Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 43: Bạn Cũ Nhưng Không Bằng Xưa (16)



Ảnh Nhất rất nhanh đã tới.

Ảnh Nhất là thủ lĩnh của ảnh bộ, còn ảnh bộ là một tổ chức được truyền từ đời này sang đời khác của Triều gia, có thể nói đây là một tổ chức của những kẻ cảm tử.

Sau khi Ảnh Nhất tiến vào, hắn nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên mặt đất và vết máu dính trên áo trắng của Triều Từ, hắn vô cùng sửng sốt.

"Chủ nhân..." Hắn đang định nói gì đó thì bị Triều Từ khoát tay, ra hiệu đừng nói chuyện.

Ảnh Nhất không nói nữa.

"Ta đã trúng Thực Cốt Chú." Triều Từ đi thẳng vào vấn đề, "Tình trạng nguy kịch, không thể sống được mấy ngày nữa."

Đồng tử của Ảnh Nhất co rụt lại.

"Sau khi ta chết, nếu các ngươi muốn rời đi thì cứ rời đi, nếu không muốn rời đi thì đi tìm Triều Chí Vũ của Diệu Quang Các, không cần phải ở bên cạnh, chỉ cần âm thầm bảo vệ nó mạnh khỏe là được."

Ngoại trừ Triều Từ ra, Triều Chí Vũ là hậu duệ dòng chính duy nhất còn sót lại của Triều gia, là cháu trai của Triều Từ, bây giờ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Sau khi Diệu Quang Các bị Lục Diễn đánh sập, Triều Từ đã phái người đưa đứa nhỏ này đến nơi an toàn.

Rất nhiều tài sản của Triều Từ là do cha cậu để lại, mà một phần lớn trong số đó thuộc về tài sản của gia tộc. Nếu Triều Từ chết thì những thứ này nên được để lại cho những hậu duệ của Triều gia.

Sau khi dặn dò xong việc xử lý gia sản, Triều Từ bảo Ảnh Nhất sắp xếp cho cậu một nơi yên tĩnh, không được cho bất kỳ ai đến làm phiền.

Một thế lực to lớn đã được bàn giao trong im lặng như vậy.

Triều Từ lặng lẽ ngồi pha trà trong sân, hơi nước bốc lên che mờ đi gương mặt của cậu.

Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cậu sẽ kết thúc cuộc đời của mình ở nơi này.

............

Nhưng ông trời không bao giờ chiều theo ý người.

Chỉ vừa mới trôi qua được ba ngày, Triều Từ vốn đang ngồi bên trong thư phòng đọc sách.

Mà gần đây ý thức của cậu càng ngày càng suy giảm, đọc sách cũng rất chậm, qua một hồi lâu mới có thể lật qua trang khác.

Đột nhiên, cậu nghe tiếng cửa bên ngoài viện bị đẩy ra.

Người nọ rõ ràng không muốn che giấu, đẩy mạnh cửa làm vang lên tiếng kẽo kẹt vô cùng rõ ràng.

Sau đó là tiếng bước chân rất thong thả.

Trong lòng Triều Từ đột nhiên cảnh giác.

Viện này nhìn có vẻ hẻo lánh yên tĩnh, nhưng thật ra đang có người âm thầm canh gác, mà cậu đã hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào được bước vào nơi này.

Thực lực của ảnh bộ cũng không thấp, những người như Ảnh Nhất tu vi ít nhất cũng là Phân Thần kỳ.

Những suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cậu, thì ngay sau đó, tiếng bước chân ở ngoài sân đã biến mất, mà ở ngay cửa phòng có một bóng người cao lớn đang đứng ở đó.

"Tắc Dịch, sao huynh lại tới đây?" Triều Từ nhẹ giọng nói.

Cậu đoán trong lòng, chắc là huynh ấy không muốn để cậu rời đi lâu quá.

Nhưng cậu vừa nói xong, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Người đang đứng ở cửa có gì đó rất lạ.

Người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ như một vị thần là một biểu tình vô cùng bình tĩnh, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong ánh mắt của người đó lộ ra sự châm chọc, giống như có một cơn gió lốc đang gào thét bên trong khiến người ta sợ hãi.

"Tiền bối đang gọi ta sao?" Người nọ nở nụ cười, bước về phía Triều Từ.

"......"

Sắc mặt của Triều Từ thay đổi hết lần này tới lần khác, cuối cùng vô cùng khó khăn mà thốt ra hai chữ: "Lục Diễn..."

"Tiền bối muốn hỏi chuyện gì?" Lục Diễn đi đến đứng trước mặt Triều Từ, "Muốn hỏi vì sao ta chưa chết? Hay là muốn hỏi người thương yêu của ngài bây giờ đang ở đâu?"

Triều Từ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt tươi cười nhưng vô cùng lạnh lùng của hắn, nhưng cậu không nói gì.

Thật ra điều này mới là bình thường.

Lá bùa của Lý Ngạn vốn dĩ không ảnh hưởng quá nhiều tới Lục Diễn. Có lẽ tên súc sinh này vẫn nhận thức rõ ngay từ lúc đầu.

