Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 35



Rất khó để Trương Mục chạm vào một cách dễ dàng. Tiêu Tiên không còn cách nào khác ngoài buông tay Trương Mục ra. Trước đây anh không hứng thú với chuyện tình cảm, Trương Mục là ngoại lệ. Khi gặp cậu, Tiêu Tiên luôn dễ dàng vượt khỏi tầm kiểm soát, nhất là khi hai người hôn nhau.

Có lẽ vì mang thai, người Trương Mục tỏa ra một hương thơm rất đặc biệt, dễ làm người ta say. Tiêu Tiên không dám nghĩ nữa. Anh thận trọng muốn kéo tay cậu đang giữ chặt tay anh, nhưng chỉ cần kéo ra xa một chút liền bị Trương Mục giữ chặt hơn.

"Vâng lời, buông ra." Tiêu Tiên thấp giọng dỗ dành.

Trương Mục lẩm bẩm không hài lòng, bàn tay vươn vào quần áo Tiêu Tiên xoa xoa không vui. Tiêu Tiên hít một hơi thật sâu, tâm trí lay động, loay hoay tìm cách di chuyển. Trương Mục đang ngủ ngon lành, không dễ kéo cậu ra. Tiêu Tiên nghiêm túc nhìn cậu, dừng một lúc, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Trương Mục.
Môi anh mềm mại, Tiêu Tiên hôn mạnh, nhưng chuyển động rất nhẹ, như đối xử với kho báu dễ vỡ. Trương Mục vẫn đang ngủ, bản năng vẫn thích thú với nụ hôn, thậm chí đưa tay ra, bối rối động chạm Tiêu Tiên. 

Tiêu Tiên dần dần mất kiểm soát, động tác hôn Trương Mục ngày càng sâu. Trương Mục bị đánh thức. Khi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt của Tiêu Tiên. May mắn thay, bên kia nhắm mắt, cậu thấy mình chưa tỉnh táo.

Trương Mục bị sốc, trái tim đập nhanh, tâm trí rối tung, lo lắng hoảng loạn. Phản ứng đầu tiên không phải là đẩy Tiêu Tiên ra, mà là nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Đôi môi vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Tiêu Tiên, Trương Mục tuy đã tỉnh, suy nghĩ lại trống rỗng, cậu đang làm gì vậy? Tại sao phải sợ bị Tiêu Tiên phát hiện? Cậu có nên đẩy Tiêu Tiên ra không? Cũng không phải cậu chủ động. Tại sao phải cảm thấy tội lỗi chứ?
Cậu nghĩ vậy, nhưng vẫn không di chuyển, chỉ hy vọng Tiêu Tiên có thể kết thúc sớm. Cơ miệng cậu gần như tê liệt. Nhưng Tiêu Tiên có sự kiên trì cao độ, Trương Mục không thể đợi đến cùng. Tiêu Tiên hơi lo lắng, nhưng vẫn không dừng lại. Trương Mục không thể chịu đựng tiếp, giả vờ cắn lưỡi Tiêu Tiên, vết cắn không nặng, Tiêu Tiên biết ý rút lui.

Trương Mục cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không dám mở mắt đối diện với thực tế, rực tiếp ngủ thϊếp đi trong vô thức.

Hôm sau, Trương Mục tỉnh dậy trên giường ở trong phòng ngủ. Cậu thức dậy hơi sớm. Bụng quá lớn và có phần nặng khiến cậu không thể ngủ ngon. Thỉnh thoảng, đứa trẻ đạp làm cậu cả đêm mất ngủ. Trương Mục bối rối mặc quần áo đi xuống cầu thang.

Cậu thấy Khương Bằng đang ngồi ở bàn ăn sáng. Trương Mục chào hắn và cùng ăn sáng. Thỉnh thoảng, Khương Bằng ngước lên nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng không lên tiếng. Trương Mục nhận ra bất lực nói: "Nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói, đừng nhìn tôi như thế."
Khương Bằng đáp: "Tôi đã thấy Tiêu Tiên đêm qua."

Hắn nhắc đến Tiêu Tiên, Trương Mục ngay lập tức nhớ lại nụ hôn đêm qua, nhưng Khương Bằng không có ở đó, hắn không thể thấy. Trương Mục buộc mình bình tĩnh: "Ồ, có chuyện gì vậy?"

Khương Bằng tò mò: "Cậu đã ở cùng Tiêu Tiên tối qua?"

"Anh ấy đến để đưa đồ ăn." Trương Mục nói tiếp: "Tôi nhờ anh ấy giúp tôi đặt, hôm qua anh ấy mang đến.."

"Vượt qua hàng ngàn người trong vài phút, chỉ đến đưa đồ ăn cho cậu?"

"……"

"Tại sao anh ta không đưa cho tôi? Chẳng phải cậu nói mệt mỏi khi thấy anh ta sao?" Khương Bằng nói thẳng.

