Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 141: Chương 141





Nghe hệ thống nói xong, Lục Ngôn thoáng ngẩn ngơ.
“Nơi đó có gì?”
[ Cậu bé bọt biển.

]
Không hiểu sao Lục Ngôn bỗng muốn bóp chết hệ thống.
Hệ thống cười khe khẽ: [ Đừng giận nào.

Về nhà thì dĩ nhiên là có người thân rồi.

]
Lục Ngôn không nói gì.
Vảy cá mới mọc đem đến cảm giác hơi đau và nóng rát.
Lục Ngôn xả nước đầy bồn tắm, ngâm mình vào mới thấy thoải mái hơn.
Mấy ngày nay anh không mở điện thoại, phát hiện tài khoản trên diễn đàn Thiên Khải của mình nhận được rất nhiều tin nhắn.

Có người chi ra tận ba triệu điểm cống hiến để mời Lục Ngôn trợ giúp phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm.
Anh click mở trang cá nhân của người này, ID đối phương tên Đế Thích Thiên.

Ở khu 5, chưa gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, hiện giờ xếp hạng 4 trên bảng xếp hạng.
Khu 5 là một nơi kỳ lạ.

Chính giáo hợp nhất, quân quyền Thần thụ*.

Vì cơ cấu xã hội đặc thù này mà thế lực của bộ Hành Động Đặc Biệt ở khu 5 cực kỳ suy thoái, y như linh vật.
*Chính trị và tôn giáo hợp lại, quân quyền do Thần ban cho.

Quân quyền Thần thụ (Divine right of kings) là phương pháp củng cố địa vị Vua chúa đề ra trong thời kỳ Tôn giáo lãnh đạo Chính trị.

Tức chỉ mình được Trời phái tới quản lý thế gian, hay là người phát ngôn của Chúa ở nhân gian, làm người dân chỉ được tuân theo mệnh lệnh của Vua chúa, không cho phép phản kháng.

Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, sẽ luôn có người biết được một số tin tức liên quan thông qua những con đường nội bộ.
Lục Ngôn chọn đánh dấu chưa đọc.
Với trạng thái hiện giờ của anh, tiếp tục phẫu thuật khá nguy hiểm.

Huống hồ Lục Ngôn cũng chẳng thiếu tiền.
Ngoài ra, anh còn nhận được thông báo từ hệ thống, thời gian vào hai tháng trước.

Đây là thông báo về xếp hạng của anh ở bảng xếp hạng chức danh cấp cao trên diễn đàn.
Thứ đồ chơi này ngoại trừ không thể nặc danh thì không gây hại mấy.

Vừa nhận được chiết khấu khi mua đồ ở cửa hàng của tổng bộ, vừa có đoàn đội chuyên viên nghiên cứu phụ trách nghiên cứu phát minh thuốc đặc hiệu riêng.
Lục Ngôn mở bảng ra xem lướt.

Anh xếp hạng 19.

Không cao cũng không thấp.
Tuy nhiên do mới xuất hiện trong thời gian một năm ngắn ngủi nên anh bỗng dưng có thêm một nhóm fan sự nghiệp thiết huyết ở diễn đàn nội bộ.

Mỗi khi tạo mới xếp hạng đầu tháng, nếu Đế Thính tăng hạng, những fan sự nghiệp này sẽ gióng trống khua chiêng trên diễn đàn, vui cứ như ăn Tết.
Chẳng qua Lục Ngôn không hề hứng thú với việc này.

Anh mở mấy bài đăng thổ lộ ở diễn đàn xem thử một lát, sau đó tắt máy.
Hệ thống cười mỉa: [ Một số người đăng bài là nhân viên công tác của tổng bộ đóng giả, mục đích làm tăng sự thấu hiểu của con người với Thiên Khải Giả cấp cao.

Thế mà có người lại dính thính thật.

Miệt mài đến mệt rã rời chỉ vì không muốn người ủng hộ mình thất vọng.


Nói đến đây có thể tag @Michael.

]
Lục Ngôn cân nhắc một lát, nói: [ Phản hồi tích cực quả thực rất quan trọng.

]
Có điều không thể nói rằng đây là hành vi lừa gạt gì.

Ví dụ như Lục Ngôn, anh không hề để bản thân bị quay mòng mòng, rắm cầu vồng ở diễn đàn có nhiều đến mấy cũng chẳng quan trọng.
Tổng bộ đang giục anh viết báo cáo hành động Lò Sát Sinh.
Vào lần hành động này, Lục Ngôn thuộc trận doanh đồ tể màu đen, dĩ nhiên không thể viết lên báo cáo được.

