Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 170: 170





2)【 Đồng Đồng, Lục Gia Hòa 】
Sau khi biến về hình người, thỏ con Đồng Đồng vẫn giữ lại đuôi thỏ và hai chiếc tai dài.
Cậu là thỏ tai cụp, đôi tai lông trắng mềm mịn như bông rủ xuống.

Lúc đi trên đường tai còn lắc qua lắc lại.
Chỉ nhìn vậy thôi sẽ rất khó để không nghi ngờ liệu đây có phải con ngoài giá thú của nghiên cứu viên Tiểu Bính hay không.
Theo thông tin Lục Ngôn gửi tới, hiện giờ Lý Bình đang làm việc tại trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố A, phụ trách dạy học và huấn luyện thế hệ Thiên Khải Giả mới.
Có biên chế, lương cao, tiền trợ cấp dưỡng lão cũng cao, còn không phải 996.
Lý Bình tan làm lúc 5 giờ chiều.
Có câu “Càng gần tình thân càng căng thẳng”.

Đồng Đồng ôm một bó hoa cẩm chướng, uốn éo tới lui trong lòng Lục Gia Hòa:
“Thầy ơi ~ Lát nữa em sẽ được gặp mẹ sao ạ?”
Trước kia mẹ đón cậu tan học.

Giờ đây cậu đón mẹ tan làm.
Lục Gia Hòa lơ đễnh kéo nhẹ đuôi thỏ của Đồng Đồng: “Ừ.”
Dẫu không phải anh em ruột, nhưng xét theo ý nghĩa nào đó thì đam mê của hắn và Lục Ngôn rất giống nhau.
Qua điều tra, Lý Bình đang độc thân, không có con.

Mấy năm nay luôn rất nhớ thương đứa con năm xưa của mình, hẳn sẽ không xảy ra tranh chấp gì về đạo đức gia đình.
Cả hai cứ trò chuyện như vậy tới khi trung tâm tan làm.
Đồng Đồng ngó dài cổ ra, hướng ánh mắt trông mong tìm tòi trong dòng người bước ra từ cánh cửa vuông vức.

Vài phút sau, mắt cậu bé bỗng sáng ngời.

Đồng Đồng giãy ra khỏi vòng tay Lục Gia Hòa hệt một chú thỏ, chạy vội đi.
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Thỏ con chạy rất nhanh.

Vóc dáng cậu be bé xinh xinh, chỉ cao hơn đầu gối những người khác một chút, vậy mà tốc độ lại không chậm chút nào.
Điện thoại của Lý Bình rơi xuống đất.

Bà nhìn đứa bé chạy về phía mình với vẻ mặt không dám tin.
Bà vội ngồi thụp xuống, dang hai tay ôm chặt lấy đứa con bé bỏng của mình.
Cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Bé con trong lòng ấm áp, mềm mại như bông.

Đồng Đồng cố gắng không khóc, nói: “Con xin lỗi mẹ ạ.

Lúc trước con lạc đường, không tìm thấy nhà.”
Lý Bình không nói nên lời, hai mắt đẫm lệ, bà liên tục lắc đầu.
Lục Gia Hòa đứng nhìn từ xa, hơi xúc động.
Người thân gặp nhau, cả nhà mừng rỡ.
Hắn nhớ em gái mình, tiếc rằng em sẽ không về nữa.
Lục Gia Hòa thoáng ngẩn người.

Gần đây hắn định mở một văn phòng luật sư, chủ yếu phụ trách xử lý những vụ tranh cãi giữa Thiên Khải Giả và người thường.

Bệnh ô nhiễm ảnh hưởng khiến cho nhiều đạo đức xã hội và ý thức quần thể vốn nên được tuân thủ đã không được thực hiện.
Ngay lúc hắn đang nghĩ vậy, điện thoại bỗng rung lên.
Lục Gia Hòa mở ra, thấy tin nhắn từ Lục Ngôn.
【 Trung Thu tới rồi, muốn cùng ăn một bữa cơm không? 】
Lục Ngôn rất thích nấu cơm.
Từ khi mọc xúc tu, anh có thể vừa thái rau, vừa xào rau, vừa hầm canh.

Rất tiện lợi.
Lục Gia Hòa nhắn lại “Được”.

Hắn nhắm mắt, nở nụ cười.
*
3)【 Ninh Hoài 】
Trở về quê cũ, Ninh Hoài vốn cho rằng bản thân sẽ vô cùng thổn thức, nhưng trên thực tế trong lòng hắn lại không có quá nhiều tình cảm.
Trường Gia – nơi hắn sống vài chục năm hẳn cũng được coi như quê cũ.
Những trường học và nhà máy được xây mới.

Nơi đây đã khôi phục ít sức sống.

Muốn người ta chấp nhận thế giới quan mới quả thực rất khó.

May mà não hoa lớn chết lâu rồi, những gia quyến này có muốn cũng không tài nào phục quốc được.
Lần này hắn về đây là để tảo mộ người quen cũ.
Phùng Thanh, Bạch Lang cùng một số người khác.

