Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 15: Chương </span></span>15 :



Tạ Lăng hiểu lời nói còn đang dang dở kia của Phó tiên sinh, anh im lặng trong vài giây rồi lặng lẽ mở to hai mắt nhìn hắn.

Nhìn tôi đi, đừng có làm nũng.

Tạ thiếu gia ôm hoa hồng đứng đối diện với Phó Minh Thành, không khí trong phòng thoáng chốc trở nên khác lạ.

Phó Minh Thành: “Lăng Lăng...”

Điện thoại di động của Tạ Lăng đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của Phó tiên sinh.

Tạ Lăng cầm điện thoại lên, là cuộc gọi của ba anh - Tạ Quang Vinh, anh đặt đóa hoa sang bên cạnh rồi đi ra phía cửa sổ, bắt máy.

“Ba?”

Phó Minh Thành vuốt vuốt đầu ngón tay của mình, như đang muốn lưu lại độ ấm của Lăng Lăng.

Tạ Lăng: “... Hà Thành... ba xem thử xem, tình hình của dì Bạch bên kia...”

Tạ Quang Vinh vừa nhận được tin báo của Tạ Lăng nên phải lập tức gọi điện thoại lại xác nhận ngay.

Phó Minh Thành không phải cố ý muốn nghe cuộc trò chuyện của Tạ Lăng, nhưng cái tên “Hà Thành” khiến hắn phải cảnh giác.

“Thôi... có thể nói sau được không? Hiện tại con không được rảnh cho lắm.”

Tạ Lăng vốn dĩ không hề có hứng thú với chuyện của Hà Thành nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Tạ Quang Vinh đang trong giai đoạn trì hoãn, đã nhiều ngày ông cũng không nghĩ đến việc điều tra Hà Thành kia, ông vẫn cực kỳ bất ngờ đến khi nhận được tin tức của Tạ Lăng gửi tới.

“Hà Thành đã làm phiền con trai mình thế nào?” Ba Tạ cúp điện thoại, sau đó ông không khỏi thở dài nói với vợ mình.

Ôn nữ sĩ đáp lời ông: “Hình như không phải là do nó điều tra đâu.”

Bà hiểu rất rõ con trai mình, Tạ Lăng là người không bao giờ để bụng những điều nhỏ nhặt như vậy, nó làm sao mà có thể điều tra ra những chi tiết tỉ mỉ tường tận đến thế.

Ba Tạ: “Chắc cũng không phải là do cháu trai của em ha.”

Đứa nhỏ ông thích nhất chính là Ôn Tử Nhiên, tính cách đáng yêu, tính tình lại thật thà, đôi mắt thành thật lại là người ít suy nghĩ, nó cũng có quan hệ rất tốt với con trai ông, không thể phủ nhận một điều nữa là cháu trai cả quả thực chỉ số thông minh không được cao cho lắm, nói về cái loại chuyện này thật sự yêu cầu động não rất nhiều, không thể nào là đứa nhỏ ấy có thể tra ra được.

Ôn nữ sĩ bóc một quả cam, thản nhiên nói: “Là Phó Minh Thành.”

Nhắc tới việc này, ba Tạ cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau: “Nếu không phải khi đó em luôn nhắc tới Hà Thành, có khi nào con trai cũng không cần phải có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng không?”

“Chuyện kia có thể trách em sao? Khi đó Hà Thành vừa mới trở về nước, ai mà biết được tính cách của nó lại thay đổi nhiều tới như vậy, khi còn nhỏ nó là đứa trẻ ngoan như thế mà...” Ôn nữ sĩ cũng nín thở.

Tạ Lăng từ nhỏ đã là một người rất tùy hứng, anh luôn làm những việc mà mình yêu thích, Ôn nữ sĩ cũng không thể nào ngờ được con trai mình lại có thể nghĩ ra ý tưởng về một cuộc hôn nhân chớp nhoáng như vậy chỉ vì một lý do là bà thuận miệng tác hợp anh với Hà Thành kia.