Anh lựa chọn xóa một phần nội dung, ngâm mình trong bồn tắm nước ấm, vừa uống sữa dừa lạnh vừa gõ báo cáo trên laptop.
Viết xong, anh tiện thể nhắn với liên lạc viên chủ nhiệm Lý, hỏi: Tìm được Diệp Lương Sơn chưa?
Đã tối muộn rồi, vậy mà chủ nhiệm Lý vẫn chưa ngủ.
Tìm được rồi.

01 đưa 09 đến Lò Sát Sinh, ngoài ra người thanh trừng căn cứ Chó Săn do tổng bộ cử tới còn tìm thấy một thể thực nghiệm khác là Chiêm Dĩ Hàn.
Đây cũng là chuyện lớn mới nhất trong giới Thiên Khải Giả dạo này.

Có vẻ căn cứ Chó Săn chính là khu ô nhiễm cấp S bị tiêu diệt nhanh nhất từ trước tới giờ.

Vừa được bình xét tháng 8 mà tháng 12 đã không còn.
Tuy nhiên thật đáng tiếc vì lúc trước hình như 01 từng thực hiện một số cải tạo ô nhiễm với Chiêm Dĩ Hàn.

Khi chúng tôi làm tan băng, Chiêm Dĩ Hàn đã không còn dấu hiệu sự sống.
Hệ thống cười khinh khỉnh: [ Giả đấy.

Chiêm Dĩ Hàn đã biến thành vật ô nhiễm, vì vậy tổng bộ ra lệnh thanh lý luôn.

]
[ Nói vừa tan băng đã chết chẳng qua chỉ vì nghĩ cho cảm xúc của những thể thực nghiệm khác mà thôi.

]
10 người tình nguyện ban đầu của viện nghiên cứu vừa hay tạo thành hai phe đối lập.

Cuối cùng chỉ một nửa trong số đó còn sống.
Đế Thính: Vậy khi nào có thể làm tan sương mù biển ở Trường Gia?
Chủ nhiệm Lý: Nếu đúng như kỳ vọng thì chắc hẳn là sang năm…
Chuyện này rất khó nói tiếp.
Diệp Lương Sơn không bằng lòng đến đảo Trường Gia cắn nuốt sương mù biển.

Y là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, từ khi khoang sự sống được mở niêm phong tới giờ vẫn luôn ở lì trong căn phòng trung tâm sắp xếp, không bước ra ngoài lấy một bước.
Lục Ngôn tính toán thời gian một chút, hỏi: “Xong luôn tới đây không được sao?”
Anh muốn thấy Trường Gia được giải phóng trước khi tới R’lyeh.
Chủ nhiệm Lý sững sờ, đáp luôn: “Vâng.

Tôi sẽ thảo luận với tổng bộ ngay lập tức.”
Đừng nhìn chủ nhiệm Lý chỉ có một mình, trên thực tế sau lưng ông là hẳn một đội nhóm cùng nhau làm việc.

Tất cả đều phục vụ Lục Ngôn.
Đây là lần đầu tiên Đế Thính đưa ra yêu cầu với tổng bộ, các ban ngành liên quan đều cực kỳ xem trọng.
Người duy nhất khá khó xử chính là liên lạc viên phụ trách chăm sóc Diệp Lương Sơn hiện tại – Tạ Hải Thanh.
Anh ta mở cửa ra, không hề bất ngờ khi thấy rác rưởi đầy đất.

Có giấy gói hamburger, khoai tây chiên ăn một nửa, lon Coca rỗng, bơ dính trên thảm.

Trên bàn trà cũng bày đầy khay rỗng.

Tạ Hải Thanh thở dài: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi.

Không có món khác sao?”
Diệp Lương Sơn không trả lời, nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát một bộ phim truyền hình vô nghĩa.
May mà mấy tuần trôi qua, Tạ Hải Thanh đã quen với sự lạnh lùng của đối phương.
Anh ta xắn tay áo, bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Đây vốn là nhiệm vụ của công nhân vệ sinh, tuy nhiên khi gặp người lạ, Diệp Lương Sơn bị kích hoạt phản ứng căng thẳng, trốn dưới gầm giường mãi không chịu ra.

Do đó, Tạ Hải Thanh đành phải phụ trách toàn quyền.
Diệp Lương Sơn vùi mình trong đống hộp hamburger chất thành núi, ánh mắt y dừng tại màn hình, song lại chẳng hề có tiêu cự.

