Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 51: Thất sủng



Mộc Chiêu nắm lấy tay phải đang run rẩy của mình, vừa rồi nàng suýt giết chết tên này, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nàng hiểu rõ bản thân mình, có cho nàng mượn là gan thì nàng cũng không dám giết người, nhưng vừa rồi trong lúc mơ hồ suýt chút nữa nàng đã tùy tay bóp chết một người.

"Meo ô, meo ô ô..." Cảm giác xù xù bên chân làm phân tán sự chú ý của Mộc Chiêu, hai cục bông đen hai bên mang lại cho Mộc Chiêu đang sợ hãi một sự an ủi cực lớn.

"..." Mộc Chiêu ôm hai chú mèo con vào lòng, sao nàng lại trở nên tàn bạo đến vậy?

"Meo ~" Ô Hạm Tầm kêu vô cùng ngọt, Phó Du Thường ngăn cản thì có ích gì? Đây là Mộc Chiêu chủ động, cô ấy không thể chạy thoát mà thôi ~

Mộc Chiêu vừa vuốt ve mèo vừa an ủi mình, nhất định là tên này đã khiến nàng quá tức giận, tức quá mức nên mới mất trí, chắc chắn là như vậy!

"Đêm hôm khuya khoắt sao hai đứa lại chạy loạn như vậy?" Mộc Chiêu dạy dỗ hai chú mèo con, "Nhỡ bị kẻ xấu bắt đi làm lẩu mèo thì phải làm sao?"

"Meo ô!" Vậy tất nhiên là biến đối phương thành lẩu người trước rồi!

Đột nhiên, một mùi hôi nồng nặc tấn công khứu giác của Mộc Chiêu, nàng vừa bịt mũi vừa cau mày quan sát, phát hiện hình như là kẻ chỉ còn nửa hơi thở không kiềm chế được...

"Meo..." Hòn Than vùi đầu vào lòng Mộc Chiêu, như muốn thoát khỏi sự tấn công của mùi hôi thối.

"..." Mộc Chiêu vốn đang muốn giam giữ hắn chợt dừng lại, hay là vứt thứ này đi? Để ở đây khiến không khí quá ô nhiễm.

Hắn gần như đã dâng nửa cái mạng, cho dù ngày sau may mắn sống sót thoát chết, thân thể bị sức mạnh cực lạnh ăn mòn cũng sẽ bị đau đớn quấn thân suốt đời, ác mộng đêm nay sẽ luôn theo hắn, những trừng phạt này còn khó chịu hơn cả cái chết.

Sau khi Mộc Chiêu xử lý thứ bẩn thỉu hôi hám vô cùng ghê tởm đó, nàng cùng hai chú mèo trở về nơi ở của mình, lần này nàng cẩn thận đóng cửa lại, đề phòng mèo con lại chạy ra ngoài, lỡ như đi lạc thì nàng sẽ khóc chết.

Làm xong mọi việc, Mộc Chiêu trở lại giường, động tác rất nhẹ nhàng, không muốn đánh thức người ngủ nông.

Nhưng trong bóng đêm, nàng cảm thấy mình đang hơi run rẩy không thể kiểm soát.

Nàng vẫn còn nhớ cảm giác lạnh lùng và điên cuồng của mình khi suýt giết chết đối phương, cổ người trong tay nàng không khác gì một cành cây, chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy.

Nhớ lại, Mộc Chiêu cũng cảm thấy sợ chính mình lúc đó.

Chẳng lẽ sau khi làm ma một thời gian, ngay cả tính cách cũng sẽ bị những thứ kỳ lạ ảnh hưởng sao?

Quên đi, đừng đoán mò nữa, đợi đến ngày mai rồi đi hỏi Lý lão.

Nàng không muốn trải qua tình huống mất kiểm soát này lần thứ hai.

Lỡ như lần sau mất hết tính người... Không, không, không, không thể nào, nếu có trường hợp như vậy, nhất định Lý lão đã sớm bảo nàng chú ý, cho nên chắc chắn là tai nạn!