Vừa thấy vợ mình có dấu hiệu muốn nổi giận, bTạ vội vàng chuyển hướng nói sang chuyện khác: “Làm gì cũng được, không phải chịu thiệt thòi là được rồi, cưới nhau xong còn có thể ly hôn, ngại gì không làm.”

Chim hoàng yến xin kim chủ cho ra ngoài đi chơi, thế nên Tạ đại kim chủ không không được ăn cơm do chim hoàng yến đích thân nấu.

Chim hoàng yến thay đổi rồi, hắn không thèm nấu cơm cho anh nữa.

Nhưng thân là một kim chủ vô cùng chu đáo, cũng cũng hiểu cho chim hoàng yến thi thoảng tùy hứng tí.

Tạ Lăng ở khắp nơi trong lòng khen mình một chút.

Chờ tới khi đến nơi rồi, Tạ đại kim chủ mới biết mình trách oan chim hoàng yến của mình rồi.

Nơi mà Phó Minh Thành mang Tạ Lăng tới chính là biệt thự suối nước nóng mà lúc sáng Từ Chí Đào đã nhắc tới.

Suối nước nóng được xây dựng trên núi, thung lũng, núi non xanh tươi, cây cối cũng xanh tươi, lối trang trí lại toát lên vẻ cổ kính, mang lại cho lữ khách cảm giác tự do, thoải mái. Trước khi ngâm mình trong nước nóng, khách du lịch sẽ được thư giãn rất nhiều. Đầu tiên để có thể ngâm mình vào suối nước nóng, bạn cần phải đi qua một khu rừng trúc nhỏ, sau đó đi qua dãy hành lang dài, và cuối cùng sẽ tới được bờ suối nước nóng tinh tế.

Suối nước nóng tỏa ra sương mù hơi nước, đá xung quanh vỡ vụn mịn màng, nước hồ trong vắt, có một loại yên tĩnh khiến con người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng... nếu không đi xem vòng hoa hồng xung quanh bờ hồ của suối nước nóng thì mới là đáng tiếc nhất.

Hồ bơi suối nước nóng trang nhã được bao quanh bởi những bông hoa hồng lộng lẫy, ở bậc thang còn có vài bông hồng được xếp thành hình trái tim, giống như nhấn mạnh, lại nhấn mạnh một lần như sợ Tạ Lăng không nhìn thấy.

Tạ Lăng nhìn chằm chằm suối nước nóng bao quanh toàn là hoa hồng thì chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Phó Minh Thành, “Là cho tôi sao?”

“Ừ” người đàn ông nhìn Tạ Lăng bằng ánh mắt mong chờ.

Tạ Lăng bất chợt nở nụ cười, anh cúi xuống nhặt một bông hoa lên, “Anh dành cả buổi trưa để tới đây... xếp hoa sao?”

Trước khi đi ra ngoài, Tạ Lăng phát hiện ra trên bó hoa có hai vết máu, bản thân anh lại không hề bị thương nên chỉ có thể là Phó tiên sinh bị thương.

Vốn dĩ anh cho rằng Phó tiên sinh bị bó hoa đâm trúng tay, anh còn cảm thấy kỳ lạ vì một bó hoa làm sao có thể khiến cho mười ngón tay của Phó tiên sinh đều bị đâm được.

Bây giờ nhìn thấy những cánh hoa hồng ở nơi này, Tạ thiếu gia lập tức phát giác ra.

Chim hoàng yến đây là đang vụng về muốn lấy lòng anh.

“Ừ”

Phó Minh Thành mím môi rồi khẽ gật đầu.

Khi Tạ Lăng nhìn thấy những vòm hoa này, bản thân anh cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng thời điểm Phó tiên sinh gật đầu một cái, anh liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Bởi vì, Phó tiên sinh đang bị bệnh, hắn nghĩ rằng anh là người mà hắn yêu sâu sắc, tin rằng chính mình là thế thân, cho nên hắn luôn cố gắng thận trọng ở mọi thứ, chỉ sợ sai sót một chút sẽ khiến cho anh thấy không vui.

Nhà họ Vinh thật sự đúng là yêu tinh hại người!

