Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 34: Chương </span></span>34 :



Tạ Tinh lánh nạn ở nhà cách vách bên cạnh. Mặc dù Ôn Tử Nhiên không có ở nhà, cũng không có ai nói chuyện với hắn, hắn cũng không bao giờ để cho mình nghẹn chết.

“Người anh em, tuy rằng cậu xong đời rồi nhưng mà tiền vẫn cần tới với người nên cần. Anh vợ đây rốt cuộc vẫn là vì cậu mà vào biển lửa lên núi đao. Đồ vật quan trọng như ván giặt đồ anh vợ cũng thay cậu chuẩn bị trước rồi… tất cả đều chứng minh cho tâm trí của người anh vợ này luôn quan tâm tới đứa em rể là cậu đấy...”

Tạ Tinh đi loanh quanh ở trong phòng lẩm bẩm, càng nghĩ lại càng thấy lạnh lòng.

Lăng Lăng phát hiện ra mình bị lừa hôn chắc chắn sẽ rất tức giận, nói không chừng còn kéo Phó Minh Thành lập tức đi ly hôn!

Anh trai Tạ nâng tay mình lên nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó lại xác nhận chính xác thời gian này Cục Dân Chính đã nghỉ làm rồi hắn mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nói như vậy thì ngày mai Phó Minh Thành mới bị xử chết đi.

Vậy hắn có nên nhân đạo đi gặp ông chủ lần cuối hay không?

Cơ thể của anh trai Tạ phản ứng rất nhanh, vì vậy hắn ngay lập tức mở cửa nhà ra trước và thò đầu ra ngoài.

Trên hành lang; Phó Minh Thành đang gục đầu ở trên vai của Tạ Lăng: “Lăng Lăng, anh biết..”

Tạ Lăng: “Anh đâu có biết!”

Đôi mắt của Tạ thiếu gia đỏ lên vì tức giận với lời nói của chim hoàng yến, giọng của anh run run.

“Hôm nay...” chim hoàng yến họ Phó ngập ngừng.

“Không!”

Tạ Lăng không chút tiếc ngắt lời của hắn, “Anh đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa!”

Chim hoàng yến Phó Minh Thành không hiểu tại sao Lăng Lăng lại tức giận nhưng hắn vẫn thống khổ nói: “Nhưng anh phải làm tròn trách nhiệm của mình.”

Là một thế thân xuất sắc, thì cần phải chú ý tới tất cả mọi thứ của bạch nguyệt quang. Và cực kỳ cần thiết phải an ủi tâm trí và cả cơ thể của kim chủ khi bạch nguyệt quang vắng mặt... sau đó tìm ra cơ hội dần dần thay thế hoàn toàn luôn vị trí của bạch nguyệt quang trong lòng kim chủ.

“Phó Minh Thành, đã quá muộn để anh được phép thừa nhận rằng mình đang giả bệnh!!” Tạ Lăng hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại mà nói.

“Lăng Lăng đừng tức giận, anh sai rồi.” Phó Minh Thành ôm Tạ Lăng lại, giống như một thú cưng cọ cọ vào cổ anh. “Anh sẽ không nhắc tới cậu ta nữa, cậu ta cũng chẳng hề tốt đẹp gì cũng chẳng bao giờ chịu tới chăm sóc cho Lăng Lăng.”

Tạ Lăng: “..”

Đây thật sự là giả bệnh hay bị kích thích tới bệnh thật luôn rồi!?

Tạ thiếu gia so ra còn đau khổ gấp mười lần chim hoàng yến.

Anh đã tốn rất nhiều công sức để đi tìm bức thư tình kia, vừa muốn chứng minh chim hoàng yến nói dối, vừa muốn chim hoàng yến phải nói thật với mình. Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Chim hoàng yến hình như dễ bị tổn thương hơn anh nghĩ.