Trương Mục nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Sau đó Khương Bằng ném thêm một quả bom khác: "Khi tôi về nhà tối qua, tôi thấy Tiêu Tiên đưa cậu lên phòng còn cậu lại ngủ ngon lành. Cậu nói gần đây cậu không ngủ ngon, nếu cậu không tin anh ta, sao lại buông lỏng cảnh giác ngủ ngon đến vậy?"
Trương Mục thực sự không biết gì. Cậu đã ngủ thϊếp đi và thức dậy vào sáng hôm nay: "Anh đưa tôi về phòng?"

"Oh." Khương Bằng nói: "Tôi không thể ôm cậu, tôi chỉ có thể để cậu trên ghế sofa một đêm. Anh ta nhắc tôi nhẹ nhàng, đừng đánh thức cậu, còn nhìn cậu rất dịu dàng, tôi nổi da gà cho đến bây giờ. "

Trương Mục liếc hắn: "Sao có thể, cậu tự nghĩ ra à?"

"Cậu có thể không tin, nhưng tôi không nói dối cậu. Hai người rõ ràng còn yêu nhau. Cậu cần gì phải lo lắng? Cậu có quyền.."

"… Cậu không hiểu." Trương Mục đáp lại.

"Được rồi, tôi không hiểu. Cậu có thể xấu hổ. Nhưng tôi chắc chắn mình nói đúng. Cậu và Tiêu Tiên vẫn yêu nhau. Cậu càng không thể che giấu ánh mắt anh ta. Tôi nghĩ, miễn là hai người còn yêu, cuộc sống có thể có trở ngại. Tuy là khó tránh khỏi khó khăn, nhưng cậu phải tìm cách giải quyết cùng nhau. Cậu sao biết không thành công khi chưa thử?"
Trương Mục cúi đầu ăn không nói. Cậu dùng tay chạm vào bụng với vẻ mặt trầm ngâm. Ăn sáng xong, Trương Mục trở lại tầng trên để vẽ. Cậu vẽ một buổi sáng, gửi bản vẽ cho khách hàng trước khi xuống nhà ăn trưa. Bữa trưa được dì Tiêu Tiên chuẩn bị, bà nói đầu bếp bận rộn không có thời gian.

Trương Mục bỏ lỡ bữa tối được chuẩn bị bởi đầu bếp bí ẩn. Cậu ăn đủ thức ăn, đi bộ trong sân tập thể dục sau, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa liền ra ngoài mở.

Đứng ngoài cửa là Tiêu Tiên, theo sau là một chiếc xe tải nhỏ. Tiêu Tiên lái chiếc xe tải đi thẳng vào sân. Trương Mục sững sờ, bối rối nhìn. Tiêu Tiên nhảy ra khỏi xe nói: "Những thứ này tôi được bạn bè tặng. Tôi nghĩ em có thể sử dụng, nên tôi đã mang tất cả theo ."

Trương Mục rất tò mò, cậu thấy Tiêu Tiên di chuyển một chiếc bồn tắm trẻ em, tiếp theo là quần áo trẻ em, đồ chơi và một máy giáo dục tiền sản cao cấp.
"… Đây là những gì bạn anh cho anh?" Trương Mục nhìn chằm chằm máy đào tạo trước sinh hỏi.

Tiêu Tiên im lặng một lúc, gật đầu thừa nhận: "Cậu ta đang kinh doanh trong lĩnh vực này."

Trương Mục không biết nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cho qua. Sau đó, cậu thấy Tiêu Tiên di chuyển một chiếc gối hình chữ U rất lớn cho phụ nữ mang thai. Gối chữ U được thiết kế theo cơ thể, có chiều cao tương đương với người lớn. Nó chủ yếu được sử dụng cho phụ nữ mang thai khi ngủ. Kết cấu mềm mại có thể giữ bụng, rất thuận tiện với cậu.

Giấc ngủ của Trương Mục gần đây rất tệ. Cậu đã định mua nó. Ai biết Tiêu Tiên lại mua trước. Cậu cũng định mua thêm một giỏ hàng nhưng quá đắt, mặc dù cậu đánh giá cao. Chưa sẵn sàng để mua. Cái đó Tiêu Tiên cũng mua luôn rồi.

Tiêu Tiên có ý gì khi gửi những thứ này qua? Có phải anh đã biết cậu mang thai? Đây là đang thử phản ứng của cậu? Trương Mục ngay lập tức cảnh giác: "Đây là cái gì?" Cậu giả vờ không biết.
Tiêu Tiên thậm chí không nghi ngờ giải thích: "Tôi không biết. Bạn tôi nói dùng nó sẽ dễ ngủ hơn. Rất thuận tiện và thoải mái. Em có muốn không? Nếu không tôi vứt đi."

Trương Mục cẩn thận quan sát Tiêu Tiên, thấy anh thẳng thắn, cậu nhanh chóng nói: "Tôi muốn, anh để lại."

