Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 45: Đạp thanh*



“Cậu với cậu ta làm rồi sao?”

*Đi chơi vào tiết Thanh minh.

Chủ thớt post tự xưng là sinh viên đại học C ở đối diện, vẫn luôn rất thích Tử Hòa ở trên weibo. Biết được cô là sinh viên trường Hối Đồng nên thường hay qua đại học Hối Đồng mong ngẫu nhiên có thể gặp được cô, vậy nên cũng chọn lớp học ôn tiếng anh cấp 6 ở đại học Hối Đồng.

Không ngờ tối nay thực sự gặp được, nhưng lại thấy cô và một nam sinh đang ôm nhau. Muốn hỏi đây có phải là bạn trai cô không.

Thêm nữa, chủ thớt còn giới thiệu sơ lược bản thân. Tỏ vẻ “Vẻ bề ngoài tôi cũng được 7/10 điểm đi, cao 181, ở trường học cũng có nữ sinh tỏ tình nhưng không có tình cảm nên đều từ chối. Sinh viên năm 3 khoa tài chính, thành tích cũng khá tốt, từng đạt được học bổng, trước mắt dự định thi nghiên cứu sinh. Gia cảnh khá giả, ở quê có ba cửa hàng và hai căn nhà.”

Bên dưới bài post đính kèm một bức ảnh góc nghiêng của đôi nam nữ đang ôm nhau.

Người nam mặc đồ đá bóng màu trắng, dáng người cao ráo, hơn cúi người xuống. Cô gái mặc chiếc váy liền màu đen, đầu vùi vào trong lòng chàng trai, mái tóc dài mềm mại xõa ra phía sau, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Do trời tối, diện mạo của nam nữ chính không quá rõ nét, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ưu tú của hai người.

Điểm này chủ thớt post cũng chú ý đến.

“Không nhìn rõ chính diện của bạn nam, mong có ảnh khác nữa, tôi muốn xem xem mình có còn cơ hội không.”

Bài post này vừa được đăng lên, lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý ở trên diễn đàn.

Vốn dĩ Quý Kiều chỉ nổi tiếng ở trong khuôn viên học viện công nghệ thông tin thôi, nhưng vì bức ảnh này, bây giờ cả trường đều biết đến cô rồi.

Trường Khoa học và Công nghệ con gái vốn dĩ đã ít, mỹ nữ tất nhiên phải dành cho trường mình, đại học C chạy đến hóng hớt cái gì?

Vậy nên, ngay từ đầu đã có người nhận ra Hạ Thì Lễ, chủ thớt liền gặp một làn sóng công kích.

“Hối Đồng của chúng tôi cũng chỉ có vài nữ sinh như vậy, phầncủa bản thân còn không đủ nữa”

“Đại học C thì về trường của mình đê”

“Không cần biết bạn nam này là ai, mi cũng không có cơ hội, over”

Tiếp sau đó lại bị xoi mói từ đầu đến chân một lần.

“Năm ba rồi còn chưa đỗ tiếng anh cấp 6? Đại học C cũng sầu não ghê”

“Nữ thần của bạn năm nhất đã đỗ cấp 6 rồi, nếu bạn theo đuổi được chẳng lẽ còn phải phụ đạo tiếng anh cho bạn nữa sao? Thảm ghê hen”

“Dựa vào mức độ tự tin của bạn nam này, nói được 7 điểm thì chắc là được 4 điểm thôi, 181 thì chắc nói quá lên còn tầm 178 thôi. Được học bổng thì chắc là do may mắn được cái hạng ba mà cộng thêm điểm các loại ấy. Về phần dự định thi nghiên cứu sinh…chắc là cũng không có hy vọng được cử đi học nghiên cứu đâu ha?”

Chủ thớt còn chưa hỏi được gì đã bị một làn sóng công kích, bất đắc dĩ đành phải vào bài post xin tha.

“Thực ra tiếng anh là phần tôi yếu, học kì này chắc là sẽ qua được. Học bổng thì lấy được hạng hai và hạng ba. Chiều cao là chiều cao của kiểm tra sức khỏe, đánh giá vẻ ngoài là chủ quan, nhưng thực sự là cũng không nói quá lên”

“Mọi người đừng bàn luận về tôi nữa, có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”

Sau khi chủ thớt giải thích, những comt không liên quan đến câu hỏi vẫn rất nhiều.

“Nhìn lướt qua sườn mặt nam sinh này liền biết là một người rất đẹp trai nha! Dáng người tốt! Chủ thớt bỏ đi ha.”

“Người ta ôm nhau thì chắc chắn là bạn trai bạn gái rồi. Điều kiện của bạn tốt thì làm gì, chủ thớt bỏ đi ha.”

“Tôi cũng cảm thấy, dáng người diện mạo của người ta ít cũng phải 7 điểm. Chủ thớt bỏ đi ha.”