Chim hoàng yến Phó Minh Thành hôn hôn sườn mặt của Tạ Lăng: “Anh biết Lăng Lăng nhớ cậu ta, nhưng sinh nhật của cậu ta còn không thèm quay về gặp Lăng Lăng thật là quá tồi tệ. Anh sẽ ở bên cạnh với Lăng Lăng nếu Lăng Lăng coi anh trở thành cậu ta thì tốt rồi.”

Vẻ mặt của Tạ Lăng giống như sống trên đời này không còn gì để luyến tiếc nữa, anh lạnh nhạt đẩy chim hoàng yến ra: “.... Anh với cậu ấy một chút cũng không thấy giống nhau.”

Ánh mắt của chim hoàng yến trở nên ảm đạm, hắn kiên cường nói: “Tắt đèn thì sẽ giống nhau...”

Tạ Lăng:......

Giống nhau cái đầu anh!!

“Thật sự không phải đang giả bệnh sao?” Tạ thiếu gia vẫn còn một tia hi vọng yếu ớt.

Chim hoàng yến không biết tại sao nhưng hắn nhìn ra Lăng Lăng cũng không có hứng thú. Vì vậy hắn cúi đầu muốn hôn Lăng Lăng, hi vọng Lăng Lăng sẽ hạnh phúc hơn.

Tạ đại kim chủ trầm mặc không nói gì, anh tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, xoay người muốn trở về phòng nhưng bỗng nhiên anh lại nhìn thấy một cái ván giặt đồ để dựa vào khung cửa.

“Ván giặt đồ của ai?” Tạ thiếu gia nghi hoặc nhìn về phía của chim hoàng yến.

Chim hoàng yến họ Phó trầm tư một lát rồi nói, “Hình như.... là của anh?”.

Đồng tử hai mắt của Tạ Lăng run lên, thì ra anh đều chuẩn bị tốt những thứ này?

Anh trai Tạ đang lén lút ở một góc vui mừng như điên: tôi đã nói là ván giặt đồ cực kỳ hữu dụng đi!! Nhất định phải trả thêm tiền!

Tình trạng của Phó Minh Thành đột ngột trở nên tồi tệ nhưng không phải không có cách tìm biện pháp. Tạ Lăng đã tìm bác sĩ tâm lý là mợ của mình.

Người mợ chuyên nghiệp ngay lập tức đưa ra kết luận của mình sau khi nghe Tạ Lăng nói.

[Mợ: tâm lý trốn tránh.]

[Mợ: trong tiềm thức của tiểu Phó, nó nghĩ rằng mình không xứng với con vì một lý do nào đó. Nhưng trái ngược với suy nghĩ sâu thẳm trong trái tim của nó vẫn luôn khao khát một ngày nào đó sẽ có được con. Mợ đã từng xem qua bệnh của tiểu Phó, thật ra não bộ của nó chịu tổn thương không quá cao. Thậm chí còn chưa tới mức khiến cho não bị chấn động. Nguyên nhân mất trí nhớ chắc chắn không phải do bên ngoài tác động. Tiểu Phó có thể đã bị chuyện này mà trở bệnh từ lâu rồi.]

[Mợ: nếu tạm thời chưa muốn ly hôn thì con có thể đưa nó đi thư giãn đầu óc một chút hoặc là thưởng cho nó một chuyện gì đó để cho nó an tâm hơn.]

Phần thưởng thích hợp?

Hai mắt của Tạ Lăng đột nhiên loé lên ánh sáng, anh chạy vội tới phòng làm việc lấy ra một cây đèn phát sáng mang về phòng, sau đó ở trước mặt của chim hoàng yến làm ra một trái tim nho nhỏ.

“Cho anh.”

Hai mắt của chim hoàng yến Phó Minh Thành đột nhiên sáng lên, hắn duỗi tay định nhận lấy nhưng Tạ Lăng đột nhiên lại rụt tay về.

“Chỉ có bé ngoan mới có thể nhận quà, anh chẳng ngoan một chút nào.” Tiểu thiếu gia từ trên cao nhìn xuống chim hoàng yến, trong mắt anh tràn ngập hài hước mà cười, “Anh biết thế nào mới là một bé ngoan không?”