Cậu suy nghĩ một chút. Tiêu Tiên chưa bao giờ mang thai, việc anh không biết cũng là bình thường. Trương Mục muốn giúp đỡ di chuyển đồ đạc, Tiêu Tiên ngăn lại: "Đừng động, tôi có thể tự làm". Nói xong nhìn xuống bụng Trương Mục.

Trương Mục cúi đầu, cảm thấy mình bị Tiêu Tiên coi thường.

Sau khi di chuyển mọi thứ vào bên trong, Tiêu Tiên hỏi: "Cảm hứng của em giờ như thế nào?"

Trương Mục đóng băng. Tiêu Tiên nhắc nhở: "Trước đây em từng nói, mua những thứ này để truyền cảm hứng, phải không?"

Trương Mục nhớ ra. Để cứu sai lầm vừa mắc phải, cậu nhanh chóng cầm tấm màn vẽ tay đến giải thích với Tiêu Tiên rằng cậu không nói dối: "Tôi thực sự tìm thấy cảm hứng. Đây là bức tranh mới của tôi, được gọi là" Sơ sinh. Tôi sẽ sử dụng hình thức truyện tranh để ghi lại cuộc sống hàng ngày của tôi từ khi mới nảy mầm cho đến lúc sinh ra."
Phong cách của Trương Mục rất đặc trưng, tinh tế đẹp đẽ, cậu quen thuộc cấu trúc cơ thể người, các đường nét của các nhân vật rất mượt mà tự nhiên. Khung cảnh bình thường trở nên ấm áp đẹp đẽ dưới nét vẽ của cậu. Nhân vật chính của cậu là một phụ nữ mang thai. Câu chuyện bắt đầu vào ngày cái thai được kiểm tra.

Tiêu Tiên nghiêm túc: "Em đã đăng nó?"

"Ừm." Trương Mục nói: "Chủ đề này không phổ biến, tôi nghĩ không có ai theo dõi, nhưng kết quả là có khá nhiều người, hiện hàng ngàn bình luận."

Tiêu Tiên khen ngợi: "Tôi nghĩ nó rất hay, phong cách của em hài hòa với câu chuyện, nó sẽ khiến mọi người bình tĩnh."

Trương Mục cười: "Người hâm mộ của tôi cũng nói như vậy".

"Chỉ là …" Tiêu Tiên dừng lại, chỉ vào người phụ nữ mang thai để Trương Mục thấy: "Sao tôi cảm thấy cô ấy hơi giống một người đàn ông?"
Nhân vật chính của cậu có mái tóc ngắn, cao và dường như không có ngực. Đây không phải lần đầu tiên Trương Mục bị thẩm vấn về giới tính của nhân vật chính, nhưng cậu luôn cảm thấy Tiêu Tiên có lỗi, thậm chí vặn lại: "Giống một người đàn ông sao? Không thể nào, rõ ràng là thị lực của anh kém. "

Không phải chỉ tóc ngắn hơn, cao hơn, ngực phẳng hơn, đường nét cứng hơn, như của một người đàn ông sao?

Tiêu Tiên biết việc Trương Mục đang phải đối mặt liền xuống nước: "Đây không phải chỉ là một câu chuyện sao? Câu chuyện thì đều có những điều kỳ lạ, mọi thứ đều có thể xảy ra."

"Không thể nào, đừng nói nữa." Trương Mục nói xong, kết thúc chủ đề trực tiếp đi xem Tiêu Tiên mang đến những gì.

Có thể cậu quá lo lắng, nên chân hơi tê, cậu lại không chú ý, cơ thể có phần nghiêng đi. Đôi mắt Tiêu Tiên nhìn qua ngay lập tức nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Trương Mục.
Hai người va chạm với nhau trong giây lát, cả hai đều nhìn thấy cảm xúc phức tạp từ đôi mắt người kia. Trương Mục nhớ lại đêm qua Tiêu Tiên bí mật hôn cậu, cậu không chịu hôn quá lâu nên đã cắn lưỡi anh.

Tiêu Tiên đột nhiên dựa vào người cậu ngày càng gần hơn. Trương Mục hoảng loạn, lo lắng bàng hoàng. Khi Tiêu Tiên chuẩn bị chạm vào má cậu, Trương Mục đột nhiên đưa tay đẩy anh tách người ra: "Anh … anh muốn làm gì?" Cậu toát mồ hôi.

Tiêu Tiên không đáp, tiếp tục áp sát Trương Mục. Dưới ánh mắt hoảng loạn của cậu, anh chỉ bỏ bức vẽ tay trên ghế sofa ra: "Ngồi xuống được rồi." Tiêu Tiên nói.

Trương Mục nhìn chằm chằm bức vẽ tay, tai cậu bất chợt đỏ lên. Cậu nghi ngờ Tiêu Tiên đang cố tình, việc di chuyển hình vẽ tay rất gần với anh: "Ai nói tôi sẽ ngồi? Huống hồ vật lớn như vậy, tôi có thể tự nhìn thấy."
"Vậy, em lo lắng điều gì?" Tiêu Tiên hỏi với một nụ cười: "Em nghĩ tôi muốn hôn em?"