“Đại học C với Hối Đồng cách nhau một con đường, nữ thần không chấp nhận yêu đương ở xứ lạ nhá. Chủ thớt bỏ đi ha”

“(ʘ o ʘ)…Không biết nói gì, chủ thớt bỏ đi ha.”

Sau một loạt “Chủ thớt bỏ đi ha”, cuối cùng cũng có một người ở khoa máy tính biết chuyện trả lời chủ thớt.

“Chủ thớt à, thực sự là bỏ đi ha! Thành tích của bạn trai nữ thần bạn chất lắm. Nhìn qua phiếu điểm năm nhất của người ta ha.”

Phía dưới đính kèm danh sách các học bổng hạng đặc biệt và kết quả lựa chọn các dự án xuất sắc của học viện công nghệ thông tin. Trong đó tên Hạ Thì Lễ được đánh dấu khoanh tròn.

“!!! Bạn trai Quý Kiều là Hạ Thì Lễ sao? Đệt bọn họ điệu thấp thật đấy”

Có người mở đầu, những người biết chuyện cũng dần bùng nổ.

“Hạ Thì Lễ là người bản địa, gia cảnh cũng rất tốt. Người ta hồi nghỉ hè còn lái xe Benz đến trường đấy…Thương chủ thớt”

“Tiếc là chủ thớt không chụp được mặt của cậu ấy, không thì đã không phải đi hỏi rồi”

“htl cao 185 đấy, về phần diện mạo, đính cái ảnh thẻ. Ảnh thẻ của chủ thớt có đẹp như vầy không? Không thì bỏ đi ha.”

Phía dưới là ảnh thẻ mà không biết đã tìm được ở đâu.

Chàng trai trong ảnh khôi ngô lịch sự, đường nét rõ ràng, ngũ quan đoan chính khéo léo.

“!!! Hu hu hu đẹp trai quớ à! Tuấn nam mỹ nữ thật xứng đôi”

Sau khi liên tiếp bị điểm danh, chủ thớt trả lời.

“Bây giờ tôi có hơi đau buồn…”

Sau khi đả kích chủ thớt thành công, sinh viên đại học Hối Đồng hết sức vui mừng, bùng nổ rep lại “ha ha ha”.

“Đệch! Đây không phải là nam thần của tôi à? htl ở trường cấp ba của bọn tôi rất nổi tiếng đấy, tôi còn tôi còn lấy cậu ấy làm mục tiêu mới vào được Hối Đồng đấy”

“Hu hu hu hu, nam thần có bạn gái rồi, tôi thất tình rồi QAQ”

Phía dưới có người an ủi cô ấy: “Phía trên đừng buồn, cậu với chủ thớt có thể cùng nhau thất tình, cũng có thể cùng nhau yêu đương”

“Ha ha ha ha”

“Không được! Đàn em là của Hối Đồng, đại học C phắn đê”

Người thất tình im lặng một lúc liền comt lại.

“Bạn gái nam thần xinh như vậy, tôi chỉ có thể nuốt nước mắt chúc phúc cho cậu ấy thôi”

“Ảnh thẻ của nam thần ở trên có hơi bình thường, đợi tôi đăng ảnh!”

Phía dưới liền đăng liền mấy bức ảnh của Hạ Thì Lễ, người comt tỏ vẻ đã đi sưu tầm từ khắp nơi weibo, vòng bạn bè, QQ các thứ.

Có ảnh thẻ ở bảng tin thông báo, có ảnh lên bục nhận giải, cũng có ảnh anh đang đá bóng, còn có vài ảnh chụp trộm cuộc sống bình thường.

“5555* đẹp trai quá à”

*555 là hu hu hu

“Không hổ là nam thần của bác phía trên”

Ngay sau đó, phía dưới có người đăng ảnh chụp chung phong cách dân quốc của Quý Kiều và Hạ Thì Lễ, tỏ vẻ “Có thể kết thúc bài post rồi”.

Nhưng bài post vẫn chưa hề kết thúc.

Đã không còn ai quan tâm đến chủ thớt, comt phía dưới đều là về Quý Kiều và Hạ Thì Lễ.

“Ảnh này đúng là quá xứng đôi 5555”

“Nữ thần của chủ thớt đẹp quá”

“Mong Quý Kiều lập tức đại diện Hối Đồng tham gia hoa hậu giảng đường!!”

“Thôi đi bà, người ta muốn tham gia cuộc thi về máy tính nhá hỉu hôn?”

Đến lúc này, bài post hỏi của chủ thớt đã trở thành bài liếm màn hình gặm cp rồi.

Bài post ồn ào không được bao lâu liền bị một trong những đương sự nhúng tay gỡ xuống rồi. Nhưng dường như vì vậy mà Hạ Thì Lễ và Quý Kiều lại càng nổi tiếng hơn trong trường học.

Biểu hiện cụ thể là lúc hai người ở sân trường thường xuyên nhận được những ánh mắt chú ý từ bốn phương tám hướng.

