Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 69



Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, đáy mắt có chút tủi thân, anh đè chặt tay cô, Kiều Tịch cảm thấy lòng bàn tay của mình đang nóng lên.

Đầu ngón tay của cô đều mềm nhũn.

Kiều Tịch ngẩng đầu lên nhìn anh, “Lục Hoặc, anh đang ghen à?”

Lục Hoặc lắc đầu, “Không phải.”

Lá mầm non không ngừng loạng choạng, tựa như đang cố gắng phủ định lời anh nói.

Anh biết chính mình không thể can thiệp chuyện Kiều Tịch kết bạn, anh phải rộng lượng một chút, can thiệp quá nhiều vào việc Kiều Tịch kết bạn, anh sẽ trở nên thật đáng ghét.

Nhưng mà, trái tim anh căn bản không kiềm chế được, anh rất ích kỷ, anh không muốn Kiều Tịch bị người con trai khác gọi là chị, không muốn Kiều Tịch cùng người con khác đi khám bệnh, không muốn để cô có bất cứ tiếp xúc gì với người con trai khác.
Anh chỉ hy vọng, trong mắt cô chỉ có anh.

Đầu ngón tay bị đè lại của Kiều Tịch hơi dùng sức, cách áo sơ mi trắng mỏng, cô dễ dàng cảm nhận được độ nóng dưới lòng bàn tay, “Nơi này đều chua loét rồi, còn phải đang ghen à?”

Đôi mắt của cô gái quá trong suốt sáng ngời, dường như nhìn một cái đã có thể nhìn thấu tâm tư của anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc hơi nóng lên, anh thừa nhận, anh đang ghen.

Cho dù chỉ là nghe được giọng nói của người con trai khác từ trong điện thoại, nhưng anh cũng ghen.

Thiếu niên hình như cảm thấy xấu hổ vì sự keo kiệt của mình, anh rũ xuống mi mắt, lông mi cong dài nhẹ run lên, mang theo vài phần đáng thương, “Tịch Tịch thích làm bạn với ai, anh sẽ không có ý kiến.” Anh cầm tay của cô gái dán lên khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng chủ động dán lên lòng bàn tay mềm như bông của cô, “Nhưng mà, Tịch Tịch có thể chỉ thích mình anh không?”

“Bây giờ anh đã biết đi, hôm nay anh còn thành công đi được bảy tám bước, anh sẽ càng nỗ lực luyện tập.”

“Tịch Tịch, anh cũng có thể đi lại giống như người bình thường, em có thể thích anh lâu một chút không.”

Cầu xin cô đừng nhìn về phía người khác quá nhanh.

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên hơi khàn, mang theo sự hèn mọn cầu xin, khiến trái tim con người mềm nhũn.

Mặt anh cọ xát vào trong lòng bàn tay cô, giống như chú chó nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ đang làm nũng, tranh sủng với chủ nhân, không muốn chú chó khác cướp đi tình yêu thương của chủ nhân.

Anh lại giống như con cá tuyệt vọng trong bùn lầy, tùy ý để người bắt cá xử lý.
Kiều Tịch mềm lòng đến rối tinh rối mù, thiếu niên trước mặt quả thực quá phạm quy.

Đôi tay cô ôm lấy mặt anh, đầu ghé sát vào anh, đôi mắt cô đối diện với anh, dưới đáy mắt của thiếu niên mang theo sự bi thương, “Anh là bạn trai của em, anh có quyền lợi hỏi tình trạng kết bạn của em, không có người khác, em chỉ thích anh.”

“Lục Hoặc, khi hai chân anh không thể đi, em đã thích anh, cho dù anh vẫn luôn không thể đi thì em vẫn sẽ thích anh.” Kiều Tịch nói rất nghiêm túc, “Tình yêu của em đối với anh, không liên quan đến việc anh có đi được hay không, không liên quan đến chân của anh.”

Môi cô rơi xuống trên sống mũi thẳng tắp của anh, nhẹ nhàng hôn một cái, “Nhưng em không thể không thừa nhận, có liên quan đến đuôi cá của anh.”

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn cô chăm chú.
“Em thích nhất là cái đuôi của anh.”

Mi mắt Lục Hoặc run rẩy, sự bi thương nơi đáy mắt rút đi, dần dần sáng lên.