Trương Mục ngạc nhiên. Cậu không ngờ Tiêu Tiên lại nói thẳng như vậy. Nhưng cậu không thể thừa nhận, ngay lập tức ngân nga mà không ngã xuống: "Tôi nghĩ sao nhỉ? Tôi không biết, nhưng tối qua anh đã hôn trộm tôi!"

Cậu nói cực kỳ quyết đoán, cực kỳ hợp lý, cảm thấy bản thân chắc chắn có lợi thế. Tiêu Tiên bất động, anh không ngờ Trương Mục sẽ biết. Trương Mục nói rất tự hào: "Anh không mong tôi tỉnh táo để còn túm được anh! Tôi không ép anh, chính anh là người đã ép tôi. Làm thế nào mà tôi biết? Tận dụng lúc anh không chú ý đó. Đừng cố ngụy biện, tối quá tôi đã cắn anh, bằng chứng quá rõ ràng"

Tiêu Tiên bất động, sau đó cười: "Lúc đó, em đã thức dậy rồi nhưng giả vờ ngủ để tôi hôn em, bởi vì em cũng nhớ nụ hôn của tôi nhỉ?"
Trương Mục lập tức đỏ mặt vắt ra vài từ: "Tôi sợ anh xấu hổ."

"Thật sao? Nếu đổi thành Khương Bằng hôn, em sẽ bối rối chứ?"

Trương Mục muốn đánh rắm, Khương Bằng có thể so sánh với anh không, nếu là Khương Bằng đã sớm bị cậu đá chân, được không? Nói lại đi: "Làm thế nào Khương Bằng có thể làm điều này?"

Tiêu Tiên suy nghĩ một lúc: "Quả thực không thể." Sau đó, anh tự bảo vệ mình một lần nữa: "Nhưng em thức dậy quá muộn và không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó. Chính em là người đã chơi trò nghịch ngợm với tôi trước khi tôi hôn em."

Trương Mục sững sờ, phản ứng đầu tiên là: "Không thể nào! Đồ vớ vẩn!"

"Tôi đoán em sẽ chối, vì vậy tôi đã đặc biệt ghi lại video." Tiêu Tiên nói xong liền mở video đưa cho Trương Mục. Trương Mục sững sờ, nhìn chằm chằm màn hình nơi cậu ôm eo Tiêu Tiên khi anh vướng vào cậu và lợi dụng Tiêu Tiên như một kẻ hư hỏng, đưa tay chạm vào cơ bụng của Tiêu Tiên. Đáng xấu hổ nhất là từ đầu đến cuối anh vẫn biểu hiện hài lòng trên khuôn mặt.
Khi thấy bản thân chủ động chạm vào Tiêu Tiên, khuôn mặt Trương Mục đỏ thành một trái cà chua chín, người gần như sắp nổ tung. Thật đáng xấu hổ! Sao cậu có thể làm một điều đáng xấu hổ không biết liêm sỉ như vậy chứ? Cậu thề đây là trường hợp ngoại lệ, sau này nhất định phải bỏ thói quen này đi!

Cậu che mặt khó chịu, gần như bịt mắt, muốn nhanh chóng lấy điện thoại để loại bỏ bằng chứng lúc Tiêu Tiên không để ý. Tiêu Tiên nhận ra ý đồ của cậu, anh cất điện thoại đi trước khi Trương Mục thực hiện được.

"Anh mau xóa video." Trương Mục bịTrương Mục cảnh giác nhìn Tiêu Tiên, hỏi: “Điều kiện gì?”

Trong lòng âm thầm nghĩ, Tiêu Tiên sẽ không nhân cơ hội nói những điều kiện rất quá đáng chứ? Nếu lại là một nụ hôn giống tối qua vậy thì cậu sẽ không chấp nhận.
Tiêu Tiên nói: “Tôi vừa tới tỉnh G, nghe nói nơi này có rất nhiều địa điểm du lịch. Đáng tiếc tôi lại không biết đường, em ở đây lâu chắc cũng quen thuộc hơn. Vậy nên điều kiện đầu tiên chính là đi dạo tỉnh G với tôi."

Đưa Tiêu Tiên đi dạo tỉnh G? Chỉ là làm hướng dẫn viên du lịch cho anh thôi?

Trương Mục thật sự có chút do dự, cậu đến tỉnh G đã lâu mà không có cơ hội đi ra ngoài. Ngoại trừ Khương Bằng, cậu không quen biết ai ở đây. Khương Bằng lại rất bận, không có thời gian đi chơi. Cậu từng xin đi ra ngoài chơi nhưng đều bị giáo sư Lâm và Khương Bằng lấy lý do không an toàn từ chối

Nhưng nếu cậu đi với Tiêu Tiên, biết đâu lại có thể quang minh chính đại* đi ra ngoài chơi?