"Gặp ác mộng sao?" Phó Du Thường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên nghiêng người ôm Mộc Chiêu vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Ừm..." Ác mộng bản đời thực có chút đáng sợ.

"Chỉ là giấc mơ mà thôi, đừng sợ, có chị ở đây."

Lời an ủi của Phó Du Thường hữu dụng hơn bất cứ điều gì khác, câu nói của cô đã giúp Mộc Chiêu dần dần bình tĩnh lại.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy eo vợ, sau đó yên lặng động viên bản thân.

Cho dù bị bệnh gì, nàng cũng có thể vượt qua, nhất định sẽ vượt qua, dù sao... Nàng đã hứa sẽ ở bên học tỷ thật lâu, thật lâu.

Khi trời dần dần sáng, người dân trong làng bắt đầu nhóm lửa và nấu ăn từ sớm, ngày thứ hai, mỗi nhà đều phải chuẩn bị cống phẩm cho Dao Thần, vì số lượng rất nhiều nên phải bắt tay vào chuẩn bị trước một ngày.

Vì thế dân làng ra cửa từ rất sớm bỗng phát hiện trên tế đàn bọn họ đã bày biện có một vật không xác định, khi đến gần còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ đó.



Đây là tế đàn linh thiêng, làm sao có thể bị ô uế bởi rác rưởi? Dân làng kinh hãi chạy tới, sau đó phát hiện vật thể không xác định đó hóa ra là một người, hắn bị trói chặt vào tế đàn, đồng thời má trái có viết chữ "Tôi có tội", má phải có chữ "Tôi đáng chết", trên trán còn ghi là "Biến thái".

Dân làng vội vàng kéo Đàm Phong xuống, tế đàn bọn họ dày công chuẩn bị đã bị làm dơ, nếu Dao Thần trách tội thì phải làm sao?

Trưởng làng nhanh chóng chạy tới, lập tức tức giận đến bốc khói khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Mau đưa hắn đến nhà của Vu Chúc. Nhất định không thể làm cho Dao Thần đại nhân trách tội."

"Trưởng làng, hình như người này là người ở nhờ nhà Lý Đại Tráng..." Một người dân nhận ra Đàm Phong lặng lẽ đi đến trước mặt trưởng làng, thấp giọng nói.

"Người của mình mà cũng không trông chừng nổi, Lý Đại Tráng bận quá hoá ngốc? Nhanh gọi hắn tới đây." Trưởng làng cau mày nói: "Cái này có lẽ không dùng được nữa, có thể dùng làm tế phẩm hay không còn phải xem Vu Chúc nói thế nào."

Một lúc sau, Lý Đại Tráng tới, sau khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Đàm Phong, hai mắt đỏ hoe, trực tiếp quỳ xuống trước mặt trưởng làng, kể lại chuyện mình bị lừa, mong trưởng làng giúp hắn, hắn chỉ có một cô con gái, chỉ có thể trông cậy vào cô con gái này lo cho mình lúc về già, lâm chung v.v!

"Chuyện này..." Trưởng làng không ngờ người này còn nói dối về tuổi tác của mình, may mà hắn đã nói sớm, nếu không, dâng tế phẩm kém chất lượng cho Dao Thần, không biết Dao Thần đại nhân sẽ giáng tội như thế nào.

Hơn nữa ông ta rất hiểu ý của Lý Đại Tráng, đơn giản là trong nhà trưởng làng có hai người, hy vọng có thể chia một người để có thể giải quyết tình huống khẩn cấp.

"Tội của người này không thể tha thứ, kéo hắn đến nhà Vu Chúc đi." Trưởng làng chỉ vào hai người, yêu cầu bọn họ kéo Đàm Phong đi, sau đó nhanh chóng đỡ Lý Đại Tráng đứng dậy.

