Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 157



Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào đỉnh lều, lọt qua khe hở vào lều.

Thiếu niên đã tỉnh giấc, anh cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực, cô vùi đầu vào trong ngực anh, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp quần áo phả vào ngực anh, có hơi ngứa, hơi nóng.

Tối qua không biết là mấy giờ mới ngủ, nháo có hơi muộn.

Đặc biệt là cô gái, cô vẫn luôn la hét sàn nhà cộm, ngủ không thoải mái, anh đành phải để cô nằm trong ngực, cô mới an tĩnh lại.

Anh và cô rạng sáng mới ngủ được.

Lúc này, cô còn đang ngủ say, tay tự nhiên gác lên eo anh, hai bắp chân nhỏ cũng độc đoán xen giữa hai chân anh.

Lục Hoặc dở khóc dở cười, anh nhìn ánh sáng chiếu rọi vào đỉnh lều, hai mắt bị chói sáng.

Anh lui lại một chút, nhẹ giọng đánh thức cô gái trong lòng: “Kiều Tịch, dậy thôi, chuẩn bị ăn sáng nào.”
Kiều Tịch buồn ngủ đến mắt cũng lười mở ra, đầu cô theo thói quen cọ vào vòng tay Lục Hoặc.

Lục Hoặc cũng không tự chối cô lại gần, “Không đói sao?”

Kiều Tịch ngơ ngác lắc đầu trong vòng tay anh.

“Trước tiên ăn một chút đi? Ăn sáng tốt cho cơ thể, người trẻ tuổi nên hình thành thói quen ăn sáng là tốt.” Lục Hoặc thấp giọng khuyên cô gái.

Kiều Tịch ngẩng mặt trong lòng Lục Hoặc, mắt nhắm mắt mở, ngáp ngủ, ngay cả giọng nói cũng mang theo ngái ngủ, âm cuối còn mang theo ý làm nũng, “Lục Hoặc, sao anh nói chuyện giống cha em vậy?”

Lục Hoặc tức cười, đầu ngón tay anh niết gương mặt cô, “Đừng nói nhảm, dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng.”

Kiều Tịch ôm eo anh, “Ngủ thêm một lát đi.”

Lục Hoặc đành phải để kệ cô, mà một lát trong lời cô hiển nhiên không có giới hạn, lại qua nửa giờ, Lục Hoặc đành phải kéo người lên.
Kiều Tịch buồn ngủ, sau khi rửa mặt, cô được Lục Hoặc dẫn đi ăn sáng.

Trong nhà ăn có rất nhiều người, không ít bạn học đang ăn sáng.

Thấy Lục Hoặc và Kiều Tịch xuất hiện, tầm mắt của những người khác không khỏi nhìn về phía họ, không còn cách nào, Lục Hoặc và Kiều Tịch đều có giá trị nhan sắc cao, sáng sớm tinh mơ, ai cũng muốn nhìn thấy những thứ tốt đẹp.

Lục Hoặc dẫn Kiều Tịch ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, “Em muốn ăn gì?”

Trong mắt Kiều Tịch còn hơi thiếu ngủ, đáy mắt như có một tầng nước, dáng vẻ thông minh lanh lợi lại có hơi ngờ nghệch, “Cá nướng.”

Tối qua anh nướng cá khô quá ngon, mặc dù không cưỡng lại được mùi thơm trên người anh nhưng cũng có thể khiến cô đỡ thèm.

“Nơi này không có cá nướng.” Lục Hoặc lật thực đơn.

“Vậy cái gì cũng được.” Dù sao không có cá nướng, những cái khác cũng không thành vấn đề.
Cô nói bâng quơ, Lục Hoặc lại không có ý có lệ chút nào, biết cô thích ăn cá, anh chọn cho cô bát cháo cá thanh đạm, còn có vài đĩa thịt cá.

Sau khi gọi đồ ăn cho cô, anh mới bắt đầu chọn cho mình.

“Còn buồn ngủ?” Lục Hoặc trả thực đơn cho người phục vụ, anh nhìn về phía cô, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, tinh thần rất tốt, hiển nhiên là ngủ ngon.

Kiều Tịch gật đầu.

Lục Hoặc cong môi, “Ăn xong bữa sáng, anh dẫn em đi bắn tên.”

Nghe vậy, hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cơn buồn ngủ lại biến mất ngay lập tức.