Về phần Lục Tắc Dịch... Thực tế chưa từng có Lục Tắc Dịch xuất hiện.

Lá bùa đó làm sao có thể làm cho một người đã chết sống dậy trở lại? Ngay cả những vết nứt trên tấm mệnh bài vẫn còn không biến mất.

Chẳng qua là làm cho người ta nhớ lại ký ức kiếp trước, tạm thời áp chế ý thức kiếp này... Nói một cách khác, đây thật ra là một thuật thôi miên khiến người ta cảm thấy mình là người ở kiếp trước.

Triều Từ cũng đoán ra được kết quả sẽ như thế sau khi sử dụng lá bùa này. Đó là lý do tại sao trước đó cậu không sử dụng.

Thậm chí, có thể là tác dụng áp chế ý thức của lá bùa này cũng không có hiệu quả với hắn, từ đầu đến cuối, tên súc sinh chỉ là đang giả vờ sau khi có được ký ức của kiếp trước mà thôi.

Triều Từ cũng không muốn biết rốt cuộc đáp án nào mới là chính xác, giờ đây dường như tất cả sức lực của cậu đã bị lấy đi.

Bên trong đôi mắt của cậu phản chiếu ra hình dáng của Lục Diễn, còn có sự tức giận, chán ghét, và sợ hãi.

"Bây giờ mới biết sợ sao?" Lục Diễn cười khẽ, "Có phải là quá muộn rồi không?"

"Muốn giết ta để làm sống lại người thương của ngài. Tiền bối, ngài cảm thấy lần này nên trừng phạt ngài như thế nào?" Hắn đi đến bên cạnh Triều Từ, khom người ghé vào lỗ tai của cậu thì thầm.

"Có phải trước giờ ta đối xử với ngài quá tốt rồi không."

Triều Từ cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn van xin tên súc sinh này.

............

Vẫn là tòa cung điện đó.

Nhưng tất cả đồ đạc trong điện đều đã bị dọn sạch, chỉ để lại một chiếc lồng lộng lẫy bằng vàng ở chính giữa.

Chiếc lồng tuy được chạm trổ vô cùng tinh xảo nhưng cũng không lớn lắm, vừa vặn có thể chứa được một người.

Mà kích thước này không để cho người ở bên trong được ngồi thẳng, chỉ có thể khom lưng quỳ gối giống như một món đồ chơi ti tiện.

Lúc này có một người đang cuộn tròn bên trong chiếc lồng. Nhưng có lẽ không phải chỉ vì không gian chật hẹp của chiếc lồng mà người đó duy trì tư thế này. Người đó chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng manh, trên chiếc áo dính đầy vết máu vừa mảnh vừa dài, dày đặc ở trên lưng, ngay cả tay chân cũng có rất nhiều.

Giống như là vết roi, mà ở một vài chỗ, quần áo đã bị xé rách do lực đánh quá mạnh, lộ ra làn da trắng nõn cùng với vết thương sưng đỏ.

Người đó ngồi ôm gối, mái tóc đen dài xõa tung xuống, phủ lên thân hình mảnh khảnh đang run rẩy lộ ra một chút yếu ớt.

Đau, rất đau, có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến người đó duy trì tư thế này.

Cánh cổng màu đỏ son của cung điện bị đẩy ra.

Có một người đàn ông cao lớn mặc áo đen bước vào bên trong điện.

Hắn chậm rãi đi tới gần chiếc lồng vàng, trên gương mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, giống như đang dỗ trẻ con: "A Từ, hôm nay muốn đi đâu nào?"

Thanh niên cố gắng không để cho mình run rẩy nữa.

Cậu ngẩng lên gương mặt đang chôn giữa hai đầu gối, đó là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại có chút trống rỗng.

Mà khi cậu hướng mắt nhìn về phía Lục Diễn, ngay lập tức sự trống rỗng đó biến thành sự căm hận sâu sắc.

"Cút đi..." Cậu muốn gay gắt nói ra nhưng chỉ còn sót lại một chút sức lực, ngay cả thở thôi cũng không ổn định.

Lục Diễn cười khẽ mở chiếc lồng ra, không để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Triều Từ, ôm Triều Từ ra ngoài.

"Nếu A Từ không muốn chọn thì ta sẽ chọn giúp ngươi?" Lục Diễn rất thích dùng loại giọng điệu này, âm cuối rõ ràng cao hơn mang theo sự nghi vấn, nhưng ai cũng có thể nghe ra trong đó không chấp nhận lời cự tuyệt.

Hắn bày ra vẻ giống như đang suy nghĩ một cách rất nghiêm túc, một lát sau mới nói: "Chúng ta đi Đông Các được không?"

Vừa nhắc tới Đông Các, cơ thể của Triều Từ theo bản năng lại run lên, đó là biểu hiện của sự sợ hãi cực độ.

Nhưng cậu vẫn không nói gì.

Dù cho cậu có phản đối, thì đến những nơi khác cũng không nhẹ nhàng hơn chỗ đó là bao.

Mà rõ ràng hành động Lục Diễn không hề giống đang lấy ý kiến của Triều Từ, sau khi hắn nói xong liền ôm Triều Từ đi ra ngoài.