(*)光明正大 / quang minh chính đại/: Rõ ràng sáng sủa, to lớn đàng hoàng, không có gì ẩn giấu.
Trương Mục nghĩ vậy, hơi tiếc nuối. Chỉ sợ cậu không phù hợp điều kiện làm hướng dẫn viên du lịch của Tiêu Tiên.

“Bản thân em cũng chưa đi ra ngoài nhiều, không thể dẫn đường cho anh được. Thân thể em hiện tại cũng không cho phép em leo núi hay đi đường xa, anh nên tìm người khác đi.” Cậu đúng sự thật bẩm báo nói.

Tiêu Tiên nghe vậy hơi sững sờ dừng lại, có chút xấu hổ nói: “Tôi không có bạn bè nào ở đây nên chỉ có thể tìm em. Nếu em từ chối thì tôi đành phải đi một mình vậy.”

Giọng nói của hắn nghe rất cô đơn.

Trương Mục không nghi ngờ gì, dù sao lúc cậu mới biết Tiêu Tiên, đối phương cũng là một mình đến Morocco chơi. Khi ấy cậu còn rất ngạc nhiên vì ít có người nào chọn đi du lịch một mình..

“Vậy…… Nếu anh không để ý em phiền phức, em sẽ đồng ý.” Trương Mục giả vờ nể mặt anh em mới làm đó, thật ra trong lòng đã vui vẻ nhảy nhót tưng bừng.
Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài chơi rồi!

Tiêu Tiên thấy cậu đồng ý, trên mặt cũng mang theo ý cười: “Trong thời gian đi với tôi, toàn bộ chi phí đều do tôi bao và tôi cũng sẽ trả thêm tiền lương cho em, mỗi ngày là 300 tệ* .”

(*) 300 Nhân dân tệ bằng 992.359,56 VND

Trương Mục mừng rỡ: “Đây chính là do anh tự nói đó!”

“Tất nhiên rồi.”

“Em nói trước luôn là tất cả trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ đều không thể chơi, leo núi cũng thế.”

Tiêu Tiên buồn cười nói: “Tôi không hề muốn chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhảy bungee lần trước đã là giới hạn.”

“Anh không cảm thấy cảm giác sau khi nhảy xuống thật thoải mái sao?”

Tiêu Tiên dùng ánh mắt kiên định mà tỏ vẻ: Tuyệt không có.

Trương Mục biểu tình ngượng ngùng, lần đó Tiêu Tiên đồng ý nhảy cùng hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu. Đương nhiên, cậu cũng biết Tiêu Tiên ôm bao nhiêu quyết tâm mới nhảy xuống.
Đó là lý do khiến cậu kiên định muốn kết hôn với Tiêu Tiên.

“Điều kiện thứ hai đâu?"

Tiêu Tiên nói: “Chưa nghĩ ra, nghĩ xong rồi sẽ nói cho em"”

“Anh chơi kì vậy!” Trương Mục không dám tin tưởng: “Việc này còn có thể nợ sao?”

Tiêu Tiên cười cười: “Tại sao không thể? Em yên tâm, điều kiện tôi nói đều hợp lý, không quá đáng. Khi em hoàn thành hai điều kiện xong tôi sẽ xóa video.”

Trương Mục vẫn không yên tâm lắm, video đó là lịch sử đen tối của cậu, lo lắng nói: “Vậy anh tuyệt đối phải giữ cẩn thận điện thoại, đừng để người khác trong mất."

Cậu không muốn nổi tiếng bằng phương pháp này đâu.

Tiêu Tiên buồn cười: “Yên tâm, không ai có thể trộm.”

Trương Mục đỏ mặt: “Anh cũng không được xem video nữa."

“Đó là quyền lợi của tôi.” Tiêu Tiên không nhận lời.
Trương Mục tức giận nhìn chằm chằm hắn.

Tiêu Tiên mặt mày mang cười: “Muốn tôi không xem nhiều lần, em nên cố gắng hết sức để xóa video sớm.”

“Anh thay đổi.” Trương Mục rưng rưng tố cáo: “Trước kia anh không như vậy, da mặt mỏng hơn nhiều.”

Tiêu Tiên tỏ ý kiến: “Không phải em thích tôi như vậy sao?”

Ai rồi cũng thay đổi, khi đối mặt người mình thích, rất nhiều chuyện không cần dạy cũng hiểu.

“Ai nói em thích?”

“Tôi có thể cảm nhận được.”

Trương Mục nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, nhất thời không tìm được gì để nói.

Sau đó, Tiêu Tiên ở lại dọn đồ gọn gàng cho Trương Mục.

Trương Mục nhìn trước gối hình chữ U thoải mái trên giường, nhịn không được muốn nhảy vô nằm xuống, cảm giác chắc chắn cực kì thoải mái.

Nhưng vì Tiêu Tiên vẫn còn ở đây, cậu chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Trước khi đi, Tiêu Tiên hỏi Trương Mục bữa tối muốn ăn gì.