Không phải trưởng làng không đủ rộng lượng, chỉ là chuyện này liên quan đến con cái của ông ta, ai biết năm sau, năm tới hay năm tới nữa nhà mình sẽ được chọn làm chủ tế, cho nên nhất định phải để lại thêm một khoản để bảo vệ con cái.

Nhưng Lý Đại Tráng nói năm sau một người trong nhà ông ta sẽ quá tuổi yêu cầu, Đàm Phong đã nói như vậy, nếu năm sau không dùng được vậy năm nay cho nhà bọn họ mượn dùng một chút? Lý gia nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của trưởng làng, về sau nhất định sẽ báo đáp!

Dân làng không thể cảm nhận được thời gian đang được thiết lập lại hết lần này đến lần khác, ký ức của họ sẽ thay đổi theo mỗi lần thiết lập lại, vì vậy bọn họ nghĩ rằng lần hiến tế tiếp theo sẽ là năm sau chứ không phải là mười ngày sau, nếu năm sau tế phẩm không dùng được thì quả thực là lãng phí.

Vừa lúc xem việc trao đổi này như ân tình.

"... Haizz, được rồi." Trưởng làng đồng ý, Lý Đại Tráng cảm kích đến rơi nước mắt.

Cảnh tượng này lọt vào mắt của một số người lén lút bên ngoài, bọn họ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra người được chọn lần này sẽ không phải là bọn họ, nhưng...

Người ở cạnh Khấu Tử Thư thực sự là con người sao? Dường như những người bản địa này không nhận ra sự khác biệt giữa người và quỷ.

Bọn họ cầu nguyện tốt nhất là hai bên đánh nhau, một trong hai người chết!

Chỉ có một cô gái gầy gò vịn vào tường đứng dậy, hai chân hơi run, tìm cớ lẻn về viết một tờ giấy rồi đi đến sân nhà trưởng làng, gói một hòn đá vào tờ giấy rồi đem ném đến bên cửa sổ, chờ đến khi thấy Khấu Tử Thư mở cửa sổ, cô nàng quay người bỏ chạy.

Khấu Tử Thư cầm cục giấy khả nghi lên mở ra, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Một bên khác.

"Cạch..."

Cánh cửa phòng nơi hai con mèo ở được mở ra, hai con mèo đồng thời ngẩng đầu lên, sau khi thấy Phó Du Thường bước vào, Ô Hạm Tầm lại chán nản nằm xuống.

Phó Du Thường nhìn một cái, chính xác xách Hòn Than lên ôm vào lòng, sau đó nói với Ô Hạm Tầm một cách vô cùng lịch sự: "Ô tiểu thư, mời cô ra ngoài một chút."

Sự lịch sự của cô khiến Ô Hạm Tầm dựng tóc gáy, cô ấy luôn cảm thấy người phụ nữ tâm tư độc ác này đang âm mưu điều gì đó không tốt cho mình.

"Meo." Ô Hạm Tầm cảnh giác đứng dậy từ trong ổ mèo, sau đó đi theo cô ra ngoài.

Lúc này ngoại trừ Khấu Tử Thư, Mộc Chiêu và Lý lão đều có mặt.

"Để tôi giới thiệu với mọi người, vị Ô tiểu thư này là người đến giúp đỡ chúng ta mà Liễu Thất Ngọc đã giới thiệu. Trước đây chúng ta luôn coi cô ấy như một con mèo bình thường, không đối xử tốt với cô ấy." Phó Du Thường đi thẳng vào vấn đề, thậm chí Ô Hạm Tầm còn không có cơ hội phản ứng lại.



"Meo?"

"Hả? Than Đá?"

"Ô?"

Người đầu tiên phản ứng lại là Lý lão, ông khá ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ là Ô tiền bối, Ô Hạm Tầm?"

Mộc Chiêu thấy Lý lão khá cung kính, sau đó lại nhìn con mèo trên mặt đất, nàng nghiêng đầu nhớ lại trước đó mình còn xoa bóp mèo con các loại, liền im lặng lùi lại hai bước.

