Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 19: Chương </span></span>19 :



“Một nhà tư bản lãnh khốc vô tình, anh ta có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, không hổ là Hà Thành anh! Anh xứng đáng bị như vậy!”

Ôn Tử Nhiên nhìn Tạ Lăng với vẻ mặt cho rằng “tôi đã nhìn lầm anh ta”, giọng điệu cậu mang theo chút đau đớn, sau màn biểu hiện đó lại quay đầu ngay lập tức: “Tiếp tục đánh, có giỏi thì đừng dừng lại!”

Ôn thiếu gia không coi náo nhiệt này là chuyện lớn, thậm chí cậu ta còn muốn tham chiến luôn cơ.

Tạ Lăng: “...”

Không phải, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Tạ thiếu gia cố gắng hết sức động não nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, đầu tiên là Hà Thành tấn công anh không hề báo trước, sau đó chim hoàng yến phản ứng vô cùng nhanh, bắt lấy nắm đấm của Hà Thành sau đó đẩy gã ta ra sảnh trung tâm, cuối cùng bắt đầu phản kích.

Trong bữa tiệc bày biện vô số ánh đèn, hai người đàn ông mặc vest lịch lãm không màng xung quanh mà bắt đầu đánh nhau, từng quyền từng quyền đánh về phía đối phương, người chủ trì buổi tiệc - họ Vinh đứng cách đó không xa sắc mặt ngày càng đen thui như cục than.

Nếu như là bình thường, Tạ thiếu gia nhất định sẽ nhanh chóng làm một văn bản phát sóng lại trực tiếp ở trong gia tộc mình khi nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi kia của người nhà họ Vinh để ăn mừng, nhưng bây giờ anh chỉ muốn lập tức kéo chim hoàng yến của mình ra ngoài mà thôi.

Đây là thời điểm thích hợp nhưng tuyệt đối không được để cái đầu của mình làm hỏng chuyện được!

“Này, cậu đi ra đấy làm gì?” Ôn Tử Nhiên nhìn thấy Tạ Lăng muốn tiến lên, vội vàng giữ chặt anh lại, “Đừng có vào đánh, nếu như cậu bị thương, mẹ cậu nhất định sẽ mắng tớ đấy.”

Ôn Tử Nhiên đương nhiên biết rất rõ sức chiến đấu của Tạ Lăng, người em họ này nhìn bình thường thì thanh thanh lãnh lãnh dịu dàng thật đấy nhưng đợi đến lúc thằng bé nổi giận thật sự, thì chẳng bao giờ có chuyện nó bị thương đâu, nhưng cậu muốn tiếp tục xem kịch hay.

Ôn Tử Nhiên đắc ý nói: “Đồng chí Tiểu Phó rất dễ bị kích động nha, trường hợp bây giờ hai người họ đánh nhau mà cậu xen vào, nhỡ đâu hắn lại cho rằng thâm tâm của cậu đang quan tâm đến người khác thì phải làm sao hả? Nghe lời anh trai! Đừng nhảy vào đó!”

Tạ Lăng dừng lại, anh thật sự bị Ôn Tử Nhiên thuyết phục rồi.

Anh lặng lẽ quan sát một chút, xác nhận sức chiến đấu của chim hoàng yến hoàn toàn có thể đè bẹp Hà Thành, nên lo lắng cũng giảm bớt một nửa.

Từ khi cuộc ẩu đả bắt đầu, chim hoàng yến cũng không hề xảy ra chuyện gì lớn, Hà Thành cũng bị đánh trúng hai cái, dù sao cũng là do anh ta bắt đầu khiêu chiến trước.

Tạ thiếu gia thu lại bước chân, khoanh tay đứng ở vòng ngoài cuộc chiến đấu, nói: “Có lý.”

Sảnh tiệc là một nơi rộng lớn như vậy, thời điểm phát hiện có người đánh nhau rất nhanh đã bị mọi người phát hiện, phía sau Tạ Lăng cũng có rất nhiều người đứng, khẳng định cũng đang xem náo nhiệt, có người nhìn thấy Vinh Hạ đến đây, muốn đi lên ngăn cản nhưng vì thái độ của Vinh lão gia mà ngừng lại, đến lúc lại bị ánh mắt của Tạ thiếu gia dọa cho tới mức không dám nhúc nhích.

Cũng có những người giống như giả bộ không nhìn thấy trận đánh nhau, họ tiến đến nói chuyện với Tạ Lăng như bình thường: “Ồ, có chuyện gì xảy ra vậy, Tạ thiếu không bị thương ở đâu chứ?”