Trương Mục đã sớm chờ bữa tối, nghĩ kỹ xong liền nói: “Móng heo hầm được không? Em rất muốn ăn, không biết đầu bếp mới tới biết làm không?”

Tiêu Tiên suy nghĩ một chút, nói: “ Chắc là làm được, nhưng phải chờ khá lâu, em thấy đói thì ăn chút gì khác khác lót dạ dày.”

Trương Mục xua tay, đầy mặt chờ mong nói: “Không cần, em muốn để bụng trống, đến lúc đó ăn nhiều một chút.”

Tiêu Tiên cũng không khuyên nhiều, một đường đi ra ngoài biệt thự.

Trương Mục đưa Tiêu Tiên, xem hắn đi xa, đột nhiên cảm thấy toàn bộ biệt thự trống rỗng, vô cùng vắng vẻ.

Cậu ngồi lại phòng khách một lúc, định tiếp tục vẽ "Tân Sinh", nhưng cậu không tìm thấy cảm hứng, đành bật TV.

Chương trình phát sóng trên TV rất nhàm chán, Trương Mục vừa nhìn vừa kéo ra ngăn bàn tìm cắt móng tay, lại vừa vặn lật được một thẻ phòng.
Cậu nhìn thẻ phòng, câụ nhớ thẻ này là là do Tiêu Tiên đưa để khi nào cậu chán thì qua tìm anh.

Nhưng lâu như vậy, Trương Mục chưa đi qua lần nào.

Tối nay ở trong biệt thự vắng vẻ, không hiểu sao cậu lại muốn sang đó, cũng không biết giờ này Tiêu Tiên đang làm gì.

Cậu đứng dậy mặc áo khoác ra ngoài, coi như chính mình đi dạo quanh vừa vặn đi dạo đến trước cửa nhà Tiêu Tiên, thuận tiện vào chào hỏi.

Bên ngoài trời đã tối rồi, màn đêm buông xuống, đèn đường ven biệt thự toả ra ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng.

Hai căn biệt thự ngay gần nhau, Trương Mục đi một lát đã đến nhà Tiêu Tiên.

Cậu nhìn thấy ánh sáng trong biệt thự, dùng thẻ phòng mở cửa đi vào, muốn lặng lẽ xem Tiêu Tiên có làm chuyện gì xấu không.

Nhưng đi đến gần, Trương Mục đột nhiên ngửi được một mùi hương rất thơm.
Càng lại gần, mùi hương càng thơm, chỉ gửi thôi đã khiến người chảy nước miếng, Trương Mục nhận ra rất nhanh, đó là mùi móng heo hầm.

Chẳng lẽ đầu bếp đang ở trong biệt thự?

Trương Mục có chút kinh ngạc và mong đợi, cậu ngưỡng mộ đầu bếp từ lâu, rất muốn gặp người đó. Nhưng không may, Tiêu Tiên luôn nói rằng đầu bếp rất bận, không có thời gian để gặp cậu.

Mà tại sao đầu bếp lại ở trong biệt thự của Tiên Tiên? Chẳng lẽ Tiêu Tiên còn kim ốc tàng “Kiều”?

Vừa chờ mong vừa tò mò, Trương Mục theo mùi hương tìm đến phòng bếp.

Trong phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, trên bếp đun móng heo, vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Trương Mục nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của đầu bếp. Trong phòng bếp chỉ có mỗi Tiêu Tiên.

Tiêu Tiên cởi tây trang, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mở khuy xắn tay áo cao lên, buộc tập dề đứng trong bếp, quay lưng về phía Trương Mục nghiêm túc thái hành.
Hành lá xắt nhỏ của hắn rất mỏng và đều, vừa nhìn đã hiểu đây là người có tay nghề.

Trương Mục trợn mắt há hốc mồm sững sờ, sao Tiêu Tiên lại ở trong phòng bếp? Vẫn là trong tư thế đang nấu ăn? Tay nghề còn thành thạo như vậy?

Chẳng lẽ thật ra không hề có đầu bếp bí ẩn nào cả? Đồ ăn trước đó cậu ăn đều do Tiêu Tiên tự làm? Tiêu Tiên biết nấu cơm?

Trương Mục ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Tiên, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, đầu ngón tay cậu khẽ run lên và đôi mắt giống như phủ lên một tầng sương mờ.

Cậu muốn cười, rồi lại đột nhiên muốn khóc.

Tiêu Tiên cũng rất ngạc nhiên khi quay lại nhìn thấy Trương Mục.

“Sao em lại tới đây?”

Trương Mục nghiêng người, liều mạng che dấu cảm xúc của mình xong, mới vẫy thẻ phòng trong tay nói: “Là anh nói em có thể đến đây bất cứ lúc nào, làm sao, không chào đón à?”
“Không phải, tất nhiên chào mừng rồi.” Tiêu Tiên cười nói: “Chỉ là không nghĩ em sẽ đến vào lúc này.”