Phó Minh Thành đột nhiên nắm lấy tay của Tạ Lăng, nhỏ giọng nói: “Lăng Lăng thích anh ta cũng không sao, một ngày nào đó Lăng Lăng sẽ nhận ra sự tốt đẹp của anh.”

Tuy rằng còn đang thật đau lòng cho tình huống của Phó tiên sinh, nhưng vừa nghe thấy Phó tiên sinh nói đến “anh ta” mà mình không biết là ai, trong đầu Tạ Lăng tự nhiên lại lóe lên một câu nói

Con người đúng là buồn vui lẫn lộn không giống nhau mà ~ aiiii.

Thật lòng xin lỗi Phó tiên sinh, nhưng tôi xin phép không kìm nén cảm xúc của mình trong chốc lát.

“Aiii, đừng nói chuyện nữa cục cưng ơi, chúng ta cùng nhau đi ngâm mình trong suối nước nóng đi.”

Anh nói nhanh rồi quay người nhét hết những cách hoa vào trong tay Phó Minh Thành, sau đó lại xoay người bước vào nhà thay đồ.

Trông cái bộ dạng đó cực kỳ giống một kim chủ lãnh khốc không màng đến tình cảm chỉ quan tâm đến tiền.

“Thật là khó chịu, thật là khó chịu! Ngay cả tắm suối nước nóng cũng không được thoải mái!!”

Trong hành lang dài của suối nước nóng, một thanh niên cao to đeo kính râm cáu kỉnh vừa nói vừa bước về phía trước, người đàn ông theo sau hớt hải đỡ lấy cậu ta.

“A, tiểu tổ tông của tôi ơi, nghe tôi nói đi mà, ngài có thể đừng tức giận ở đây có được không, hồ ngâm cũng đã thuê rồi, thay một cái hồ ngâm, khác thì tâm trạng cậu sẽ tốt lên, tôi cam đoan cậu sẽ không thấy mệt mỏi khi ngâm mình trong đó!”

“Tôi không mệt mỏi!! Tôi không mệt mỏi một chút nào!! Tôi là người vừa tình cảm vừa tận tâm chứ không giống cái tên củ cải khổng lồ Ôn Tử Nhiên kia đâu!!”

Cậu thanh niên đột nhiên tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt màu xanh lam, đôi mắt ấy lẽ ra phải là đôi mắt trong sáng thuần khiết, hiện tại lại vì bị lửa giận chiếm giữ mà khoé mắt đỏ lên.

Người đàn ông trung niên kiên trì hết sức dỗ dành tiểu tổ tông của yy: “Sao bây giờ cậu còn muốn so với cậu ta chứ, cậu ta sớm đã nhảy qua bên diễn xuất rồi mà.”

Thanh niên mắt xanh càng thêm tức giận: “Ý chú là hắn còn có thể vừa hát vừa nhảy múa, tôi như vậy càng không thể so với cậu ta hay sao hả? Chú không muốn làm quản lý của tôi nữa sao? Chú thích Ôn Tử Nhiên đến như vậy thì đi tự đi mà làm quản lý của cậu ta đi.” - From app #tyt -

Người đàn ông trung niên: “...”

Ông đây... con mẹ nó muốn ngay lập tức tống cậu ra ngoài cho chó ăn luôn!!

“Tôi tới chỗ này chính là để ngâm mình trong hồ! Chú yêu cầu tôi sửa lịch trình tôi cũng đã sửa, đến bây giờ tôi muốn ngâm mình trong hồ chẳng lẽ cũng không được hay sao?” An Cẩn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ lại càng điên, “Tôi muốn đến nhìn xem là ai cướp hồ ngâm của tôi!!”

An Cẩn nện bước chân băng băng đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên quay đầu lại: “Tại sao chú không ngăn cản tôi hả???”

Người đại diện nhìn cậu bằng vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt: “Tôi ngăn không nổi.”

“Hừ!!” An Cẩn khịt mũi bước nhanh về phía trước cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Người đại diện lại lạnh lùng nói: “Nếu Tạ Lăng nhìn thấy cậu tự phụ như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không thích cậu đâu.”