Cứ cách một khỏang thời gian, y lại nuốt vào hai chiếc hamburger Big Mac.
Tuy ăn rất nhiều nhưng Diệp Lương Sơn không hề béo, ngược lại nhìn còn hơi thiếu hụt dinh dưỡng.

Cơ thể nhỏ nhắn như thiếu niên mới đang độ tuổi dậy thì.
Khi còn là người bình thường, dáng người của Diệp Lương Sơn rất chuẩn và hoàn mỹ.

Thế nhưng từ lúc thức tỉnh thiên phú Nhát Cắn Lớn này, cơ thể y càng ngày càng gầy gò.

Lúc gầy nhất nhìn cứ như xác ướp vừa được đào khỏi lòng đất.
Hồi ở viện nghiên cứu, Diệp Lương Sơn sợ nhất là nghe thấy nghiên cứu viên nói không cho ăn cơm.
Nếu không ăn thì dạ dày y sẽ không nghe lời, tiêu hóa mất các nội tạng khác để bổ sung năng lượng.

Đau lắm.
Giờ cắt người Diệp Lương Sơn ra sẽ phát hiện y có một dạ dày biến dạng chiếm gần hết mọi khe hở trong lồng ngực.

Trái tim, phổi và các tổ chức khác nhỏ như mô hình đồ chơi, thậm chí ruột còn héo rút đến nhỏ bằng sợi tóc.
Khi ra khỏi khoang sự sống, từ đầu tiên y nói chính là “Đói”.

Vì đói quá nên lúc được bế ra từ khoang sự sống, Diệp Lương Sơn suýt nữa không nhịn nổi ăn thịt người tại chỗ luôn.

Tốn sức cả buổi mới kéo được y ra khỏi người người khác.
Diệp Lương Sơn xém thì bị xác định thành vật ô nhiễm bởi hành động này.

May mà độ bệnh biến đo được chỉ mới đến 72,3.
Người bế y ra từ khoang sự sống chính là Tạ Hải Thanh.

Trên vai anh ta vẫn còn một vết cắn rất sâu, lõm xuống do thiếu mất ít thịt.
Trước khi trở thành liên lạc viên của Diệp Lương Sơn, Tạ Hải Thanh công tác tại viện nghiên cứu số 8, phụ trách cải tạo động thực vật loại ô nhiễm có thể làm thức ăn.
Tổng bộ cho rằng ăn thức ăn qua cải tạo phù hợp hơn hẳn hamburger, khoai tây chiên, mì gói, v.v Có điều Diệp Lương Sơn chẳng chút hứng thú với mấy món này nên họ đành thỏa mãn nhu cầu ăn đồ ăn vặt của y.
Ban ngày ban mặt mà căn phòng che kín rèm, tối om.
Tạ Hải Thanh không bật đèn vì Diệp Lương Sơn sợ ánh sáng.
Anh ta lần mò thu dọn phòng ngủ, vứt đi sáu bao rác lớn rồi lấy giẻ lau sàn nhà.
Không thể dọn dẹp phòng Diệp Lương Sơn quá sạch sẽ.

Sạch quá sẽ kích hoạt chứng PTSD* của y, khiến y nhớ tới những ngày tháng ở tại viện nghiên cứu số 1.
*PTSD (Posttraumatic stress disorder, tiếng Việt: Rối loạn stress sau sang chấn) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài > 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.
Tạ Hải Thanh quét dọn phòng xong thì lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Diệp Lương Sơn.
“Đồng chí Lá Nhỏ ơi.”
Diệp Lương Sơn không hề nhúc nhích.

Một lúc sau, ánh mắt y mới hơi dịch tới mặt Tạ Hải Thanh.

Trên mặt y không có biểu cảm dư thừa nào.
Tạ Hỉ Thanh ho khan một tiếng: “Chúng ta thương lượng một chuyện được không?”
Diệp Lương Sơn ngẫm nghĩ, cầm điện thoại gõ ra ba chữ Hán: Cậu nói đi.

Lúc còn là con người, y cũng mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
“Tôi nghe nói sương mù biển ở đảo Trường Gia có vị kem sữa vani.

Không thì chúng ta đừng chờ tới tháng 12, mấy ngày nữa đi ăn luôn nhé.”
“A…” Diệp Lương Sơn cắn móng tay mình, thái độ chần chừ.
Tuy trong khoảng thời gian này y ăn rất nhiều đồ ăn vặt nhưng đó chỉ là vị giác hồi còn là người sót lại và bản năng cơ thể.