Cô hôn môi anh một cái, “Bây giờ em mới biết anh dễ dàng ghen như vậy đó.” Ngay cả mặt của Quý Lui anh cũng chưa thấy, chỉ nghe qua điện thoại đối phương gọi chị, anh đã rầu rĩ không vui.

Bị cô gái trêu chọc, Lục Hoặc cảm thấy xấu hổ muốn chết, anh nhỏ giọng nói với cô, “Chỉ có chút ghen thôi.”

Lá mầm non trên đỉnh đầu anh điên cuồng đong đưa, rất rõ ràng nói cho Kiều Tịch biết, anh ghen, hơn nữa không phải một chút.

Kiều Tịch nhìn lá mầm non lắc lư điên cuồng, hai chiếc lá nhỏ không ngừng run rẩy, cô cười cong mắt.

“Lục Hoặc, anh nhắm mắt lại đi.”

“Hửm?”

“Mau lên.” Lá mầm non sắp biến mất rồi.

Lục Hoặc nghe lời nhắm mắt lại, anh vừa uống rượu xong, mí mắt hơi mỏng ửng hồng, khiến khuôn mặt lạnh lùng có thêm vài phần xinh đẹp.
Cổ áo của thiếu niên mở ra, anh cảm nhận được cô gái tới gần, có thể thấy rõ yết hầu của anh vô thức lăn lộn lên xuống một chút.

Đôi môi mềm mại, thơm ngọt dừng giữa chân mày của anh.

Lục Hoặc nhắm chặt đôi mắt run rẩy.

Giây tiếp theo, anh không nhìn thấy, Kiều Tịch đứng lên, miệng nhỏ ngậm lấy lá mầm non trên đầu anh, đầu lưỡi thật cẩn thận chạm vào chiếc lá mầm yếu ớt mềm mại kia.

Lá mầm non giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, run rẩy một cái giữa môi cô, giây tiếp theo, nó biến mất.

Mà thiếu niên trên xe lăn giống như đã bị tấn công rất mạnh, anh nặng nề kêu lên một tiếng, sau đó hoàn toàn không còn sức chống cự, vòng eo luôn luôn thẳng tắp, thon chắc mất hết sức lực dựa vào trên xe lăn.

“Tịch Tịch.” Giọng nói của Lục Hoặc rất thấp, giống như đang cố gắng đè nén, anh mở to mắt, hốc mắt đỏ ửng, lộ ra sự ướŧ áŧ.
Hô hấp của anh rất nặng nề, giữa khuôn mặt lạnh lùng đều là sự chật vật sau khi phát tiết.

“Lục Hoặc?” Kiều Tịch chớp chớp mắt, cô không dám tin mà nhìn anh, lần này là cô quá đáng rồi à?

Mặt của thiếu niên đỏ bừng, dưới đôi mắt đen nhánh đều là sự xấu hổ.

Bàn tay to thon dài của anh cầm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay bình thường vẫn hơi lạnh, bây giờ lại mang theo sự ấm áp, nóng đến đầu ngón tay Kiều Tịch run rẩy.

Trên tay anh dùng sức, trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực, đôi môi nóng rực hôn lên cô.

Kiều Tịch nếm được mùi vị của rượu mạnh, nó mang theo hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về thiếu niên xông vào miệng nhỏ của cô.

Mùi rượu nồng đậm khiến Kiều Tịch dường như cũng có chút say, đầu cô hơi mơ màng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hoặc cuối cùng vẫn không kiềm chế được, cái đuôi của anh lộ ra, bàn tay to của anh đè nơi ót của cô gái không buông, không cho cô nhìn đuôi cá màu vàng của anh.
Kiều Tịch hừ hừ, cô cảm thấy miệng mình toàn lây dính hơi thở của anh.

Lúc được thả ra, đôi mắt to đen láy của Kiều Tịch trở nên óng oánh, miệng nhỏ bị ăn đến đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết cũng ửng màu đỏ tươi xinh đẹp.

Cô không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào ngực của Lục Hoặc, nghe tiếng tim đập điên cuồng của anh.

Đuôi mắt của thiếu niên đỏ ửng, dưới làn tóc mái lộn xộn, khuôn mặt lạnh lùng của anh dính lấy vài phần sắc dục, đáy mắt u ám.