Chim hoàng yến họ Phó bất lực lắc đầu.

Tạ đại kim chủ lợi dụng lúc đầu óc của chim hoàng yến không được bình thường liền chắc chắn hắn không thể nói lời lừa người được: “Một bé ngoan là không biết nói dối, đặc biệt là biết nhận lỗi, cũng không bao giờ che giấu chuyện gì ở trong lòng. Anh nghĩ cái gì thì nói xem, tôi thích bé ngoan nhất.”

Chim hoàng yến nghe thấy lời này hô hấp đột nhiên cứng lại, vành tai không tự chủ mà đỏ lên. Hắn muốn làm một bé ngoan vì thế lắp bắp nói: “Anh muốn, muốn Lăng Lăng....”

Tạ đại kim chủ vẫy vẫy trái tim nhỏ, giọng nói cực kỳ mê hoặc: “Bé ngoan thì muốn cái gì cũng được.”

“Anh muốn thực hiện nghĩa vụ chồng chồng với Lăng Lăng!”

Sắc mặt của Tạ đại kim chủ lập tức trở nên cứng đờ, chim hoàng yến họ Phó lại dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm anh, còn có một tia mong chờ.

Tạ Lăng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: “Không có cái loại nghĩa vụ này!!”

Chim hoàng yến họ Phó: Hu hu, Lăng Lăng gạt người!

Sáng hôm sau, Tạ Lăng bị tiếng điện thoại di động đánh thức. Anh muốn ngồi dậy nhưng phát hiện eo của mình đang bị chim hoàng yến ôm chặt lấy không thể động đậy nổi.

“Xin chào.” Anh khó khăn cầm điện thoại bước xuống dưới giường lúng túng trả lời.

Tạ Tinh ở đầu dây bên kia điện thoại - “Lăng Lăng, ba anh đã trở về rồi! Anh cũng phải về nhà, thế nên anh sẽ không làm phiền em và em rể nữa nha! À phải rồi, nhân tiện em nói với em rể một tiếng, đến cuối tháng chuyện tiền nong đều rất khó khăn, tài khoản ở đây tuyệt đối đừng chậm trễ nhé!”

Anh trai Tạ trước nay đều là một người nói rất nhiều, nhưng lần này hắn đã biết cách nói đúng vào trọng điểm của vấn đề rồi.

“Nghe rồi.” Tạ Lăng vừa mới ngắt điện thoại bên gáy của mình đã bị ai đó thơm một cái.

“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn đang ngồi ở một bên nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời.

Luôn có một dấu vết cực kỳ ôn nhu không thể nào giải thích được ở trong đôi mắt của người đàn ông này. Tạ Lăng chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào sạch sẽ thuần tuý đến như vậy.

Tạ đại kim chủ lập tức hoảng hốt: “Anh có khỏe không vậy?”

“Anh có thể hôn hôn Lăng Lăng không?” Phó Minh Thành hỏi một cách ngại ngùng.

“Anh có...”

Người đàn ông giống như nhất định muốn có được câu trả lời: “Lăng Lăng, được hay không?”

Tạ Lăng chần chừ một lát rồi gật gật đầu, được cho phép người đàn ông liền sát vào, nhẹ nhàng đem môi của mình chạm vào môi của Tạ Lăng. Tạ Lăng sớm đã chuẩn bị việc môi của mình lại sắp sửa bị tàn phá nhưng lần này người kia chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ lên môi anh, không hề có một động tác nào dư thừa.

“Anh rất vui.” Hai mắt của Phó Minh Thành cong cong, ngại ngùng mà cười.

Tạ Lăng:........

Anh tỉnh tỉnh dậy mau!! Hôm qua anh đâu có ngây thơ như thế này!!