Tạ Lăng và Phó Minh Thành luôn đứng ở góc khuất, nhưng điều đó không có nghĩa là không ai chú ý tới hai người họ. Vốn dĩ Tạ Lăng xuất hiện ở buổi tiệc của nhà họ Vinh đã rất bắt mắt rồi, không những thế lại có thêm Phó Minh Thành nữa thì càng không thể tin nổi.

Tập đoàn Lăng Vân dưới sự điều hành của Phó Minh Thành đã phát triển một cách vừa nhanh vừa mạnh, đã có vô số sản phẩm phủ sóng thành công ở nhiều thành phố lớn trong nước, cũng có một ít thay thế phẩm trong cùng một danh mục và thậm chí nó còn có khả năng nghiên cứu và phát triển độc lập. Việc phát triển kinh doanh ở cấp cơ sở cũng đang lan rộng như gió bão, mà họ cũng không thèm để mắt tới những doanh nghiệp khác, Lăng Vân đã trở thành một con quái vật khổng lồ oai hùng.

Thật là làm lòng người kinh động không thôi.

Hơn nữa Phó Minh Thành cũng rất ít khi chịu đến dự tiệc của người khác mời, cũng không có cách nào có thể kết giao, kéo gần quan hệ với hắn ta, lần này thế mà lại có thể nhìn thấy Phó Minh Thành ở bữa tiệc nhà họ Vinh nên có rất nhiều người muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Phó Minh Thành.

Một vài người vốn nhìn thấy Phó Minh Thành đang định bước tới chỗ hắn thì lại nhìn thấy Tạ thiếu gia, sau đó Tạ thiếu gia vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của Phó Minh Thành, kéo hắn đến một góc để trò chuyện.

Nói chuyện bình thường thì không nói, hai người bọn họ đứng cạnh nhau còn đặc biệt gần!

Bình thường nói chuyện phiếm có cần phải đứng gần tới như vậy không hả!

Có không ít người đang bí mật quan sát bọn họ, trong lòng âm thầm suy tính mà lại không dám đoán mò, chỉ có thể đem suy nghĩ đó đá sang một bên, muốn lân la tiến lại để giao tiếp.

Có người lại hỏi: “Hình như vừa rồi tôi thấy là Tiểu Hà ra tay trước.... có chuyện gì xảy ra vậy?”

Một câu nói ra ngay lập tức lại một câu nói tiếp, có người nhanh chóng mở lời bắt đầu vin vào câu chuyện -

“Tôi cũng nhìn thấy, vừa rồi vẫn còn bình thường mà, sao đột nhiên lại như vậy?”

“Như thế này không phải sẽ làm tổn thương hòa khí giữa hai nhà hay sao?”

“Có chuyện gì xảy ra mà không thể nói chuyện cùng nhau sao - đợi chút, đừng để đánh thật ra tai nạn nha.”

Ở chỗ này đều là những người khẩu phật tâm xà, cũng chỉ có một ít lời không rõ ràng, trên miệng nói muốn ngăn cản nhưng chân tay lại đứng im không nhúc nhích.

“Đúng là một tên côn đồ mặc vest.” Ôn Tử Nhiên tặc lưỡi hai lần.

Sức chiến đấu của Phó Minh Thành rõ ràng cao hơn rất nhiều, ngoại trừ ban nãy vì một quyền đánh lén, về sau tên kia hoàn toàn không thể đánh ra một quyền hoàn chỉnh, gã ta chỉ có thể chật vật né đòn, trái lại về phía Phó Minh Thành có thể nói là ung dung đỡ đòn, thi thoảng hắn còn nhàn nhã nâng tay đỡ mắt kính, cuộc chiến này hoàn toàn nghiêng về phía của chim hoàng yến cao cao tại thượng.

Ôn Tử Nhiên nhìn một lát liền thấy đói bụng, cậu ta thuận tay lấy từ trên bàn hai miếng bánh kem nhỏ, thản nhiên đưa cho Tạ Lăng một miếng, sau đó lại hỏi: “À, phải rồi, sao tự nhiên hai người họ lại đánh nhau vậy?”

“Hà Thành tới nói lý do anh ta tìm người theo dõi tôi là khó kìm lòng nổi.” Tạ Lăng dửng dưng đáp.

Ôn Tử Nhiên cắn miếng bánh, sau đó đôi mắt cậu ta sáng rực, đã hiểu rồi: “Bảo sao!”

“Hả?” Tạ Lăng nhướn mi, “Nói tiếng người đi.”