Anh cúi đầu, khàn giọng nói bên tai cô gái: “Chị.”

Kiều Tịch hơi sửng sốt, cô khó tin ngẩng đầu nhìn anh, lúc trước cô ở trong màn hình lớn, nhân lúc Lục Hoặc say rượu dụ dỗ anh, mới lừa được anh gọi cô là chị, lần trước nữa là ở rạp chiếu phim, anh vừa gọi cô vừa gặm miệng cô, còn bây giờ anh lại tự giác như vậy à?
Đôi mắt chứa ý say của Lục Hoặc lộ ra vài phần cuồng dã, “Người con trai khác không tốt bằng anh, em muốn nghe, anh cũng có thể gọi em, chị.”

Giọng nói của anh vẫn luôn trầm thấp dễ nghe, bây giờ còn hơi khàn, nhỏ nhẹ từ tính, quả thực làm lỗ tai của người ta mềm nhũn.

Lòng bàn tay có vết chai mỏng của anh nâng cằm cô, “Chị, em còn muốn hôn chị.”

Kiều Tịch giống như bị điện giật một cái, quả thực trái tim nhỏ đều tê dại, anh đâu phải cá vàng nhỏ, anh là yêu tinh hại người.

Ôi, cô mê chết mất.

Khi Kiều Tịch đi về đã là rạng sáng.

Cô đang chuẩn bị mở cửa phòng, phía sau, giọng nói Quý Lui đột nhiên vang lên: “Bây giờ đã là rạng sáng, chị về thật muộn.”

Kiều Tịch quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Quý Lui, bây giờ cô không thể nghe được chữ “Chị” này, đêm nay cô bị Lục Hoặc gọi cả đêm, còn bị ức hϊếp cả đêm, lỗ tai cô vẫn còn mềm.
“Tôi có việc, cậu bị bệnh, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Kiều Tịch nói.

Ánh mắt Quý Lui dừng trên môi của cô gái, đèn vàng nơi hành lang hơi tối nhưng không cản trở việc cậu ấy thấy môi cô đỏ ửng, còn có chút sưng.

Quý Lui không phải thiếu niên ngây thơ không biết gì, đôi mắt cậu ấy hơi híp lại, tối tăm u ám, “Chị hôn môi với người khác?”

Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, ngay sau đó có chút ảo não vì bị phát hiện, “Cậu không cần gọi tôi là chị, tôi có hôn môi với người khác hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.”

Quý Lui nhỏ giọng hỏi: “Là người con trai ngồi xe lăn trong bức tranh kia à?”

Kiều Tịch tàn nhẫn trừng cậu ấy một cái, “Cậu vượt rào rồi.”

Cô xoay người về phòng, trực tiếp đóng cửa lại.

Quý Lui đứng trước cửa, khuôn mặt vì sốt mà đỏ bừng của cậu ấy trở nên tái nhợt, cậu ấy mím môi, một hồi lâu mới rời đi.
Thứ bảy, Kiều Tịch lại đưa Lục Hoặc đi ra ngoài lần nữa.

Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, Kiều Tịch hứa với anh vệ sĩ sẽ bảo đảm an toàn cho Lục Hoặc, một sợi tóc cũng sẽ không thiếu.

Cô biết Lục Hoặc mỗi ngày đều sẽ tích cực tập luyện đi lại, cô không muốn anh quá mệt mỏi, muốn đưa anh đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Hôm nay có một triển lãm tranh, trong triển lãm có một số tác phẩm của họa sĩ mà cô thích, cho nên cô muốn đưa Lục Hoặc cùng đi tham quan, cũng coi như là buổi hẹn hò nhỏ của hai người.

Hôm nay Lục Hoặc mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối với một chiếc quần dài thoải mái, dưới mái tóc hỗn loạn trên trán là khuôn mặt thâm thúy, làn da trắng khiến ngũ quan của anh có thêm vài phần cao quý xuất trần.

Kiều Tịch chậm rãi đi bên cạnh anh, còn thường xuyên cúi xuống, tiến đến bên tai anh, giảng thích những tác phẩm triển lãm trên tường cho anh.
Lục Hoặc nghe rất nghiêm túc, cũng không có lệ với cô.

Giá trị nhan sắc của hai người rất cao, hơn nữa Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, trong triển lãm yên tĩnh trống trải rất nổi bật.