Ngồi cách đó không xa là Tống Cầm Cầm, lúc Kiều Tịch mới vừa ngồi xuống liền phát hiện, dù sao ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm cô mãnh liệt, khiến cô khó có thể bỏ qua.

Kiều Tịch phát hiện, sắc mặt Tống Cầm Cầm rất kém, hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt, không chỉ tiều tụy, ngay cả quầng thâm mắt cũng đậm, Kiều Tịch đoán khả năng đối phương đêm qua không ngủ được.
Kiều Tịch thầm nghĩ thật buồn cười, đối phương chủ động tới gây chuyện, đáng bị cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Lúc ăn sáng, Kiều Tịch phát hiện rằng sau nụ hôn đêm qua, thái độ Lục Hoặc với cô có thay đổi, lúc trước cũng có chăm sóc cô, nhưng cử chỉ có chút xa lánh, cũng sẽ không để cô tới gần.

Mà bây giờ, ánh mắt anh thường dừng trên người cô, ngữ khí bất giác mang theo sự dịu dàng, nơi nào có lãnh đạm và xa cách đối với cô?

Kiều Tịch ăn cháo cá Lục Hoặc gọi, đôi mắt cong cong.

Khi tới khu bắn cung, không có nhiều người lắm.

Tô Thần nhàm chán nên cũng đi theo tới, không chút tự giác là một bóng đèn.

“Tôi chơi bắn súng nhiều, những vẫn là lần đầu tiên chơi bắn cung.” Tô Thần chọn cây cung thích hợp, “Lục Hoặc, cậu đã từng chơi chưa?”

Lục Hoặc cầm đôi găng tay mới đeo cho Kiều Tịch, bàn tay thanh tú, ngón tay trắng nõn, biết cô yếu ớt, chỉ đau một chút cũng không chịu nổi, mang bao tay có thể bảo vệ tay cô khỏi bị thương.
Anh trả lời Tô Thần: “Lần đầu tiên.”

“Được nha, chúng ta tới đấu.” Tô Thần nhướng đôi mắt đào hoa.

“Cậu tốt nhất vẫn là đừng so với Lục Hoặc, cậu không thắng được anh ấy.” Kiều Tịch quá hiểu Lục Hoặc, năng lực học tập siêu mạnh, tuy rằng anh chưa từng chơi bắn cung, nhưng cũng không thể ngăn cản anh vừa học liền biết chơi.

Tô Thần sẽ bị Lục Hoặc ngược cho khóc mất.

“Lục Hoặc, bạn gái cậu tin tưởng, thiên vị cậu.” Tô Thần hưng phấn, “Không phân thắng bại, làm gì có chuyện đó? Chúng ta đấu mười ván, người thua giúp người thắng mang hành lý xuống núi.”

Nghe thấy điều kiện như vậy, Kiều Tịch cười nói với Lục Hoặc: “Đồng ý đi, anh chắc chắn sẽ thắng cậu ấy.”

Lục Hoặc cười, “Đây là lần đầu anh chơi, bản thân còn chưa rõ, em tin tưởng anh vậy sao?”
Kiều Tịch gật đầu, “Đương nhiên, anh lợi hại nhất.”

Hiếm khi thiếu niên bị cô gái khen đến đỏ mặt.

Lục Hoặc đồng ý thi đấu với Tô Thần, anh đứng trước đường ranh giới quy định, giương cung, giữ chặt mũi tên nhắm ngay hồng tâm.

Vóc dáng thiếu niên cao, cho dù chỉ là giương cung, kéo tên, cũng đẹp trai, hơn nữa biểu cảm nghiêm túc, tựa như Lục Hoặc không phải là bắn hồng tâm mà là bắn trúng trái tim.

Kiều Tịch nhìn không chớp mắt.

Giây tiếp theo, Lục Hoặc thả tay, mũi tên bắn ra, trực tiếp đâm trúng hồng tâm.

Tuy rằng không ngoài dự đoán, nhưng nhìn thấy kết quả Kiều Tịch vẫn không khỏi vui mừng, “Lục Hoặc, anh giỏi quá.”

Tô Thần nhướng mày, “Lục Hoặc, đây là lần đầu cậu chơi? Chậc? Không phải lừa tôi chứ?”