Bước chân của An Cẩn lập tức ngừng lại, gương mặt cậu nhăn nhó, trong đôi mắt xanh kia tràn ngập thống khổ.

Một bên là hồ ngâm, yêu dấu, một bên là Lăng Lăng yêu dấu, thật khó để lựa chọn.

Chẳng mấy chốc, cậu đã tự thuyết phục chính mình: “Tôi không nói chú không nói, làm sao Lăng Lăng có thể biết được hả!!”

Những bông hồng mà Phó tiên sinh mua có chất lượng rất tốt, để không bị lãng phí, Tạ Lăng đã tìm một chiếc túi để đựng những cánh hoa này vào, sau khi rửa sạch những cánh hoa này chắc chắn ba anh sẽ có một ít trà hoa hồng thơm ngát để uống.

Suy nghĩ của anh có thể nói là rất mộc mạc.

Ngoài ra còn một số hoa hồng rải rác rất khó kiểm tra, vì vậy Tạ Lăng đã mang nó thả hồ ngâm suối nước nóng.

Lần này là một hồ đầy cánh hoa hồng thực sự.

Hồ ngâm của bọn họ là gần suối nhất trong hội quán, hồ bình thường ít nhất cũng phải xếp hàng đặt trước vài tháng mới có thể vào được, còn riêng hồ của bọn họ cho dù xếp hàng tới vài năm cũng chưa chắc đã có cơ hội tiến vào.

Tạ thiếu gia ngâm mình trong hồ nước nóng, hơn phân nửa phần cơ ngực không hề phòng bị mà lộ ra, bình thường làn da đã rất trắng của anh giờ lại nổi lên một tầng phớt hồng. Mái tóc của anh hơi ướt, nước từ lọn tóc chảy xuống xương quai xanh, cuối cùng rớt xuống lồng ngực, hoà vào nước suối.

Cảnh tượng này phải nói là cực kỳ câu nhân, muốn rời mắt khỏi không phải là chuyện dễ dàng.

Phó Minh Thành cảm thấy, có khả năng hắn đã mắc một sai lầm nào đó.

Đáng lẽ ra hắn tuyệt đối không nên mang Lăng Lăng đến đây ngâm suối nước nóng.

Cánh hoa trên mặt nước theo dòng chảy lưu lại bên ngực Tạ Lăng không muốn rời, Tạ Lăng nhẹ nhàng đẩy cánh hoa ra, sau đó nhét một miếng bánh vào miệng.

Hơi đói một chút.

“Anh đến đây để thu mua Hà Tâm sao? Trước đây ba tôi cũng có ý định muốn thu mua Hà Tâm về tay, nhưng nếu Tạ gia còn thu mua cả Hà Tâm nữa thì dòng chip thấp trung bình và cao trên thị trường chúng tôi sẽ có tất cả nhưng lại có một cảm giác độc quyền không thích cho lắm.” Tạ Lăng nói.

Độc quyền sẽ phá hư cân bằng của thị trường, Tạ gia luôn tìm cách tránh gây ra nhiễu loạn trong thị trường, thị trường muốn phồn hoa thì nhất định phải có cạnh tranh, bởi vì chỉ có cạnh tranh mới có được đột phá.

Ngâm mình trong suối nước nóng rất dễ trò chuyện, Phó Minh Thành bị cảnh đẹp mê hoặc thậm chí bản thân mình có nói ra câu gì cũng không hề ý thức được, hắn hoàn toàn theo bản năng mà trả lời: “Lăng Vân cũng là của em.”

“...” Tạ Lăng lẩm bẩm nói một tiếng: “Không được nói chuyện.”

Nói chuyện là phá hỏng bầu không khí.

“Ừm.”

Não bộ của Phó Minh Thành là một mảng hỗn loạn, Tạ Lăng nói cái gì thì cái đấy chính là đúng, bản thân hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, nhưng ngay giây sau đã lập tức tỉnh táo lại.

Bởi vì cánh cửa của bể ngâm suối nước nóng bị một lực thô bạo đẩy ra.

Hai người cùng đến đây ngâm mình trong suối nước nóng theo ý thích, hành động cũng kín đáo nên không mang theo vệ sĩ đến cùng.

