghiệp quay đầu nhìn thoáng qua thấy hốc mắt cậu thiếu niên ấy đỏ ửng lên.

Ông Lý từ phía sau cười nói:

"Thằng nhóc con này, về sau thỉnh thoảng tới thăm bác."

Diệp Dạng vâng dạ một tiếng sau đó theo Tô Kiến Nghiệp rời đi. Tiệm cà phê của Tô Tri Vi hơi xa, tầm ba cây số. Hai người bắt một chiếc xe taxi đến, Tô Kiến Nghiệp nhìn giờ thầm nhủ "Chắc đã dậy rồi", mới lấy điện thoại ra gọi cho con gái.

Tai ông Tô không tốt lắm nên mở loa ngoài của điện thoại, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn:

"Ba hở? Có chuyện gì vậy ba?"

"Không có việc thì không gọi điện cho con được sao?"

Sắc mặt ông Tô không tốt lắm, nói:

"Con lại uống rượu suốt đêm qua à!"

"Con uống có một chút thôi mà."

Tô Tri Vi thản nhiên hỏi:

"Ba gọi cho con không có việc gì thật hả?"

Tô Kiến Nghiệp đáp:

"Lúc trước con nói tiệm đang thiếu nhân viên đúng không? Chỗ ba có người đang tìm việc đây."

"Được ba, cho con số điện thoại của người đó đi, con sẽ liên hệ sau."

"Khỏi, ba đang dẫn thằng bé tới chắc khoảng năm phút nữa là đến rồi.". Ngôn Tình Hay

"Sớm quá vậy?"

Tô Tri Vi hơi ngạc nhiên, cô hiểu tính ba mình ông không dễ thân với người khác lắm đặc biệt là với những người trẻ. Cô bắt đầu có hứng thú cùng chút tò mò về người ba mình dẫn đến.

"Ba với người đó qua cũng đúng lúc, chúng ta đi ăn trưa luôn."

Diệp Dạng chờ Tô Kiến Nghiệp cúp điện thoại, mới nói:

"Cảm ơn bác ạ."

Vốn dĩ Diệp Dạng nên gọi ông là "bác Tô" nhưng hai từ này âm rất giống nhau nghe hơi kỳ lạ.

Rất nhanh Diệp Dạng đã gặp được Tô Tri Vi, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng vải nhung màu nâu cà phê, dáng người cao gầy. Một người phụ nữ yêu kiều như vậy trông không giống ba mười tuổi chút nào.

Tô Tri Vi vuốt chiếc đồng hồ màu lam trên cổ tay, nhìn Diệp Dạng nhướng mày, quay đầu hỏi ba mình:

"Ba bắt cóc thẳng nhóc này ở đâu vậy? Hình như còn chưa đủ mười tám nữa đúng không?"

"Đã trưởng thành rồi, hai mươi tuổi."

Tô Kiến Nghiệp nhìn sang Diệp Dạng một cách đầy ý nhị, sau đó lại phê bình Tô Tri Vi:

"Con qua đêm ở đây chứ nhất định không chịu về nhà à?"

"Trong nhà chỉ có mình con, về làm gì?"

"Vậy con có thể theo ba qua bên kia ở. Nếu con cảm thấy ở một mình buồn thì tìm thêm bạn..."

Không biết nghĩ đến điều gì, ông Tô đột nhiên ngừng nói.

Tô Tri Vi nhìn ba mình đã cứng đờ người ra thì thay đổi chủ đề:

"Ba cứ ngồi nghỉ trên sofa một lát đã, con dắt Tiểu Dạng đi thăm quan một vòng."

Diệp Dạng nhanh chóng đuổi theo Tô Tri Vi, cậu có quay đầu nhìn Tô Kiến Nghiệp một cái. Sống lưng của ông không còn thẳng tắp như trước nữa, ông Tô ngồi khom người trên ghế sofa, đầu cúi thấp xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiệm cà phê tên là "Cựu Lâm", bên trong không gian rộng rãi, thoáng mát, quang cảnh không tệ, tổng cộng có ba tầng. Tầng một chứa phòng bếp cũng là khu vực phục vụ cà phê. Tầng hai được ngăn cách bằng sáu bảy căn phòng lớn, mỗi phòng được trang hoàng một phong cách khác nhau, không biết dùng để làm gì.

Tô Tri Vi giải thích:

"Cửa hàng này của chị cùng kinh doanh cà phê và tổ chức Jubensha (*), cả lầu hai là nơi chơi trò này. Tầng ba là gác xép, chị nghỉ ngơi ở trên đó."

Diệp Dạng hơi hoang mang nghĩ, Jubensha là cái gì?

Tô Tri vi cười giải thích:

"Jubesha hay có thể nói là "giết người theo kịch bản" là một trò chơi nhập vai theo dạng board game(**). Nếu em quyết định làm ở đây lâu dài thì chị sẽ giải thích sau, công việc của nhân viên lầu một và lầu hai không giống nhau. Lầu hai đang thiếu người, nếu em nhận việc thì sẽ làm người tổ chức trò chơi ở đó."