Lục Hoặc cong môi, “Cậu không đáng để tôi nói dối.”
Kiều Tịch gật đầu tán thành, mầm lá trên đầu anh không có xuất hiện, Lục Hoặc không có nói dối, anh là lần đầu tiên chơi.

Đến phiên Tô Thần, anh cầm một cây cung nhẹ hơn, kéo căng cung hết cỡ, nhưng mà bắn cung so với bắn súng còn khó hơn, bắn súng chỉ cần nhắm chuẩn là được, mà bắn cung thì cần phải giữ lực.

Mũi tên của anh ta bắn ra ngoài, một mũi trúng bia, đáp xuống khu vực bảy điểm.

Vòng thứ nhất là Lục Hoặc thắng.

Tô Thần cũng không hoảng loạn, mới là vòng đầu mà thôi.

Nhưng mà, anh ta không ngờ tới, vòng thứ hai, thứ ba, tên gia hỏa biếи ŧɦái Lục Hoặc này mỗi một mũi tên đều nhắm trúng hồng tâm, khiến người ta phải run sợ.

Càng quá đáng hơn, Tô Thần nghe thấy Lục Hoặc hỏi Kiều Tịch bên cạnh, “Muốn chơi không?”

Kiều Tịch gật đầu.

Sau đó, Lục Hoặc đứng sau Kiều Tịch, dạy Kiều Tịch cách cầm cung, bàn tay anh áp lên mu bàn tay cô, cùng kéo mũi tên.
Lục Hoặc cúi đầu, môi mỏng áp vào tai Kiều Tịch, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Nhìn phía trước, nhắm chuẩn.”

Kiều Tịch cảm thấy tai hơi ngứa, vừa muốn gãi, giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói chắc nịch mạnh mẽ của Lục Hoặc bên tai: “Phóng!”

Kiều Tịch nháy mắt buông tay, mũi tên hơi chệch hướng, cuối cùng dừng ở khu tám điểm.

Cho dù là dạy người, người Lục Hoặc dạy vẫn hơn anh ta.

Tô Thần thở dài, anh ta sai rồi, không chỉ có bị ngược, còn bị ép ăn cẩu lương.

Mấy vòng kế tiếp, cho dù Lục Hoặc mang theo Kiều Tịch vẫn thắng Tô Thần như cũ.

“Được được được, tôi sẽ lấy hành lý cho các người, tôi sẽ lấy hết.” Tô Thần đã đánh cuộc thì sẵn sàng chịu thua.

Buổi chiều, tập thể chuẩn bị đi về.

So với lúc leo lên núi mệt mỏi thì khi xuống núi nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng Tống Cầm Cầm lại không giống, để xinh đẹp, cô ta đi giày cao gót, hôm qua leo lên núi đã trẹo mắt cá chân một lần, nhưng mà không nghiêm trọng, không ngờ tới, vừa rồi lại bị kẹt ở khe hở, chân cô ta lại bị trật lần nữa.

“Cầm Cầm, cậu không sao chứ? Tớ đỡ cậu.” Bạn thân rất lo lắng.

Tống Cầm Cầm lắc đầu, cô ta vô thức nhìn Lục Hoặc phía trước.

Thiếu niên chân dài, hơn nữa hàng ngày đều vận động, nếu không phải Kiều Tịch đi cạnh kéo chân, Lục Hoặc đã sớm dẫn đầu, đi ở phía trước.

“Còn đi được không?” Lục Hoặc thấy lông mày thanh tú của cô đang nhíu chặt, trên gương mặt không hề có nụ cười, hiển nhiên là mệt.

Anh mở nắp, đưa nước khoáng cho cô, “Uống vài ngụm đi, đi từ từ, đừng vội.”

Kiều Tịch không muốn động đậy, “Anh đút cho em.”
Lúc cô còn là mèo con, Lục Hoặc thường xuyên đút cho cô, cho nên, bây giờ đút cho cô cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, cái chai trong tay đưa tới bên môi cô.

Kiều Tịch nhấp vài ngụm rồi dừng lại.

“Còn muốn không?”

Kiều Tịch lắc đầu, Lục Hoặc lúc này mới uống vài ngụm từ chai cô vừa uống qua.

Trải qua cuộc tiếp xúc thân mật đêm qua, Lục Hoặc đã không còn e dè gì với Kiều Tịch.

“Lục Hoặc, em không muốn đi nữa, anh cõng em đi.”