Thời điểm An Cẩn đẩy cửa bước vào, miệng mở to, đang định lớn giọng đuổi người đi, nhưng ngay sau đó cậu ta lại nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Lăng, gần như là một phản xạ có điều kiện, cậu ta ngay lập tức chuyển gương mặt từ tức giận phừng phừng sang một khuôn mặt tiểu bạch thỏ đáng thương.

“Lăng Lăng, thật sự là anh ư?” An Cẩn lon ton chạy đến bên cạnh Tạ Lăng, cậu ta thậm chí còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Hả? Sao cậu lại ở đây?”

Tạ Lăng nhướn mi, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

“Lịch trình của em có đi qua đây, anh biết em thích nhất là ngâm suối nước nóng mà, mà nơi này lại cực kỳ nổi tiếng nên em đã phải thay đổi lịch trình để tới đây xem đó, trước giờ lịch trình đều kín hết không có thời gian rảnh rỗi, thật là mệt mỏi hu hu.”

An Cẩn một bên nói chuyện một bên cẩn thận không chút lưu tình liếc mắt nhìn về phía Phó Minh Thành, tròng mắt màu xanh tràn đầy cảnh giác.

Cái cách người đàn ông này nhìn Lăng Lăng thật là đáng ghét!

Giọng nói của An Cẩn có chút áy náy: “Các anh đang nói về chuyện công việc sao? Là em quấy rầy anh rồi?”

Tạ Lăng ngáp một cái: “Không phải.”

An Cẩn duỗi tay trộm sờ sờ đầu vai của Tạ Lăng, cậu ta nhịn xuống xúc động muốn hét ầm lên, nỗ lực duy trì tính cách giả trân của mình: “Ây thế thì may quá, khụ, anh là bạn của Lăng Lăng sao? Khụ khụ, tôi cũng là bạn của Lăng Lăng.”

“Xin chào, tôi tên là An Cẩn, là bạn tốt nhất của Lăng Lăng.”

Câu cuối cùng là nói với Phó Minh Thành.

An Cẩn: “Nếu anh cần giúp đỡ chuyện gì có thể đến tìm tôi nha.”

“Cái đó cũng không cần thiết cho lắm.” Tạ Lăng ghé vào thành bể bơi, thái độ có chút lười biếng: “Anh ấy có việc thì trực tiếp tìm tôi cũng được, dù sao cũng là bạn đời hợp pháp của tôi.”

“Tôi là bạn của Lăng Lăng, tôi có thể giúp..............” lúc đầu An Cẩn không có nghe rõ lời của Tạ Lăng nói, vẫn tiếp tục nói...

Chờ tới khi bản thân kịp phản ứng lại, cậu ta lập tức ngây người quay lại nhìn Tạ Lăng, đôi mắt xanh trong tràn đầy tia không thể tin nổi.

UMG - tôi mới xuất ngoại được hai năm Lăng Lăng kết hôn rồi???

VTại sao vậy!!!

Tạ Lăng cố ý thay đổi tư thế để xem biểu tình của An Cẩn, Tạ thiếu gia - người có thể nhìn thấy vẻ mặt sụp đổ của An Cẩn như mình mong muốn thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Sắc mặt của Phó Minh Thành gần như là biến thành cục than đen kể từ khi An Cẩn bước vào phòng, nhưng hình như cậu ta thật sự là bạn của Lăng Lăng, cơn tức giận của Phó tiên sinh không có nơi nào để phát tiết, hắn cố gắng dùng chính đôi mắt của mình để giết người.

Nhưng ngay sau đó, Tạ Lăng đã thừa nhận thân phận của hắn.

Bạn đời hợp pháp!

Trong lòng hắn lập tức tràn ngập vui mừng, nhưng bốn chữ này, thình lình trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nói cực kỳ quen thuộc - nếu cậu là lá chắn thì tốt nhất an phận làm lá chắn, ông đây trước tiên sẽ lừa Tạ Lăng vào sổ hộ khẩu của nhà mình.

Phó Minh Thành: “....”

Này, hình như đấy là giọng nói của hắn thì phải!