“Thảo nào đồng chí Tiểu Phó lại không thèm nể mặt mà đánh anh ta.” Ôn Tử Nhiên ác ý cười.

Cậu vừa dứt lời, có một đám vệ sĩ đã đuổi tới, Tạ Lăng liếc nhìn đám vệ sĩ, sau đó mới tiến lên kéo chim hoàng yến ra, nhân tiện không quên đá cho Hà Thành một cước.

Bởi vì cuộc ẩu đả đã bị hoãn lại, nơi này không có ai là không có tiền giàu sang phú quý, thế cho nên đám vệ sĩ dù có đến nhưng cũng chỉ dám đứng im tại chỗ chờ chỉ thị của ông chủ nhà bọn họ.

Sắc mặt Vinh Hạ phải nói là đen như đít nồi, gã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tạ Lăng: “Tạ Lăng, anh làm tốt lắm.”

Vinh Hạ vừa mới nhìn thấy Tạ Lăng liền không ở bên cạnh Vinh gia lão tử nữa, ngay từ đầu gã đã muốn đến nói chuyện với anh, nếu nhìn thấy mặt Tạ Lăng thì gã sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng nghĩ kỹ lại, Tạ Lăng chẳng mấy khi chịu tiến vào địa bàn của gã một mình, có ngu mới không tận dụng cơ hội này.

Gã đã gọi người mang cho mình một ly rượu, đang định tiến tới chỗ Tạ Lăng.

Kết quả, chỉ trong nháy mắt, Tạ Lăng lại khiến cho gãgã phải mất mặt. - From app #tyt -

Ôn Tử Nhiên bỗng dưng trợn trắng mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào thê lương: “Nhà họ Vinh làm sao vậy, an ninh không đến nơi đến chốn, xém chút nữa đã làm cho phần tử không hợp pháp tổn thương đến Lăng Lăng nhà chúng tôi, sao bây giờ còn muốn đổ tội lên đầu người bị hại? Các người không cần mặt mũi nữa sao?”

Chỉ dựa vào miệng lưỡi của Ôn Tử Nhiên cũng có thể hoàn toàn đổi trắng thay đen, chính vì thế nên Tạ Lăng hoàn toàn mặc kệ cho cậu phát huy.

Mọi người trong khán phòng đều nghe thấy lời Ôn Tử Nhiên nói nên vô thức sự chú ý của mấy người đó tập trung hết lên người Tạ Lăng.

Vẻ mặt của Tạ thiếu gia hoàn toàn thản nhiên, anh không hề cảm thấy khó chịu khi có vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, Tạ thiếu gia từ nhỏ lớn lên đều toát ra phẩm chất thanh cao lãnh đạm từ trong xương cốt, hiện tại anh đứng ở dưới vô số ánh đèn, xem chừng còn lộng lẫy hơn.

Phó Minh Thành đứng ở bên cạnh Tạ Lăng, thật sự kiềm chế không được mà động tâm.

Hắn nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Tạ Lăng, đôi mắt đẹp tràn đầy sóng cuộn của tình yêu.

“Lúc đầu, tôi nhìn thấy vị này....” Ôn Tử Nhiên bĩu môi, chỉ về phía Hà Thành bộ dạng chật vật đang được bảo tiêu nâng dậy, “Lúc đầu vị Hà tiên sinh này cùng với Vinh thiếu gia nói chuyện với nhau, hai người các vị không phải muốn cùng nhau vừa ăn cắp vừa la làng đấy chứ?”

Ôn Tử Nhiên còn muốn lảm nhảm cái gì đó nhưng đột nhiên cửa phòng buổi tiệc bị mở ra, hàng chục người của truyền thông cùng với “súng dài” và “đại bác” đột nhiên xuất hiện ở cửa, đám vệ sĩ không thể nào ngăn được đám người của truyền thông hung hãn này bèn phải rút lui.

Người đàn ông trung niên có đôi mắt sắc bén đã nhận ra ngay người đứng đầu cuộc nháo loạn, mặt mày có vài phần giống với Vinh lão gia tử.

Vinh Hạ lập tức quay sang nhìn Tạ Lăng, sắc mặt của gã ta đen sì sì, lửa giận trong mắt không thể che giấu được, gã ta muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống Tạ Lăng.

Tạ Lăng nghiêng mặt nhìn Ôn Tử Nhiên, nghiêm giọng nói: “Cậu nhìn đi, đây mới chính là trò hay mà tớ đã chuẩn bị.”

Ôn Tử Nhiên: “...”