"Nhưng em hoàn toàn chưa nghe đến nó bao giờ, em không biết chơi như thế nào cũng làm được ạ?"

Diệp Dạng có hơi thấp thỏm lo âu, cậu đi theo Tô Tri Vi lên ban công lầu hai, ngoài ban công có một cái hồ rất lớn tầm nhìn trống trải thoải mái.

Diện tích ban công hơn hai mươi mét vuông, bên trong đặt hai chiếc ghế lười treo được đan bằng mây, một cái bàn trà xung quanh là bốn cái ghế nhỏ.

"Không hiểu thì có thể học, lúc đó chị tìm người dạy cho em. Trò này đơn giản lắm, chơi vài lần là biết thôi."

Sau khi tham quan toàn bộ cửa hàng, Tô Tri Vi đưa cậu xuống lầu. Hai người tìm bàn ngồi, Tô Kiến Nghiệp cũng ngồi ở đó. Đã 12 giờ trưa, nhân viên tầng một đã bắt đầu đi làm.

Tô Tri Vi vẫy tay gọi một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở quầy bar, hô lên:

"Cầm Cầm à, có gì ăn được không?"

"Có, chị Tri Vi, sườn heo được không chị?"

"Được."

Sau khi hỏi ý kiến của Diệp Dạng với Tô Kiến Nghiệp, Tô Tri Vi trả lời:

"Con bé tên là Hứa Cầm, mới năm nhất thôi đang làm việc bán thời gian ở đây."

Hứa Cầm cười chào hỏi Diệp Dạng:

"Em trai nhỏ đẹp trai ghê ta."

Nói xong, cô gọi bếp làm sườn heo.

Tô Tri Vi nhìn khuôn mặt ứng đỏ của Diệp Dạng, cười chọc cậu:

"Hai mười tuổi sao mà dễ ngại ngùng vậy?"

Tô Kiến Nghiệp trừng con gái một cái, nói:

"Lúc con mới hai mươi, không phải cũng suốt này làm nũng với ba sao?"

Tô Tri Vi cười nhạo:

"Con hai mươi tuổi đã bắt đầu yêu đương rồi."

Không biết có phải ảo giác của Diệp Dạng hay không, lúc nói đến vấn đề này cảm xúc của hai người đều không tốt.

Diệp Dạng còn chưa kịp nhận ra điều gì, Tô Tri Vi đã nói:

"Công việc ở đây cũng thoải mái thôi. Tầng một bắt đầu làm việc lúc 11:30, tầng hai lúc 12:00."

"Họ làm hai ngày nghỉ một ngày, luân phiên nghỉ, tuy vào ca khác giờ nhưng cứ đến 11 giờ tối đều tan lam."

Tô Tri Vi dừng lại một lát mới nói tiếp:

"Em cảm thấy thế nào? Có vấn đề gì muốn hỏi không?"

"Không vấn đề gì ạ."

Diệp Dạng hơi khẩn trương đáp:

"Dạ tốt lắm."

"Nếu không có vấn đề thì em đem cho chị một bản photocopy giấy chứng minh sau đó làm một bản hợp đồng lao động."

Diệp Dạng sững sờ một chút cậu không nói gì, lúc này Hứa Cầm bưng sườn heo đi đến.

"Em trai nhỏ ăn thử sườn heo của chúng ta thử nha."

"Cảm ơn ạ."

Diệp Dạng thấp giọng nói:

"Chị Tri Vi này, em lỡ làm mất giấy chứng minh rồi, chỉ có thể làm một cái tạm thời trước, nó mất chút thời gian vậy có được không chị?"

"À, không sao."

Tô Tri Vi vừa cắt miếng sườn heo trên đĩa ra vừa nói:

"Ba chị dẫn em tới mà, không ký hợp đồng cũng được nhưng có hợp đồng sẽ đảm bảo được quyền lợi của em. Có hợp đồng em cũng yên tâm làm việc hơn."

"Cảm ơn chị Tri Vi ạ."

Diệp Dạng hai ngày nay không biết nói bao nhiêu lời cảm ơn rồi, cậu thật sự rất may mắn bản thân có thể gặp được nhiều người hảo tâm như vậy.

"Khách sáo làm gì?"

Tô Tri Vi cười chỉnh chỉnh mặt đồng hồ đã lệch lại, hỏi Diệp Dạng:

"Em bị nứt da tay à?"

"Dạ..."

Diệp Dạng có hơi khẩn trương trả lời:

"Nhưng qua mùa đông sẽ tốt lên thôi."

Tô Tri Vi có chút tiếc nuối nói:

"Thật đáng tiếc, vết nứt da nghiêm trọng như vậy sẽ để lại sẹo đó."

"Không sao, em quen rồi."