Chứ bản thân Diệp Lương Sơn chẳng ăn ra mùi vị gì.
Ngược lại, đồ ăn làm từ vật ô nhiễm có thể đánh thức nụ vị giác của y.
Giọng điệu Tạ Hải Thanh như đang dỗ trẻ con: “Tôi kể cho cậu nghe, ở tổng bộ có một Thiên Khải Giả tên Đế Thính, thiên phú Cắn Nuốt.

Cậu ta cũng thích ăn mấy thứ này, lại còn ăn nhiều.

Cậu mà tới chậm là không còn đồ ăn nữa đâu.”
Diệp Lương Sơn chẳng hứng thú thu ánh mắt về.

Sau đó, mặc Tạ Hải Thanh vừa đe dọa vừa dụ dỗ, y vẫn không phản ứng.
Y không quan tâm con người, chỉ quan tâm mình có cơm ăn hay không.
Nếu cắt đứt nguồn cung thức ăn cho Diệp Lương Sơn thì có lẽ đối phương sẽ đồng ý, nhưng khả năng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt còn lớn hơn.

Bọn họ không dám mạo hiểm làm vậy.
Tạ Hải Thanh rời khỏi phòng, siết chặt nắm đấm, mắng: “Chó Công Duy Bân!”
Anh ta báo cáo tình hình cho tổng bộ.

Nửa tiếng sau, tin này được gửi cho Lục Ngôn.
Chủ nhiệm Lý nói: “Thưa ngài Lục, chúng tôi đã thử rồi.

Diệp Lương Sơn tạm thời không muốn ra mặt, thật sự vô cùng xin lỗi ngài.

Nhưng xin ngài hãy yên tâm.

Theo như đánh giá tâm lý, cảm xúc của y khá ổn định.

Chắc khoảng hai tháng sau sẽ đồng ý thôi.”
Phía Ninh Hoài đã đợi vài chục năm, đợi thêm mấy tháng nữa hẳn không thành vấn đề.
Thế nhưng Lục Ngôn từng đồng ý với Ninh Hoài rằng sẽ mau mau đưa bọn họ ra khỏi Trường Gia.

Bằng không anh cũng không mạo hiểm tới Lò Sát Sinh làm gì.
Hơn nữa, Lục Ngôn linh cảm lần xuống biển sâu này cực kỳ nguy hiểm.

Anh muốn dốc hết khả năng giải quyết cho xong mọi chuyện.
Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Có cách khác không?”
[ Có.

]
[ Không phải cậu biết nấu cơm sao? Diệp Lương Sơn rất thích ăn uống.

Tôi cảm thấy tên thiên phú này không chuẩn lắm, gọi là Thao Thiết hợp hơn nhiều.

]
*
Cuối tháng 11, sau khi báo cáo xong xuôi nhiệm vụ Lò Sát Sinh, Lục Ngôn thăm hỏi Đường Tầm An còn đang dưỡng xương sườn rồi lên chuyên cơ tới thành phố A.
Lục Ngôn gặp được liên lạc viên hiện tại của Diệp Lương Sơn.
Tạ Hải Thanh trông rất trẻ trung, vậy mà hơi giống Tông Viêm.

Anh ta cũng có một đôi mắt hoa đào, khi cười rộ lên rất đẹp, Lục Ngôn không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần.
Hệ thống không khỏi buồn bã nói: [ Mạch truyện thế thân bắt đầu rồi sao? ]
Tạ Hải Thanh vươn tay ra, mừng rỡ nói: “Ngài chính là bác sĩ Lục do tổng bộ cử tới trị liệu chứng ăn uống quá độ của Lá Nhỏ phải không ạ?! Tôi tên Tạ Hải Thanh, là liên lạc viên của Diệp Lương Sơn.”
Thân phận của Đế Thính không được công khai với bên ngoài.
Lục Ngôn lễ phép bắt tay lại: “Đúng vậy.”
Tạ Hải Thanh cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi.

Aiz, thật ra với thiên phú này thì cậu ấy ăn liên tục cũng rất hợp lý, nhưng thế sẽ hơi ảnh hưởng đến quá trình dậy thì, dù sao cũng toàn ăn mấy đồ không có dinh dưỡng.

Mỗi tội cậu ấy không chịu ăn mấy thứ khác.”
[ Nhớ rõ 02 chứ? Sau khi 02 chết, Diệp Lương Sơn đói bụng đã lâu bị thả ra.

Có người làm bánh bao cho y, nói rằng đây là bánh bao nhân thịt hươu.


]
[ Phương hướng bệnh biến của 02 chính là hươu.

]
[ Ờm.