Yết hầu của Tạ đại kim chủ hơi trượt nhẹ một chút, hai mắt anh trở nên mơ hồ. Đừng có nói, Phó tiên sinh ngoan ngoãn như vậy thật sự rất giống một con chim hoàng yến được cưng chiều.

“Hôm nay Lăng Lăng ở cùng với anh, anh muốn Lăng Lăng ở bên cạnh anh có được không?”

Người đàn ông nhìn thẳng vào trong lồng ngực của tiểu vương tử giống như đang cầu xin.

Tạ Lăng sững sờ mất một lúc. Thật ra Phó tiên sinh rất ít khi đòi hỏi anh thứ gì. Hơn nữa hắn còn hay giấu kín những suy nghĩ của mình ở trong lòng, thậm chí còn không bao giờ muốn anh phát hiện ra.

Tạ Lăng đột nhiên nhớ lại đêm hôm qua anh đã nói - một bé ngoan thì phải biết trung thực, tôi rất thích một bé ngoan.

Phó Minh Thành vùi đầu vào cổ của Tạ Lăng, “Cầu xin Lăng Lăng hãy đi cùng với Thành Thành đi.”

Đồng tử của Tạ Lăng co rút một trận: cứu mạng! Như thế này dễ thương quá rồi! Lăng Lăng chịu không có nổi!

Phó Minh Thành trốn tránh tâm lý làm bệnh tình của hắn ngày càng trở nên nghiêm trọng. Nhưng bởi vì một câu nói của Tạ Lăng mà ở một phương diện nào đó hắn càng trở nên lớn mật. Lúc nào cũng muốn bám dính ở trên người của Tạ Lăng thậm chí cũng không buồn che giấu tâm trí của mình nữa.

Phó Minh Thành cứ cọ cọ trên người Tạ Lăng mãi khiến cho anh cũng không còn cách nào khác đành phải ở lại nhà cùng với con chim hoàng yến bám người này.

Buổi biểu diễn của nhóm mười hai đã khiến cho người hâm mộ vô cùng sửng sốt. Sau đó hãng đã tung ra một cảnh nhảy trên sân khấu không hề có chỉnh sửa. Cộng thêm sự nổi tiếng của khách mời là An Cẩn nên tài khoản của nhóm mười hai tăng một cách chóng mặt với hàng trăm nghìn lượt theo dõi.

Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của An Cẩn sau khi trở về nước. Và độ nổi tiếng chỉ có hơn chứ không có giảm. An Cẩn không chỉ leo lên hot search mà còn tàn sát tất cả danh sách truy cập trên cả nước. Những nghệ sĩ trong giới lại một lần nữa trải qua cảm giác sợ hãi khi bị An Cẩn thống trị.

Chim hoàng yến Phó Minh Thành ôm lấy Tạ Lăng, hắn nhìn thấy trên màn hình tràn ngập hình ảnh của An Cẩn thì lập tức không vui: “Lăng Lăng nói hôm nay sẽ ở bên cạnh anh mà, cho dù anh có ổn hay không, Lăng Lăng bỏ qua tin tức hôm nay dành thời gian cho anh có được hay không?”

Tạ Lăng nghiêng đầu hôn chim hoàng yến: “Đừng nháo.”

“Hôn một cái là đủ sao?” Chim hoàng yến Phó Minh Thành một tấc lại muốn thêm một tấc, “Đã nửa giờ rồi anh không có hôn Lăng Lăng, Lăng Lăng rõ ràng đã bị anh ôm chặt ở trong lòng như vậy rồi nhưng sao tâm trí vẫn dành cho người khác.”

Sự thẳng thắn đến khó tin của chim hoàng yến khiến cho Tạ Lăng cũng chẳng buồn làm việc nữa. Anh tắt máy tính đi nép vào trong vòng tay của chim hoàng yến, “Hiện tại tôi cứ muốn nhớ đến người khác thì anh phải làm sao?”

“Anh sẽ cố gắng thay thế hắn! Anh thích Lăng Lăng, cũng đối tốt với Lăng Lăng, mỗi ngày đều ở bên cạnh Lăng Lăng, sớm muộn gì Lăng Lăng cũng sẽ thấy anh tốt hơn.”