Di vật của bọn họ đều được gửi tại căn cứ Trời Xanh.
Căn cứ Trời Xanh đã được sửa chữa thành viện bảo tàng và nghĩa trang liệt sĩ.


Khi Ninh Hoài tới, có không ít người đang tham quan tại đây.
Cô giáo giơ lá cờ nhỏ, một tốp các bé chút chít đeo cặp sách đi theo sau.
“Đây là những người đã hy sinh vì Trường Gia trong Hành động Thần Quốc.” Cô giáo kiêm hướng dẫn viên du lịch dịu dàng nói: “Khi các em ra đời, Trường Gia đã về lại bình thường.

Nếu không có sự nỗ lực của bọn họ, chúng ta giờ đây vẫn đang bị vật ô nhiễm chăn nuôi như súc vật, chờ đợi cái chết ập tới.”
“Vì vậy, chúng ta phải mãi mãi biết ơn.

Khắc ghi lịch sử, không quên mối thù.

Nhớ mối thù ở đây không tượng trưng cho sự cực đoan, mà để ta luôn thật cảnh giác.”
Ninh Hoài đeo khẩu trang, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, chỉ để lộ phần cằm.
Hắn có thể phát hiện chướng ngại vật nhờ cảm xúc mặt đất truyền tới.

Nhiều lúc còn không cần quan sát bằng mắt.
Ninh Hoài đi tới nghĩa trang đằng sau viện bảo tàng.
Lúc còn sống, Phùng Thanh thích trồng hoa.

Vậy nên hắn đã gieo rất nhiều hạt giống hoa cỏ ở quanh mộ.
Vốn cho rằng những cây hoa này không ai chăm sóc sẽ không phát triển tốt.

Chẳng ngờ mấy năm sau tới, hoa ở đây đã thành một biển hoa khoe sắc thắm tươi.
Hoa tươi đủ màu và hình dạng thuộc các mùa hoa khác nhau nở rộ.
Ông lão làm vườn đang cầm kéo cắt tỉa cành hoa, động tác vừa chuyên tâm vừa dịu dàng.
Ông là người Trường Gia, ra đời trước khi Trường Gia bị chiếm đóng, trốn tránh ở ẩn mấy năm nay.

Ông cũng là Thiên Khải Giả, thức tỉnh thiên phú Kiểm Soát Độ Ấm, khả năng thực chiến ở mức thường, ngược lại vô cùng hợp với công việc chăm sóc hoa cỏ.
Ninh Hoài cảm thấy Phùng Thanh yên giấc trong biển hoa như vậy hẳn sẽ không buồn.
*
4)【Tần Hoài Cẩn, Tần Ác Du】
Tần Ác Du cảm giác được anh trai mình chưa chết.
Bọn họ là anh em sinh đôi, số phận đã định sẵn mối liên kết với nhau.
Tuy nhiên Tần Ác Du không biết Tần Hoài Cẩn đang ở đâu.
Từ nhỏ sức khỏe y đã kém.


Bây giờ bệnh ô nhiễm được kiểm soát, sức khỏe Tần Ác Du tốt hơn nhiều, thế nhưng y vẫn dành hầu hết thời gian trong ngày để ngủ.
Tần Ác Du biết Tần Hoài Cẩn không phải người tốt lành gì, hiện giờ vẫn nằm trong danh sách truy nã.
Chẳng qua thỉnh thoảng y vẫn không ngăn được bản thân mong rằng hắn đang sống tốt tại một nơi nào đó mình không biết.
Tết Âm lịch sắp tới.

Lục Ngôn mời đủ một bàn lớn người tới ăn bữa cơm tất niên như thông lệ ngày xưa.
Không tính Lục Ngôn thì tuổi trung bình của đám người này đã gần tới ba chữ số, đều không còn người thân bạn bè gì, ăn Tết cùng nhau cũng coi như tụm lại sưởi ấm.
Vì Lục Ngôn nấu cơm ngon nên mọi người đều vô cùng chờ mong mỗi dịp Tết Âm lịch.
Đặc biệt là Diệp Lương Sơn.

Để hôm Tết Âm lịch có thể ăn nhiều hơn chút, y còn không tiếc nhịn đói ba ngày.
Tết Âm lịch năm nay rơi đúng vào sinh nhật của Tần Ác Du.
Y rất hiếm khi nhắc đến sinh nhật mình, ngay cả Nhạn Bắc rất thân với y cũng không rõ.

Nào ngờ Lục Ngôn bỗng mang một chiếc bánh kem nhỏ từ phòng bếp ra.
Tần Ác Du vui lắm, hỏi hơi ngại ngùng: “Cho tôi ư?”
Lục Ngôn nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy.

Nhưng mà biết hơi trễ nên làm chưa được cẩn thận cho lắm.”
Nếu hệ thống không nhắc thì anh cũng không biết.
Bánh kem không lớn, vừa đủ cho một người ăn.
Diệp Lương Sơn hơi thèm.