Đông Các là một tầng gác mái nằm ở phía đông của cung điện, ban đầu được trồng một số loại hoa xinh đẹp và ưa nắng. Nhưng bây giờ ở đây lại được bày biện giống như tẩm cung trước đó, còn cửa sổ sáng sủa ban đầu thì bị bịt kín, từ một tầng gác mái ngập tràn ánh nắng đã biến thành một nơi tra tấn vô cùng tối tăm.

Từ sáng sớm cho đến giữa trưa, liên tục vang lên tiếng r.ên rỉ đứt quãng truyền ra từ căn gác mái đó.

Âm thanh rất nhỏ, giống như người đang khóc nức nở bị đẩy vào đường cùng, cả người không còn một chút sức lực nào, bị cơn đau vắt kiệt đến tận cùng sinh mệnh.

Kẻ tra tấn lại không nhận ra có gì khác thường.

Cuối cùng, người đó nằm sấp trên sàn nhà lạnh lẽo và thô cứng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, thậm chí là máu, dính chặt vào thân thể thê thảm. Bộ quần áo vốn dĩ dính đầy máu khô giờ phút này lại càng thêm rách nát, có nhiều chỗ bị xé rách hoàn toàn, thành mảnh vải vắt vẻo trên thân người đó.

Có lẽ sự tra tấn tàn khốc này không chỉ đơn giản là gây ra đau đớn, mà còn xen lẫn sự khoái chí khiến người ta chán ghét và ghê tởm.

Sau khi cảm thấy tra tấn Triều Từ đủ rồi, Lục Diễn lật lại cơ thể thảm thương đang nằm sấp trên mặt đất của cậu, dùng tay ấn vào bụng dưới.

"Không biết chừng nào A Từ mới mang thai." Hắn nhẹ giọng nói.

..................

Khi cuộc làm tình kịch liệt mới đi đến một nửa.

Biểu tình trên khuôn mặt của Triều Từ, từ khóc lóc nức nở và r.ên rỉ ban đầu đã trở thành chết lặng, thậm chí cuối cùng lại vô cùng bình tĩnh.

Điều này không giống với Triều Từ trước giờ.

Trong lòng Lục Diễn cảm thấy căng thẳng.

Nhưng hắn không dừng lại động tác mà kéo cằm Triều Từ, khiến cho cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Sao vậy, A Từ không vui sao?"

Triều Từ không tránh ánh mắt của hắn, ngược lại cậu nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói của cậu rất bình tĩnh nhưng thấp đến nỗi chỉ còn tiếng thì thào: "Lục Diễn."

"Ta muốn chết."

Lục Diễn sửng sốt, giống như có một điềm báo cực kỳ đáng sợ biến thành một bàn tay to lớn siết chặt lấy trái tim của hắn, hắn định nói gì đó để hạ bớt nhịp tim đang đập nhanh của mình, hoặc là răn dạy Triều Từ không biết lựa lời mà nói.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, người đang ở trong lòng hắn phun ra một ngụm máu tươi, tất cả đều bắn lên người hắn.

Hắn đang mặc quần áo màu đen, máu tươi bắn lên quần áo nhưng không nhìn thấy màu sắc gì, chỉ thấy nơi đó hơi sẫm lại một chút.

Đồng tử của Lục Diễn đột nhiên co rụt lại, cả người trở nên lạnh lẽo như băng.

"...... A Từ?" Hắn nhẹ nhàng gọi cậu. Không giống như giọng nói đùa giỡn trước đó, lần này hắn nói rất cẩn thận.

Hắn gần như không nghĩ được gì nữa, chỉ hy vọng đây là chuyện ngoài ý muốn không có gì nguy hiểm.

Nhưng rất tiếc cho hắn.

Đây chỉ là sự khởi đầu, giống như âm thanh của quân domino đầu tiên bị đẩy xuống.

Triều Từ lấy cả hai tay che miệng, nhưng máu chảy ra từ đầu ngón tay càng lúc càng nhiều hơn.

Máu tươi đỏ thẫm, thậm chí còn có vài cục máu đông, còn sắc mặt của cậu thì vô cùng tái nhợt.

Lục Diễn rút khỏi cơ thể của Triều Từ, ôm chặt Triều Từ vào trong lòng mình, không ngừng đưa linh lực vào trong cơ thể cậu muốn giảm bớt triệu chứng đột ngột này.

Nhưng không hề có tác dụng.

Lục Diễn vừa thoáng nhìn thấy cái gì đó khiến hắn đột nhiên sững sờ.

Hắn cứng người nhìn xuống cánh tay của Triều Từ, nơi đó giống như đang bị những sợi chỉ màu đen quấn quanh, ở trên cánh tay tái nhợt như tờ giấy trắng lại càng đáng sợ hơn.

"Thực Cốt Chú!"

Hắn nhận ra dấu hiệu này đại diện cho điều gì.

"Tại sao ngươi lại bị trúng Thực Cốt Chú?!" Hắn vô cùng hoảng sợ, bỗng nhiên có một đáp án mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến hiện ra trong đầu.