Trương Mục xoang mũi đều là mùi móng heo, bất ngờ nói: “Không ngờ anh còn biết nấu cơm.”

Cậu thật sự bất ngờ, với thân phận địa vị của Tiêu Tiên, không cần phải tự mình làm điều đó, chưa kể nhà hắn đã mời bảo mẫu, quản gia, không đến lượt hắn phải làm.

Đặc biệt là khi cậu ở cùng Tiêu Tiên chưa bao giờ nghe anh nói về việc anh biết nấu ăn.

“Tôi cũng chưa nói mình không biết, lúc trước không cơ hội nhắc tới, hơn nữa nếu nói ra không phải em sẽ để tôi nấu suốt sao?”

Trương Mục mặt đỏ nói: “Em là người vô lý vậy sao?”

Tiêu Tiên bật cười: “Đùa chút thôi. Thật ra tôi rất thích nấu ăn, và tôi nghĩ nấu ăn là một điều chuyển thú vị. Tuy rằng không cơ hội thường xuyên làm, nhưng đôi khi rảnh rỗi, tôi cũng sẽ tự nấu ăn và thưởng thức quá trình làm."
"Anh thật kỳ lạ, lại nghĩ nấu ăn là chuyện thú vị?”

“Giống như em thích nhảy bungee ấy mà. Em không ngại rửa chén chứ?”

Trương Mục lắc đầu.

“Vậy khá tốt, tôi ghét rửa chén. Mặc dù có máy rửa chén nhưng vẫn phải dọn dẹp phòng bếp sau khi nấu. Sau này tôi nấu cơm, em dọn dẹp, như vậy liền công bằng.”

Hắn nói chuyện sau này một cách thật tự nhiên, Trương Mục mở miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì..

“Tất cả những gì em ăn là do anh làm?”

Tiêu Tiên không phủ nhận: “Ừ.”

“Vì sao?”

Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, ánh mắt anh rất dịu dàng: “Không phải mọi thứ đều cần lý do, nói dối em cũng vì sợ rằng em cảm thấy nợ tôi. Tôi không muốn mang đến cho em áp lực và gánh nặng.”

Trương Mục lẩm bẩm: “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

“Bởi vì em đáng giá.”
“Em thật sự đáng giá sao?”

“Đương nhiên, em vĩnh viễn đáng giá.” Tiêu

Tiên nghiêm túc nói.

Anh múc một bát móng heo hầm và nói với Trương Mục: “Chờ lâu như vậy, chắc em đã đói bụng rồi, mau tới đây ăn đi.”

Lực chú ý của Trương Mục bị chuyển sang móng heo, mùi thơm làm bụng cậu cồn cào kêu to, vội vàng ngồi vào bên cạnh bàn chờ mong được ăn.

Ngoại trừ móng heo, Tiêu Tiên hấp một bát trứng hấp, màu sắc vàng cam đặc biệt đẹp, trên mặt còn rót một tầng váng dầu hơi mỏng, nhìn liền thèm ăn.

Nước hầm móng heo trong trẻo, không thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn, lúc uống hương vị rất tốt, thịt hầm đến mềm mại, cực kì ngon.

Trương Mục khen không dứt miệng: “Tiêu ca, anh nấu ăn rất ngon, đúng là không thể đánh giá một người qua về bề ngoài được. Nếu anh đi làm đầu bếp, em chắc chắn sẽ đến mỗi ngày.”
Tiêu Tiên cười nói: "Em mơ à.”

“Ừm, người phải có giấc mơ mà.” Trương Mục thỏa mãn mà cười.

Trương Mục đang ăn cơm, nhìn qua Tiêu Tiên, có trong nháy mắt, cậu cảm thấy sự ấm áp của gia đình.

Có cậu, có Tiêu Tiên và con của họ.

Ăn uống no đủ, Tiêu Tiên đưa Trương Mục trở về.

Trương Mục đứng bên ngoài biệt thự, cảm động mà nghiêm túc nói: “Tiêu ca, cám ơn anh."

Tiêu Tiên xoa đầu Trương Mục: “Không cần khách khí.”

Trương Mục cảm thấy này động tác quá thân mật, nhưng không thể từ chối, tâm tình phức tạp đi vào biệt thự. Bởi vì khẩn trương đầu óc căng thẳng choáng váng, tim đập rất nhanh, bước chân cũng nhẹ nhàng.

Tiêu Tiên nói rằng hắn muốn đi du lịch, nhưng chưa tìm được cơ hội. Hắn đang bận rộn với một dự án và không thể rời khỏi, phải chờ một tháng nữa.
Và về điều kiện thứ 2, hắn vẫn chưa lộ ra tý gì với Trương Mục, Trương Mục rất tò mò, cũng hỏi bóng hỏi gió qua, không nhận được câu trả lời.

Nhưng chẳng bao lâu, không cần cậu hỏi, đáp án đã tự đi ra.

