Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 151



Ánh đèn đủ màu sắc chói lóa thay đổi liên tục trên sàn nhảy, nhạc dance của DJ có giai điệu mạnh mẽ khiến người ta phải hét lên khi muốn nói chuyện với nhau, nam nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ vặn eo lắc hông cọ xát vào nhau, trong ống kính, toàn bộ khung cảnh tràn ngập sự phấn khích, dục vọng được thăng hoa đến cùng cực.

Đào Mộ mặc áo thun trắng đơn giản và quần jean, vui vẻ nhảy múa giữa sàn nhảy. Cậu cảm thụ âm nhạc rất tốt, tỷ lệ dáng người càng khỏi phải nói, lại còn lớn lên trong hộp đêm từ nhỏ. Tuy chỉ uốn éo đơn giản nhưng vẫn rất gợi cảm khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Những diễn viên quần chúng nhảy múa với Đào Mộ căn bản không cần diễn kịch, trong mắt người nào người nấy đều như nở hoa, hận không thể nhào vào trong lòng Đào Mộ.

"Anh đẹp trai đi một mình sao? Có hứng thú uống với em không?" Một cô gái đầu nhuộm màu sặc sỡ đến bắt chuyện, dưới ánh đèn sàn nhảy rực rỡ và lớp trang điểm màu khói dày, căn bản không thể nào nhìn rõ ngũ quan của cô, nhưng dáng người lại rất đẹp. Dưới chiếc váy ngắn chỉ ôm sát mông là một đôi chân dài thẳng tắp, bộ ngực căng mọng lộ ra dưới lớp áo yếm mỏng.

Chu Viễn Đình lười biếng nhướng mày, khóe môi cong lên mang theo chút xấu xa, cậu cúi người tới gần, kề môi sát vào tai cô gái, đang định nói chuyện thì trước sàn nhảy đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Giai điệu nhạc dance sôi động đột nhiên trở nên gợi cảm và quyến rũ hơn, có người hưng phấn huýt sáo hét chói tai, giơ tay lên quá đầu, vừa vặn eo lắc hông theo điệu nhạc vừa chỉ huy dàn nhạc. Một thân hình vô cùng quyến rũ nhảy múa gợi cảm, nóng bỏng trên sàn nhảy. Cô mặc chiếc váy ống ngắn màu trắng cực kỳ thon gọn, vạt áo chỉ che được mông, tóc dài đến eo, cơ thể đong đưa quyến rũ khiến người ta nhộn nhạo.

"Wow, đúng lúc quá!" Bạn học của Chu Viễn Đình chen qua đám người, đặt tay lên vai Chu Viễn Đình, nói: "Em gái này đến đúng lúc như vậy, cậu có bản lĩnh xin được số điện thoại của cô ấy không?"

Trong ống kính, Chu Viễn Đình vốn không có hứng thú nhìn người đang nhảy múa trên sân khấu, đột nhiên mỉm cười. Dưới ánh đèn nhấp nháy trên sàn nhảy, nụ cười của người con trai tựa như một ly Whisky được thả viên đá vào, cậu đẩy đám người qua rồi nhảy lên sàn nhảy.

Ngự tỷ gợi cảm đang nhảy một mình trông hơi kinh ngạc, bên môi nở nụ cười nghiền ngẫm, để mặc Chu Viễn Đình giống như con công vừa thành niên, ấu trĩ khoe khoang vẻ nam tính quyến rũ của mình ở bên cạnh.

Từ lâu Từ Mục Sâm đã biết Đào Mộ rất giỏi nhảy múa, nhưng hắn không ngờ chỉ trong một năm, Đào Mộ triển khai toàn bộ hỏa lực lại càng thêm đẹp trai và gợi cảm hơn một năm trước. Dưới sự dẫn dắt của cậu, Phương Nhược Đề giàu kinh nghiệm cũng không khỏi nhập tâm hơn, xoay eo lắc hông càng thêm gợi cảm quyến rũ.

Diễn viên quần chúng đứng dưới sàn cũng ồn ào huýt sáo, bầu không khí lập tức sôi động hơn.

Đỗ Trạch sắm vai tên cầm đầu, hai mặt nhìn nhau với đám côn đồ, chuẩn bị nhảy lên sàn nhảy thì bị đôi mắt dịu dàng nhưng tràn ngập sát khí của Phương Nhược Đề ngăn lại.

Kết thúc một khúc, Phương Nhược Đề sắm vai chị dâu xã hội đen bước ra khỏi sàn nhảy, chậm rãi đi đến trước quầy bar, Chu Viễn Đình theo đuôi phía sau, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh cô: "Tiểu thư* đi một mình à?"