Phó Minh Thành cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Tạ Lăng, bắt lấy tay của anh cùng mười đầu ngón tay nắm chặt lại.

Tạ đại kim chủ dung túng cho chim hoàng yến không ngừng làm loạn ở trên người của mình, anh nhướn mày: “Mấy cái này là ai dạy cho anh hả?”

“Từ Chí Đào tiên sinh.” Chim hoàng yến ngoan ngoãn trả lời.

Tạ Lăng suy nghĩ một lát rồi mới nhớ ra người này là ai. Khoảng thời gian trước người này ở bên cạnh công tác với chim hoàng yến tại Hải Thành. Chim hoàng yến vì người này mà mua lại nhà xưởng sản xuất chip.

Nhà máy sản xuất chip của nhà họ Tạ rất lớn, cũng có thể sản xuất tất cả các loại chip từ thấp tới cao trên thị trường nhưng để đảm bảo thi trường không bị nhiễu đoạn nên nhà họ chỉ muốn tập trung vào dòng chip cao cấp. Mà nhà xưởng sản xuất của Từ Chí Đào cũng chính là một nhà xưởng khá lớn.

Tạ thiếu gia không hiểu nổi, hắn chỉ đi bàn giao nhà xưởng mà thôi làm sao lại còn có thể nói tới những chuyện này. Nhưng anh cũng không muốn quan tâm tới.

“Tôi thấy anh rất tốt, anh có thể thấy mình cũng rất tốt không?”

Tạ Lăng lười biếng nói.

Khúc mắc nghiêm trọng như vậy, thế mà lại bị một bức thư tình làm cho đầu óc trở thành ngốc nghếch.

“Được rồi, trợ lý của anh gọi rất lâu rồi đấy anh đi xem một chút đi.”

Thấy Phó Minh Thành không hề tình nguyện Tạ Lăng lại nói thêm, “Lát nữa quay trở lại, tôi sẽ ôm anh một cái.”

“Có thể khá lâu.” Chim hoàng yến biết Lăng Lăng nhất định sẽ không cho hắn làm việc hời hợt liền nhỏ giọng nói: “Anh còn muốn thơm.”

Tạ Lăng lập tức xua tay không đồng ý.

Phó Minh Thành rời khỏi Tạ Lăng thì hiệu suất làm việc của hắn cực kỳ nhanh. Chỉ trong một lát đã hoàn thành tất cả. Hắn còn muốn tắt máy tính đi tìm Lăng Lăng nhưng có lẽ do vội vã, khi nhấp vào nút tắt vô tình hắn lại ấn vào một biểu tượng khác của nút giám sát.

Màn hình giám sát đột nhiên xuất hiện trên màn hình máy tính.

Trong màn hình giám sát, Lăng Lăng của hắn đang uể oải nằm trên sofa.

Đường viền của bộ đồ ngủ của Tạ Lăng quá rộng, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy được xương quai xanh mảnh mai của Tạ Lăng từ góc quan sát. Trong quá trình giám sát, Tạ Lăng đáng lẽ đã làm xong việc. Anh đóng máy tính lại cử động vai và cổ một chút và đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào máy giám sát.

Hơi thở của Phó Minh Thành lập tức ngưng lại.

Lăng Lăng đang nhìn hắn.

Tiếng thở dài vang lên trong đầu của Phó Minh Thành, đồng thời trong đầu của hắn hiện lên vô số hình ảnh, không có ngoại lệ hắn đang ngồi trước màn hình nhìn trộm Lăng Lăng.

Phó Minh Thành!!

Lừa người!! Thành Thành là tiểu bạch liên hoa thuần khiết nhất trên thế giới này!!

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh giới cao nhất của lừa người là —— tự lừa gạt chính bản thân mình!

Phó biên kịch có hiểu lầm gì về bản thân của mình hay sao???