Hai tuần sau, Khương Bằng được gửi đi Bệnh viện Đa khoa để tham quan học tập. Đây là cơ hội tốt, danh sách người đi có giới hạn, học xong trở về, năng lực của hắn có thể được cải thiện đáng kể, càng là con đường thăng chức quan trọng.

Phải rời khỏi một khoảng thời gian, hắn lo lắng cho Trương Mục vì cậu cần người chăm sóc trong giai đoạn này.

Nhưng Trương Mục kiên quyết không cần bảo mẫu. Cậu sợ bảo mẫu không giữ mồm giữ miệng, rò rỉ tin tức, cậu cũng không muốn bị xã hội quan tâm.

Khương Bằng cảm thấy cũng có lý, tình huống của Trương Mục rất đặc biệt, mời bảo mẫu không yên tâm.
Bởi vậy Khương Bằng rất đau đầu, tuy rằng Trương Mục nghiêm túc bảo đảm cậu có thể chăm sóc chính mình, hắn vẫn không bớt lo..

Có mỗi một mình Trương Mục, nếu cậu không cẩn thận ngã ra đó, không có ai có thể giúp đỡ kịp thời.

Nước xa không cứu được lửa gần.

Bằng cách nào đó Tiêu Tiên biết được chuyện này.

Thừa dịp cả ba người đều ở đây, hắn nghiêm túc đề nghị: “Trong khoảng thời gian này Trương Mục nên sống chúng với tôi. Tôi ở một mình cũng buồn chán, em ấy sang chỗ tôi còn có thể làm bạn bên tôi.”

Khương Bằng nói: “Anh có mời bảo mẫu không?”

“Có, nhưng bác ấy không ở trong biệt thự, Tôi có thể để cô ấy đến vào một thời gian cố định và sẽ không làm phiền Trương Mục.”

Khương Bằng nghĩ một lát, cảm giác lời đề nghị cũng ổn. Trong khoảng thời gian này Trương Mục và Tiêu Tiên mắt đi mày lại, tình chàng ý thϊếp. Hắn sớm nhìn đến chán ngấy, bọn họ không mệt hắn cũng mệt, thôi nhân cơ hội này tạo điều kiện cho hai người luôn.
“Tôi cảm thấy khá tốt……”

Khương Bằng còn chưa nói xong đã bị Trương Mục ngắt lời: “ Đây là chuyện về tôi đi, hai người không muốn hỏi ý kiến của tôi sao?"

“Ồ, vậy cậu có ý kiến gì sao?” Khương Bằng thuận miệng hỏi.

Trương Mục nói: “Tôi đương nhiên có……”

“Đều kiện thứ hai,” Tiêu Tiên bỗng nhiên nói chen lời Trương Mục: “Điều kiện là phải chuyển sang chỗ tôi ở.”

Trương Mục sửng sốt, cậu cứng họng.

Khương Bằng vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc nói:

“Điều kiện thứ 2 là sao? Hai người đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?”

Tiêu Tiên liếc mắt Trương Mục, bình tĩnh nói:

“Ừm, thật ra cũng không có gì, chính là chỗ tôi có một video……”

Hắn vừa nói vừa lấy ra di động, làm bộ muốn đưa Khương Bằng xem.

Khương Bằng đầy mặt tò mò, vươn cổ nhìn vào điện thoại di động của Tiêu Tiên.
Trương Mục lập tức chịu thua, nhấc tay đầu hàng nói:

“Từ từ, em dọn em dọn, anh mau cất điện thoại. Người lớn như vậy còn sợ ở một mình là sao?”

Tiêu Tiên mỉm cười tắt điện thoại.

Khương Bằng tò mò muốn chết, hỏng mất nói: “

"Cho tôi xem một chút đi, rốt cuộc là video gì vậy?!”

“Bí mật.” Tiêu Tiên nói.

Trương Mục cũng nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy, là bí mật, không thể tiết lộ.”

Khương Bằng nháy mắt hít thở không thông: “………………”

Hoá ra hai người hợp tác bắt nạt tôi hở?

Chưa gả đi ra ngoài mà khuỷu tay đã hướng bên ngoài rồi! nắm tay trở thiếu tự tin.

Tiêu Tiên hỏi: "Video được quay bởi tôi, điện thoại cũng là của tôi. Sao tôi phải xóa nó?"

Trương Mục không thể nói gì nữa. Cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy tay anh. Cậu không mạnh như Tiêu Tiên, vả lại cậu đang có một gánh nặng trên bụng. Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Tiên như một con cá đuối.
Tiêu Tiên khẽ nói: "Tôi có thể xóa nó nếu em muốn."

Trương Mục tỏ vẻ hạnh phúc, đứng dậy, nhận ra rằng chắc sẽ không đơn giản như vậy. Chắc chắn rồi, ngay sau đó Tiêu Tiên chậm rãi nói: "Nhưng có hai điều kiện."