Lúc Quý Lui đi vào triển lãm đã phát hiện, cậu ấy đứng ở xa nhìn rất lâu.

Cậu ấy thấy lúc Kiều Tịch nói chuyện với người con trai trên xe lăn sẽ ân cần cúi thấp người xuống, ghé sát vào anh, cô sẽ cười với người con trai trên xe lăn, còn sẽ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú đối phương.

Trong mắt của người ngoài, Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp động lòng người, loá mắt đến nỗi làm người ta không dời mắt được.

Người nên là kiều nữ như cô, lại ở bên một người ngồi xe lăn, không ít người khách đến xem triển lãm đều sẽ lặng lẽ đánh giá cô, thậm chí nhỏ giọng nghị luận cô, nhưng mà, Kiều Tịch dường như không hề để ý.
Ngày đó, lúc cô đưa cậu ấy đi tham quan trường học, cô cũng như thế, không hề để ý ánh mắt của người khác, cô đi bên cạnh cậu ấy, rõ ràng tư thế đi của cậu ấy rất khập khiễng, nhưng cô không có chút ghét bỏ, mà còn chu đáo phối hợp với tốc độ đi của cậu ấy.

Cô vẫn luôn đối xử với cậu ấy như người bình thường, không ghét bỏ, không đồng tình.

Quý Lui không khống chế được bước chân của mình, cậu ấy tiến lên phía trước, “Chị, thật trùng hợp, hôm nay chị cũng tới xem triển lãm tranh à? Sáng nay lúc ăn sáng em còn muốn hỏi chị có muốn cùng đi hay không.”

Kiều Tịch cũng không thấy ngoài ý muốn khi gặp Quý Lui ở đây, nghe thấy đối phương gọi chị, cô theo bản năng nhìn Lục Hoặc, chỉ thấy thiếu niên trên xe lăn cong môi với cô, ý cười không rõ.
Kiều Tịch theo bản năng mím môi, cô còn nhớ rõ vào phút cuối cùng, môi cô bị Lục Hoặc hôn đến đau đớn.

“Cậu đổi xưng hô khác đi, đừng gọi tôi như vậy.” Kiều Tịch nói với Quý Lui.

“Được nha, Tịch Tịch.” Quý Lui chú ý tới, Kiều Tịch và người con trai trên xe lăn kia giao lưu ánh mắt.

Kiều Tịch tức giận trừng cậu ấy một cái, “Cậu trực tiếp gọi tên tôi Kiều Tịch là được.”

“Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, vì sao phải để ý như vậy, Tịch Tịch đang lo lắng cái gì chứ?” Quý Lui cười nói.

“Cô ấy lo lắng tôi sẽ không vui.” Trên xe lăn, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên.

Anh ngước mắt lên nhìn cậu con trai trước mặt, từ khi đối phương mở miệng, anh đã biết đối phương chính là người khách kia của nhà Kiều Tịch.
Cũng là cậu con trai rất nhiều lần gọi Kiều Tịch là chị ở trong điện thoại, anh chú ý tới một chân của đối phương có vấn đề, tư thế bước đi không giống với người bình thường.

Quý Lui mới chỉ nhìn thấy đối phương ở trong tranh, bây giờ nhìn thấy người thật, cậu ấy mới ý thức được, đối phương có một khuôn mặt quá xuất sắc.

Không thể phủ nhận, ở phương diện nhan sắc, cậu ấy không có cách nào thắng được đối phương.

Ánh mắt Quý Lui quét qua trên đùi của đối phương, cậu ấy nói: “Tịch Tịch không giới thiệu một chút à?”

“Đây là bạn trai tôi, Lục Hoặc.” Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Cậu ấy là khách của mẹ em, Quý Lui.”

Kiều Tịch giới thiệu rõ, ngắn gọn mà rõ ràng.

Vốn dĩ trong lòng đã có suy đoán, nhưng bây giờ nghe Kiều Tịch nói ra ngay trước mặt, Quý Lui vẫn bị đả kích.
Quý Lui nhìn về phía Lục Hoặc, đột nhiên nói: “Anh muốn đi vệ sinh không? Kiều Tịch là con gái, không tiện đi cùng anh, tôi có thể đưa anh đi.”

Giữa hai người nổi sóng lớn, Lục Hoặc nghênh diện ánh mắt của đối phương, “Được.”