"... Mạo phạm, mạo phạm! Tôi rất xin lỗi! Ngài đừng chấp nhặt với tôi!"

Kính ngữ vừa nói ra, suýt chút nữa Ô Hạm Tầm đã phun ra một ngụm máu.

Cô ấy biết Phó Du Thường đang âm mưu gì, người phụ nữ xấu xa này vậy mà vẫn còn đề phòng mình!

"Lý lão cũng biết Ô tiểu thư?"

"Đương nhiên, Ô tiền bối cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy."

Thời gian hoạt động của Ô Hạm Tầm không dài lắm, phần lớn thời gian cô ấy đều buông thả bản thân, nhưng mỗi lần xuất hiện đều sẽ kèm theo những sự kiện chấn động địa cầu, hơn nữa cô ấy còn có mối quan hệ tốt với nhân loại bên này nên dù có nhiều người chưa từng nhìn thấy cô ấy nhưng họ vẫn nghe người lớn nhắc đến.

Yêu quái tàn nhẫn dám thách thức Quỷ Vương và suýt thành công, trông giống mèo nhưng huyết thống lại vô cùng đỉnh của chóp, nguyên hình có thể giẫm bẹp nhiều người chỉ bằng một chân, há miệng có thể nuốt chửng hàng chục ngàn lệ quỷ...

Bất kể là thật hay giả, dưới lời khen của Lý lão, ánh mắt Mộc Chiêu càng thêm kinh ngạc và kính sợ, Ô Hạm Tầm muốn biểu thị mình là một chú mèo con vô hại, mềm mại, đáng yêu, ngọt ngào!

Hung thú tàn bạo đó không liên quan gì đến mình!

Nhưng đối với Mộc Chiêu mà nói, điều quan trọng nhất là người ta có thể trở thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Tối đó còn từng gặp nhau một lần.

Nàng là một người đã có vợ mà chạm vào người con gái khác thì không ổn lắm đâu ha? Mộc Chiêu nhận lấy Hòn Than trong tay Phó Du Thường, nàng nhịn đau từ biệt với mèo con có xúc cảm vô cùng tốt khi vuốt ve.

"Meo ~" Hòn Than meo một tiếng, như thể đang vui sướng khi người gặp họa hoặc là đang khoe khoang với Ô Hạm Tầm.

Ô Hạm Tầm:... Cô ấy sắp thất sủng rồi QAQ!

"Mọi người đều ở đây sao? Tôi đang có chuyện muốn nói với mọi người." Khấu Tử Thư cầm trên tay một tờ giấy vội vàng đi tới, sau đó nhìn thấy ba người cùng một con mèo vây quanh một con mèo khác... Đang ủ rũ cụp đuôi? Không biết đang làm gì.

Bầu không khí có chút không đúng, Khấu Tử Thư hơi dừng lại, thăm dò hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, cô có chuyện gì thì cứ nói đi."

Một giọng nói xa lạ vang lên, Khấu Tử Thư nhìn ba người xung quanh còn chưa mở miệng, lại nhìn con mèo vừa mấp máy miệng, trên đầu như xuất hiện một dấu chấm hỏi.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy yêu quái bao giờ à?" Mèo đen tức giận nói.

"Mèo nói chuyện!!!" Khấu Tử Thư kinh hãi lùi lại vài bước.

"Có gì mà ngạc nhiên thái quá." Ô Hạm Tầm trợn mắt, đầy ghét bỏ.

Cuối cùng, Khấu Tử Thư, người không có kiến ​​thức gì, đã được Lý lão phổ cập khoa học về thân phận của Ô Hạm Tầm, cô nàng bị sốc, đồng thời vô thức giấu hai tay ra sau lưng.

Xin lỗi, cô nàng không bao giờ dám lén vuốt mèo nữa!

Cô nàng nên tránh xa mọi thứ trong nhà Mộc tiểu thư!