Kiều Tịch chính là như vậy, biết Lục Hoặc không còn xa cách lạnh nhạt, cô sẽ dẫm lên điểm mấu chốt của anh, dần dần làm loạn, nếu thấy Lục Hoặc không tình nguyện, cô sẽ lùi về sau, dùng ánh mắt trông mong lên án anh.

Lục Hoặc đưa bình nước trong tay cho Tô Thần đang cầm không ít hành lý, anh cúi người xuống trước mặt Kiều Tịch, cõng người lên trước mặt mọi người.
Tống Cầm Cầm đứng sau nhìn đến chua xót, không quản được miệng: “Sao lại có người yếu ớt như vậy? Đi được vài bước đã phải có người cõng.”

Cô ta nghĩ tới bản thân ngày hôm qua lúc lên núi bị thương, muốn Lục Hoặc cõng cô ta, nhưng mà, lúc ấy đối phương không thèm nhìn cô ta một cái.

Hiện tại thấy Lục Hoặc cõng Kiều Tịch, mà cô ta chỉ có thể đi bộ xuống núi, trong lòng sao có thể dễ chịu? Đúng là quá bực bội.

Bạn thân đỡ tay cô ta, lắc đầu với cô ta.

Tống Cầm Cầm lúc này mới mím chặt môi, ngậm miệng lại.

Kiều Tịch đương nhiên nghe thấy những lời tức giận của Tống Cầm Cầm, cô ghé sát vào tai Lục Hoặc, nhân lúc người khác không chú ý, cắn vào vành tau Lục Hoặc, còn hung hăng dùng răng nanh niết.

“Kiều Tịch!”

Kiều Tịch tức giận mà khịt mũi bên tai anh, không có ý nhả răng ra.
Lục Hoặc cảm giác được ướŧ áŧ bên tai, tai anh tê dại, cơ thể cương cứng.

“Đừng nháo.” Lục Hoặc đè giọng, dỗ cô.

Anh không thấy Kiều Tịch cười cong mắt, lại cố ý hừ lạnh bên tai anh.

Lá gan cô đúng là lớn thật sự.

“Tịch Tịch.” Ánh mắt Lục Hoặc sâu thẳm, âm thanh khàn khàn, như thể xin tha.

Kiều Tịch lúc này mới thả răng ra, cô nhìn dấu răng trên vành tai anh, không nhịn được cười thành tiếng, “Anh về sau chỉ có thể gọi em như vậy.”

Lục Hoặc nhìn đường phía trước, khó có thể bỏ qua cảm xúc ấm áp trên vành tai. Cô giống như mèo con có tính chiếm hữu mạnh, còn muốn lưu lại ký hiệu trên địa bàn của mình.

Khi trở lại thành phố B, trời đã gần tối, bây giờ Kiều Tịch đang ở trong trạng thái người, cũng không thích hợp theo Lục Hoặc trở lại Lục gia.

Lục Hoặc dẫn Kiều Tịch tới một trong những căn hộ của anh, đó là quà mà cha đưa vào dịp sinh nhật anh.
Căn hộ có tính riêng tư và an ninh tốt, nhưng bởi vì không có người ở, không có chút không khí sinh hoạt, hơn nữa còn thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Kiều Tịch có chút không muốn tách ra khỏi Lục Hoặc, nhưng cô biết bản thân hiện tại không thích hợp theo anh trở về Lục gia.

Đầu ngón tay tinh tế nắm lấy vạt áo thiếu niên, cô nhìn Lục Hoặc bằng ánh mắt tà mị, cười không có ý tốt, “Có phải anh muốn bao nuôi em không?”

Còn không phải là bao nuôi sao?

Cô gái trước mặt này đúng là người yểu điệu, không nói được, chạm tới càng không.

Lục Hoặc bị cô chọc cười, “Ở đây thiếu gì, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Kiều Tịch nhìn anh đầy trông mong, “Anh phải về sao?”

“Anh nấu cho em ăn trước, lát nữa đưa em đi mua đồ dùng cần thiết.”

Cô không có quần áo, cũng không có giày dép, Lục Hoặc đột nhiên ý thức được cần phải chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ vật, bao nuôi một người cáu kỉnh như vậy đúng là không dễ dàng gì.
Kiều Tịch mặc bộ quần áo tốt nhất, đồ dùng cũng là tốt nhất, cũng may là bây giờ cô ở bên cạnh Lục Hoặc, nếu không đổi thành người khác, đúng là không nuôi nổi cô.