*Chỗ này tác giả để là "tiểu tỷ tỷ" dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp trẻ trung, nhưng lúc mình ghi là "Chị gái đi một mình à?", nhảy bar với một cô gái xong gọi chị thì nghe hơi vô duyên, nên mình sửa lại gọi "tiểu thư".

Phương Nhược Đề không biết, đời sau có một thiết lập vô cùng được các cô gái hoan nghênh gọi là sói con (tiểu chó săn) (1). Nhưng cô cảm nhận rất rõ sự khôi ngô tuấn tú trẻ trung rạng ngời của Chu Viễn Đình.

Hormone vừa ngây ngô vừa nóng bỏng ập thẳng vào mặt, dù là quý cô từng trải cũng không khỏi mỉm cười.

"Cậu nhóc chưa đủ lông đủ cánh cũng học tán gái theo người ta?" Phương Nhược Đề bắt chéo đôi chân thon dài của mình, đôi giày cao gót màu đen đạp lên ghế trước quầy bar, cô gọi bartender pha một ly rượu cocktail, châm một điếu thuốc dành cho nữ giới, hít một hơi rồi kẹp trong tay.

Bàn tay trắng nõn sơn móng tay màu đỏ trông càng gợi cảm hơn dưới ánh đèn quán bar, điếu thuốc mỏng được kẹp giữa khe hở ngón tay, ánh tàn thuốc nhấp nháy, tỏa ra khói trắng mờ ảo.

"Tuổi tác không quan trọng?" Chu Viễn Đình móc một gói thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu: "Không ngại cho chút lửa chứ?"

Phương Nhược Đề cười khẽ, đẩy bật lửa trên quầy bar cho Đào Mộ.

Chỉ thấy Đào Mộ ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm bật lửa nghịch một chút, sau đó đột nhiên cúi đầu, tiến đến bên tay phải Phương Nhược Đề, đôi môi gần như dừng lại bên trong cổ tay phải của Phương Nhược Đề, sau đó cậu từ từ ngước mắt lên, đột nhiên mỉm cười.

Trong thoáng chốc, như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, dùi trống gõ nhẹ vào mặt trống, tim đập thình thịch.

"Cắt!" Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi hô cắt, cẩn thận xem kỹ video hai lần rồi nói: "Cảnh tiếp theo."

"Cảm ơn." Chu Viễn Đình ngậm thuốc lá, nở nụ cười vừa đẹp trai vừa đắc ý. Ngoài miệng còn không quên trêu chọc: "Tiểu thư trông rất xinh đẹp..."

Ở thế hệ sau, kiểu xưng hô này bị xem là tục tằng, bây giờ cũng rất ít người xưng hô như vậy. Mà nay, có một chàng trai anh tuấn, mặt mày quyến rũ, nụ cười rạng rỡ ngồi trước mặt mình, miệng cứ nói những lời xu nịnh tục tằng nhưng chân thành tha thiết. Mặc dù Phương Nhược Đề biết đó là diễn xuất, nhưng cô vẫn không khỏi nở gan nở ruột, cười rộ lên.

Camera quay lại, Đỗ Trạch đứng phía sau đúng lúc xuất hiện cùng đám côn đồ, đi đến sau lưng Đào Mộ, vỗ vai Đào Mộ: "Thằng nhóc chết tiệt, đừng có tán tỉnh phụ nữ khắp nơi, đây là chị dâu của chúng tôi."

"Chị dâu?" Chu Viễn Đình quay đầu nhìn thoáng qua A Trạch đầu trọc xăm mình có vẻ không dễ chọc, nhướng mày hỏi: "Chị kết hôn rồi à?"

Phương Nhược Đề cười lắc đầu.

"Thế thì không sao, trai chưa cưới gái chưa gả, pháp luật Hương Thành muốn quản cũng không được."

Chu Viễn Đình vừa dứt lời, Đỗ Trạch vẻ mặt dữ tợn cầm chai rượu nện vào đầu Chu Viễn Đình.

Chu Viễn Đình vô thức giơ tay lên chặn lại, chai rượu làm bằng xi-rô phát ra tiếng bể, rượu vàng trộn lẫn với máu đỏ chảy xuống đất. Đạo diễn Từ hô cắt, chuyên viên trang điểm lập tức đi đến dặm phấn.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Đỗ Trạch cười hì hì nói: "Không sao chứ? Vừa rồi tôi có dọa cậu không?"

"Diễn rất tốt." Đào Mộ mỉm cười nhìn Đỗ Trạch, vẫn là vẻ mặt phúc hậu vô hại.

Tuy nhiên, Phương Nhược Đề vừa diễn chung với Đào Mộ lại mang vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng Đào Mộ. Cô đã cảm nhận sâu sắc về kỹ năng diễn xuất không tầm thường của Đào Mộ —— cậu thế mà có thể đưa cô nhập diễn.