Từ lúc đó, mỗi khi nhận được đồ ăn có giá trị ô nhiễm, đặc biệt là loại thịt thì Diệp Lương Sơn đều không ăn.

Không những không ăn mà còn nôn mửa về mặt sinh lý.

]
Hai người đi tới bên ngoài phòng bệnh của Diệp Lương Sơn.

Cách một cánh cửa, dường như y nhận ra có người nên thái độ vô cùng nôn nóng bứt rứt, liên tục gặm cắn móng tay mình.
Mười ngón tay bị y gặm đến máu me đầm đìa, móng tay ngắn còn đúng một nửa, mầm thịt đỏ hồng phía dưới lộ ra.
Tạ Hải Thanh hơi căng thẳng: “Bác sĩ ơi, chúng ta định cho cậu ấy uống thuốc hay cố vấn tâm lý vậy?”
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, nói: “Nấu cơm trước đi.”
Tạ Hải Thanh: “…???”
Dưới cái nhìn hết sức khó hiểu của Tạ Hải Thanh, Lục Ngôn bước vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tuy nhiên phần lớn đều là thịt vật ô nhiễm đã qua cải tạo của viện nghiên cứu số 8.

Những nguyên liệu nấu ăn bình thường còn lại có hạn, chủ yếu là hoa quả.
Lục Ngôn học theo công thức làm một chiếc bánh kem hoa quả, vừa ngọt vừa thơm.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh làm đồ ngọt nhưng vẻ ngoài của bánh kem không hề tệ.
Anh đưa bánh kem cho Tạ Hải Thanh: “Bưng cho y.”
Tạ Hải Thanh không rõ lý do, song vẫn làm theo.
Vài phút sau.
Tạ Hải Thanh cầm chiếc đĩa bị liếm sạch bóng ra, hơi ngại ngùng hỏi: “Bác sĩ Lục còn bánh kem không ạ?”
“Còn.”
Toàn bộ chiếc bánh kem nhỏ được chia làm ba phần lần lượt đưa tới.
Hôm sau, Lục Ngôn tiếp tục đến trung tâm phòng chống.

Lần này anh làm sáu chiếc bánh tart trứng*.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng cửa phòng Diệp Lương Sơn cũng hé mở.
Y nhìn Lục Ngôn qua khe hở hẹp.
Lục Ngôn vừa quay đầu lại, Diệp Lương Sơn lập tức vô thức lùi về sau một bước.
Lục Ngôn hỏi: “Hôm nay làm bánh mousse matcha*.

Muốn ra ăn không?”
Diệp Lương Sơn vốn định đánh chữ, song sực nhớ mình không có phương thức liên hệ với bác sĩ này, đành nhỏ giọng đáp: “… Có.”
Lâu lắm rồi không nói chuyện khiến cho giọng y rất kỳ lạ.
Diệp Lương Sơn bước ra khỏi căn phòng.
Lục Ngôn đặt bánh kem xuống trước mặt y: “Mai tôi phải đi.”
Diệp Lương Sơn ngẩn ngơ: “… Sao?”
Y cầm muỗng nhỏ ăn bánh kem, vừa ăn vừa hỏi: “Có thể… không đi không?”
Y muốn ăn đồ ăn Lục Ngôn làm.
Lục Ngôn đưa khăn giấy tới, chầm chậm nói: “Tôi phải đi chấp hành nhiệm vụ, không thể cứ ở đây mãi.

Tuy nhiên nếu anh đồng ý làm nhiệm vụ giúp tôi thì tôi có thể nấu ăn cho anh trong khoảng thời gian chấp hành nhiệm vụ này.”
Diệp Lương Sơn: “Nhiệm vụ… gì?”
“Hấp thu sương mù biển ở Trường Gia.

Quên chưa giới thiệu, tôi tên Lục Ngôn, danh hiệu Đế Thính.”
Chiếc muỗng trong tay Diệp Lương Sơn run nhè nhẹ.

Y cúi đầu, một lúc sau mới khẽ hỏi: “Sương mù biển… cũng là… người ư?”
Lục Ngôn nhìn mái tóc xù xù của y không rời, đáp: “Là nguồn ô nhiễm.

Tôi sẽ không lừa anh ăn thịt người.”
Diệp Lương Sơn nhìn anh chăm chú, cuối cùng đáp: “Được.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
【 Nhật ký Rồng Gâu Gâu 】 (OOC, xin đừng hợp với chính văn)
Ngày 2 tháng 12 năm ****
Hôm nay là sinh nhật 103 tuổi của mình.
Được theo Ngôn Ngôn về nhà mẹ đẻ, tuyệt vời!