Từ khi y ăn hết sương mù biển ở Trường Gia, Lục Ngôn đã không còn làm bánh ngọt riêng cho y nữa.
Tần Ác Du bị nhìn chăm chú đến hơi xấu hổ: “Không thì Lá Nhỏ ăn đi? Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Diệp Lương Sơn vội vàng lùi về sau: “Đừng quan tâm tới tôi.

Tôi chỉ không kiểm soát được dạ dày của mình thôi.

Không muốn ăn thật đâu.”
Tóm lại, đây chính là lần đầu tiên Tần Ác Du ăn sinh nhật sau nhiều năm như vậy.
Y biết – Sinh nhật cần cầu nguyện.
Đèn trong phòng ăn được tắt đi, Tần Ác Du thổi nến, hy vọng anh trai chào đời cùng ngày với y cũng có bánh kem.

Tại nhà tù Thiên Khải Giả ở thành phố C.
Một đám tù nhân buồn chán xem Xuân Vãn.
Thành Chủ bóc mẽ: “Đờ mờ nhà nó, càng ngày càng khó coi.

Đây là đang ép chúng ta cày rating cho Xuân Vãn à?”
Tần Hoài Cẩn hơi ngẩn ngơ.
“Nghĩ gì thế?”
“Nhớ em trai tôi.”
Thành Chủ cảm thán: “Thành phố C không hổ là kinh đô ẩm thực, ngay cả cơm tù cũng ngon đến vậy… Khoan đã… Sao cơm tù của ông lại có cái bánh kem nhỏ thế??”
Tần Ác Du nói: “Muốn ăn thì tôi cho đấy.”

Vì vậy, Thành Chủ vui vẻ nuốt luôn.
Thiên phú của gã là Thế Giới.
Thế Giới quản lý không gian.

Nếu Thành Chủ muốn trốn thì có lẽ sẽ chẳng ai tìm nổi.
Chẳng qua bây giờ không giống ngày xưa.
Thành Chủ cũng muốn chơi game online, ăn đồ ăn vặt và uống trà sữa.
Do đó, sau thời gian dài đắn đo, gã quyết định kéo Tần Hoài Cẩn đi tự thú.
Căn cứ theo bản án, gã phải ngồi tù 6 năm, sai lầm chính của gã là trợ giúp Lữ Tri thành lập Lò Sát Sinh; hình phạt của Tần Hoài Cẩn thì là ngồi tù 54 năm, với lý do phát tán ôn dịch làm rối loạn tình hình an ninh trật tự ở thành phố A.
Ngồi tù không khác trốn trong lòng đất mấy.

Thậm chí cơm Thành Chủ tự nấu còn chẳng ngon bằng cơm tù.
Thành Chủ cảm thấy nếu không xét đến việc 03 còn sống và bọn họ nhận sai với thái độ chân thành thì khả năng cao Tần Hoài Cẩn đã bị phán tử hình.
Mùng một đầu năm.
Tổng bộ lợi dụng phế thải triệt để, thường xuyên ném những vật ô nhiễm khá khó xử lý vào nhà tù.
Tần Hoài Cẩn vừa làm thịt xong một con cá nheo lớn, chưa kịp rửa sạch máu trên mặt thì cai ngục bỗng rung số của y.
“Tần Hoài Cẩn, có người thăm tù.”
Tần Hoài Cẩn hơi bất ngờ.
Bởi theo yêu cầu của hắn, tổng bộ đã đồng ý sẽ không tiết lộ tin tức về hắn cho người thân.

Vì vậy, Tần Hoài Cẩn thực sự không nghĩ ra còn ai khác sẽ vào đây thăm hắn.
Người tới là Tần Ác Du.
Trong phút chốc, Tần Hoài Cẩn định quay đầu đi, nhưng lệ nóng trong mắt đối phương đã trói chặt hắn.
Tần Hoài Cẩn thở dài một tiếng: “Sao em lại đến đây?”
Tần Ác Du trả lời: “Lục Ngôn nói với em.

Em không được đến thăm anh sao?”
Tần Hoài Cẩn cúi đầu: “Được chứ.”
Tần Ác Du gạt đi những giọt lệ nơi khóe mắt: “Tại sao không nói với em?”
“Anh mong cuộc đời em… không có vết nhơ.”
Tần Ác Di nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Đúng là làm sai thì phải trả giả đắt.

Em tin anh không chủ động gây ra chuyện ác, nếu không vào ngày Thiên Khải biết bao vật ô nhiễm chết đi cũng sẽ không chừa lại anh.”
“Em sẽ không tha thứ cho anh thay những người đã chết.

Vì thế… hãy cải tạo trong tù cho tốt.

Năng lực thiên phú của anh rất hữu ích, còn tạo ra được giá trị lớn hơn.

Em sẽ không bào chữa gỡ tội cho anh, cũng sẽ không bao giờ lấy quá khứ ra phủ nhận anh.”
Cách song sắt, Tần Ác Du nhẹ nhàng nắm tay Tần Hoài Cẩn: “Anh thật sự là vết nhơ… nhưng anh cũng là anh trai em.”
Người anh trai ấy vì muốn em trai được sống mà không tiếc nghĩ cách chèn ép bản thân, lấy thân mình nuôi sâu độc.