Phương Nhược Đề không biết là do cô mê trai nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán bình thường, hay do Đào Mộ có năng lực nữa, cô quyết định quan sát lại lần nữa.

Bên kia, Đỗ Trạch được Đào Mộ khen ngợi cười hì hì, không khỏi đắc ý nói: "Diễn viên Hương Thành chúng tôi, chưa bàn đến cái khác, chỉ nhìn kỹ năng diễn xuất và tính chuyên nghiệp thì chắc chắn là không có vấn đề gì."

Ngụ ý là hắn coi thường đạo đức nghề nghiệp của diễn viên nội địa. Đào Mộ mơ hồ nhớ tới, hình như ở kiếp trước, lúc Đỗ Trạch nhận phỏng vấn cũng đánh giá diễn viên nội địa không chuyên nghiệp, không đối diễn trên phim trường, ai cũng vùi đầu vào chơi điện thoại, hơn nữa diễn viên trẻ dùng quá nhiều diễn viên đóng thế, còn oán giận chính sách bảo vệ việc quay phim ở nội địa, yêu cầu một trong những diễn viên chính trong đoàn phim hùn vốn phải là người nội địa, hắn cho rằng cách làm này đang chèn ép giới phim ảnh Hương Thành.

Đào Mộ không muốn bình luận về quan điểm của Đỗ Trạch. Chỉ là bản thân cậu bị coi thường, vẫn phải tìm chỗ trả lại.

Chuyên viên trang điểm dặm phấn xong thì lui ra. Cameraman, ánh sáng về đúng vị trí của mình, thư ký trường quay dập clapboard.

Đỗ Trạch cười hì hì đứng đối diện Đào Mộ, đang suy nghĩ tiếp theo nên biểu hiện thế nào để càng thêm xuất sắc hơn. Giây tiếp theo, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Chu Viễn Đình chậm rãi buông cánh tay đã chắn chai rượu xuống, cậu nhìn vết thương trên cánh tay do bị chai rượu nện vào, chậm rãi cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm chỗ bị thương, đầu lưỡi liếm đi vết máu, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sét trộn lẫn mùi rượu, cậu ngước mặt lên, đột nhiên mỉm cười.

Mặt mày sắc bén như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, Chu Viễn Đình thuận tay cầm ly Whiskey trên quầy bar, đánh mạnh vào thái dương của Đỗ Trạch ——

Đánh vào không khí rồi!

Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi giơ kịch bản: "Cắt!"

Đào Mộ nhìn Đỗ Trạch nhảy ra xa 3m như con thỏ, không nói nên lời: "... Anh chạy cái gì?"

Dựa theo kịch bản, đáng lẽ Đỗ Trạch cũng phải giơ tay lên chắn lại, sau đó đẩy Đào Mộ một cái, nói vài câu thoại, rồi hai bên bắt đầu kéo bè kéo phái đánh nhau.

Đỗ Trạch vẫn còn đang kinh hồn bạt vía nhìn Đào Mộ lại mỉm cười phúc hậu vô hại lần nữa, cơ thể hắn vẫn nhớ rõ cảm giác uy hiếp mãnh liệt và cảm giác sởn tóc gáy khi Đào Mộ cầm ly rượu lên đánh về phía hắn. Sở dĩ hắn nhảy ra xa đến thế, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện của cơ thể nhanh hơn ý thức.

Khí thế vung ly đánh người của Đào Mộ khiến hắn sinh ra ảo giác, hoàn toàn quên mất ly rượu trong tay Đào Mộ là đạo cụ, trong tiềm thức hắn cho rằng một đòn của Đào Mộ ít nhất có thể tước mất nửa cái mạng của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch thậm chí còn nghĩ đến có một lần hắn đến quán bar uống rượu, vô tình vướng vào một vụ băng đảng xã hội đen sống mái với nhau, thủ lĩnh của hai băng đảng đó đã làm ra vẻ mặt và khí thế giết người như vậy.

Không khác nhau chút nào. Không đúng, phải nói là biểu hiện của Đào Mộ còn tàn nhẫn hơn bọn họ, vì vậy hắn mới bị dọa sợ.

Đỗ Trạch lén nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống khó khăn, cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn trầm ngâm nhìn Đào Mộ, kiên quyết không thừa nhận mình nhát gan, không khỏi lặng lẽ hỏi: "Cậu... Trước đây có từng làm chuyện đó?"

Đào Mộ nhìn Đỗ Trạch, cười khẽ.

Đào Mộ lớn lên trong cô nhi viện, mặc dù khi còn nhỏ cậu cũng lang thang khắp các con hẻm, nhưng nếu xét về khí thế đánh nhau một trận sống mái, đương nhiên không thể so với Lưu Diệu còn trẻ đã có chút danh tiếng khi đi theo đám anh em, sau này mới bắt đầu kinh doanh đàng hoàng. Hơn nữa, thuộc hạ của Lưu Diệu, ngoại trừ Đại Huy thì còn có một số cựu chiến binh từng ra chiến trường, tự tay giết địch, hiện đang làm bảo vệ ở Dạ Sắc.