Lục Hoặc còn mua cho cô điện thoại, sau khi ăn tối, Lục Hoặc ghi lại thông tin liên lạc của mình vào điện thoại cô, “Có chuyện gì thì gọi cho anh càng sớm càng tốt, em biết chưa?”

Nơi đây là chung cư cao cấp, an ninh tốt, Lục Hoặc không nên lo lắng quá, nhưng để tiểu miêu tinh ở đây, anh không khỏi lo lắng.

Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, “Anh phải đi sao?”

Bây giờ đã là 9 giờ đêm, gần 10 giờ.

Lục Hoặc đáp lời: “Ừm, anh chuyển tiền cho em, em muốn mua gì thì mua.”

Kiều Tịch không quan tâm đến tiền bạc, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy ngày mai anh có đến gặp em không?”

“Ngày mai khả năng anh sẽ đến muộn một chút.”
“Vì sao?”

“Ngày mai, sau khi tan học sẽ có một trận đấu bóng rổ giữa trường anh và trường bên cạnh, sau trận đấu anh sẽ đến tìm em.”

“Anh muốn chơi bóng rổ?” Kiều Tịch ngạc nhiên.

Dù sao, trước kia hai chân Lục Hoặc không thể đi lại, huống chi là chơi bóng, trước này cô cũng chưa từng thấy Lục Hoặc chơi.

Hai mắt Kiều Tịch sáng ngời, “Lục Hoặc, em có thể đi xem không? Em muốn thấy anh chơi.”

Cô không quên đoạn hội thoại trước đây của Tống Cầm Cầm và bạn thân cô ta, Tống Cầm Cầm không chỉ có thấy Lục Hoặc chơi bóng, còn nhìn thấy anh vén áo lên lau mồ hôi mà lộ ra cơ bụng.

Cô còn chưa từng thấy Lục Hoặc chơi bóng rổ, cũng chưa từng thấy qua cơ bụng của Lục Hoặc bây giờ đâu.

Lúc đó, cô nghe thấy vừa chua vừa ghen.

Lục Hoặc cong môi, “Có thể.”

Gương mặt Kiều Tịch lúc này mới nở một nụ cười.
Nhưng mà, cô còn chưa cao hứng được bao lâu, trên đầu đột nhiên lộ ra đôi tai mèo, cũng may là cô đang ở chung cư, cũng không có ai thấy.

Kiều Tịch cảm nhận được bản thân khác thường, cô duỗi tay ra sờ, lập tức chạm phải chóp tai mềm mại.

Hôm nay trước khi rời khỏi khu du lịch, cô đã tránh người để Lục Hoặc chạm vào đuôi, hiện tại chắc là đã đến lúc rồi.

Kiều Tịch phát hiện, một lần chạm đuôi có thể duy trì khoảng 8 giờ.

Hơn nữa, chạm hai lần, thế mà có thể duy trì gần 20 giờ, còn chạm ba lần thì không có tác dụng, thời gian cũng không kéo dài.

Lúc này, Kiều Tịch cần sự giúp đỡ của Lục Hoặc chạm vào cái đuôi để duy trì trạng thái người.

Tối qua ở lều trại, ánh sáng tối tăm, mà bây giờ thì khác, dưới ánh đèn rực rỡ, Lục Hoặc có thể nhìn thấy rõ đôi tai mèo trên đỉnh đầu Kiều Tịch, trắng hồng, mềm mại, đáng yêu.
Anh còn nhớ rõ cảm giác ôm tai mèo vào lòng bàn tay, nó không ngừng run rẩy, cực kỳ đáng thương.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh đầy háo hức, sau lưng cô lộ ra cái đuôi.

Kiều Tịch chủ động nắm lấy tay anh, “Lục Hoặc, cái đuôi của em lộ ra rồi.”

Bàn tay nhỏ bé dường như không phải nắm lấy cổ tay anh, mà là trái tim anh.

Ánh mắt thiếu niên u tối, vô thức nuốt nước bọt, “Ừm.”

Cho dù là thần phật vô dục vô cùng cũng sẽ bị tiểu yêu tinh này câu dẫn xuống khỏi thần đàn mất……….