Đào Mộ đã xin cha Diệu và đám Đại Huy chỉ dạy cách đánh hội đồng trên đường phố, và kỹ năng chiến đấu, khí thế giết địch từ các cựu chiến binh, cộng với kỹ năng diễn xuất tinh vi mà cậu đã rèn luyện mười năm, kết hợp một đống thứ linh tinh với nhau, có thể dọa được Đỗ Trạch ngay cảnh đầu tiên cũng không có gì lạ.

"Trong đầu anh nghĩ gì vậy hả?" Đào Mộ vỗ vai Đỗ Trạch: "Tôi thấy kỹ năng diễn xuất của tôi cũng tạm ổn, không dọa anh sợ chứ?"

Câu này nghe quen quen, Đỗ Trạch nhìn Đào Mộ với vẻ mặt kỳ quái, sau một lúc lâu, hắn xấu hổ sờ mũi: "Người anh em, nếu cậu có ý kiến với tôi thì cứ nói thẳng! Đừng nhỏ mọn như vậy, phim đấu súng bị cậu biến thành phim kinh dị mất!"

"Có hả?" Đào Mộ cười hì hì, quay đầu nhìn Từ Mục Sâm.

Đạo diễn Từ nghiên cứu màn hình theo dõi một lúc, sau đó xoa cằm nói với Đào Mộ: "Hay là thu liễm chút đi, khi Chu Viễn Đình mới lên sân, cậu ta vẫn là một người chưa tốt nghiệp cảnh sát Hương Thành. Trước kia sống rất an nhàn dưới ánh mặt trời, không có nhiều lệ khí đến vậy. Chỉ là màn ảnh này của cậu rất có sức bùng nổ, sau này có thể dùng."

"Tôi hiểu rồi." Đào Mộ ngoan ngoãn gật đầu, trước đó cậu bị coi thường, trong lòng khó chịu nên cố ý thể hiện để ra oai phủ đầu thôi. Bây giờ đã biểu hiện ra thực lực của mình, đương nhiên phải có chừng mực lại.

Sự bùng nổ kỹ năng diễn xuất còn phụ thuộc vào thời điểm, một diễn viên giỏi sẽ không dùng quá sức, phải biết kết hợp với cốt truyện, nên diễn thế nào thì cứ diễn thế đó, thay vì luôn nghĩ phải thể hiện thế nào mới tốt.

Trước đây Đào Mộ có một tật xấu là sử dụng quá nhiều sức. Trong một năm học ở Kinh Ảnh và đoạn thời gian làm việc với đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》, cậu học hỏi lời nói và cách làm việc mẫu mực của nhóm diễn viên gạo cội, bây giờ đã sửa được tật xấu này.

Vì vậy ở những cảnh tiếp theo, Đào Mộ rất thành thật nghiêm túc quay phim. Dưới sự hướng dẫn của lão sư võ thuật, nhóm Giang Cảnh Văn đã sử dụng các kỹ năng chiến đấu của học viện cảnh sát để đánh nhau với đám diễn viên quần chúng suốt một ngày rưỡi, cuối cùng cũng quay xong cảnh đánh nhau trong quán bar.

Còn ở bên kia, Nghiêm Thịnh đầu óc trống rỗng ngồi trên giường lớn khách sạn, nhìn Thẩm Dục đang ngủ ngon lành trong chăn. Chiếc đèn chùm kim cương trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt, chiếu sáng tấm lưng mịn màng của Thẩm Dục, làn da của thiếu niên như bạch ngọc trắng mịn. Hắn cuộn tròn như một con mèo con đang thỏa mãn. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn ngập sắc xuân.

Hình ảnh hai người mây mưa hiện lên hỗn loạn trong đầu Nghiêm Thịnh khiến mặt hắn xanh mét.

°°°°°°°°°°

(1) Trong bối cảnh Internet hiện đại của Trung Quốc, "tiểu chó săn" được định nghĩa là nghĩa là:

1. Đặc điểm chung: Rất dính người, lấy bạn gái làm trung tâm, rất ngây thơ và cũng thích ghen (ghen cũng rất dễ thương).

2. Trách nhiệm: "sói con (tiểu chó săn)" thực chất là một phiên bản tiến hóa của "chó con (tiểu nãi cẩu)", mặc dù vẫn giữ đặc tính dính người của "chó con" nhưng lại có thêm một số tính cách độc đoán, chiếm hữu, có trách nhiệm hơn. "Sói con" còn chỉ những người đàn ông trung niên, thiếu hấp dẫn.