Có một lần cùng nhau đi ăn bị nhìn, Quý Kiều không nhịn được mà hỏi: “Anh có cảm thấy không được thoải mái không?”



Hạ Thì Lễ nghĩ một lát: “Vẫn được.”

“Vẫn được…”Quý Kiều lặp lại, giọng điệu có hơi chua, “Là ở cấp ba được mọi người nhìn quen rồi chứ gì?”

Cô cũng là sau này mới biết cấp ba Hạ Thì Lễ học ở một trường tư thục, bầu không khí ở đấy thả lỏng thoải mái hơn trường cấp ba của Quý Kiều nhiều. Bảo sao anh có nhiều ảnh chụp trộm hồi cấp ba như vậy.

Chắc hẳn hồi cấp ba anh đi đến đâu cũng được nữ sinh nhìn ngắm thảo luận, vì vậy mới luyện được sự bình tĩnh thong dong này đi.

Động tác ăn cơm của Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đang xụ ra của Quý Kiều liền khẽ cười ra tiếng.

“Em nghĩ đi đâu vậy? Anh cảm thấy, nhiều người nhìn chúng ta chút cũng tốt.”

Quý Kiều không hiểu lắm: “Vì sao?”

Hạ Thì Lễ thấp giọng lẩm bẩm: “Như vậy người tỏ tình với em chắc sẽ ít hơn chút.”

Ví dụ như Triệu Li đó, anh thường thấy cậu ta bình luận dưới weibo của Quý Kiều, ngôn từ yêu thích vô cùng sống động.

Hóa ra là như vậy sao?

Quý Kiều cúi đầu uống một ngụm canh, không nhịn được lại cắn cái thìa cười cười.

 

Cuối tháng chín, gió đầu thu thổi tan đi chút nóng bức.

Nhân thời tiết tốt, lớp trưởng Tiết Lương tổ chức một buổi đạp thanh cho cả lớp, có rất nhiều người tham gia.

Trong ký túc xá nam, Trần Hiển hỏi Thường Ninh Viễn có đi hay không.

Thường Ninh Viễn im lặng trong chốc lát, nhả ra một từ “đi”.

Trần Hiển thở dài: “Tớ đi hỏi Tiết Lương chút.”

Bây giờ Thường Ninh Viễn yên tĩnh hơn nhiều so với hồi mới vào đại học, chung quy cứ có loại cảm giác có tâm sự nặng nề.

Cậu ta đã hỏi Thường Ninh Viễn, nhưng không có kết quả gì.

Sau khi quay về từ phòng ký túc xá của Tiết Lương, Trần Hiển có chút do dự nói: “Hạ Thì Lễ với Quý Kiều cũng đi…”

“Bộp” một cái, Thường Ninh Viễn gập quyển vở lại, dựa ra sau ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Đã lâu như vậy, anh ta vẫn chưa thoát ra khỏi đả kích từ việc Quý Kiều và Hạ Thì Lễ ở bên nhau, vẫn luôn cảm thấy mọi người xung quanh nhìn anh ta với biểu cảm tràn ngập đồng tình.

Uy hiếp Quý Kiều là cách cuối cùng của anh ta, anh ta chỉ định dọa cô một chút, đừng đánh vào mặt anh ta mà ở bên Hạ Thì Lễ.

Nhưng Quý Kiều vậy mà quay người đi cái liền ở bên Hạ Thì Lễ. Anh ta thực sự không thể nào chấp nhận được.

Trần Hiển nhìn anh ta như vậy, không kìm được mà khuyên: “Hay là cậu đừng đi nữa. Cậu đi thì không phải là tự mình tìm sự không thoải mái sao?”

Thường Ninh Viễn cắn răng: “Tớ muốn đi.”

Ai ai cũng nói bọn họ xứng đôi, nhưng bọn họ không biết rằng, anh ta với Quý Kiều đã từng xứng đôi như vậy.

Bình tâm lại mà nói, Quý Kiều với Hạ Thì Lễ cũng coi như là khá điệu thấp, ít nhất điệu thấp hơn so với bọn họ ở trong mơ.

Bình thường khi lên lớp bọn họ không ngồi với nhau, chỉ là lúc tan học sẽ cùng nhau ăn cơm, tự học.

Càng như vậy, Thường Ninh Viễn lại càng để ý và tò mò với bọn họ.

Một mặt trong lòng anh ta chua xót ghen tị, một mặt khác lại không kìm được mà để ý đến dáng vẻ của bọn họ khi ở bên nhau.

Đạp thanh được tổ chức vào thứ bảy, địa điểm là một điểm tham quan cách thành phố đại học không xa.

Thứ bảy là một ngày trời trong nắng ấm, nhiệt độ không khí cũng không cao.

Để tránh gió, Quý Kiều khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài áo phông.

Điểm tham quan cách trường học không xa, mọi người thống nhất tập chung ở cổng trường rồi cùng lên đường.

Quý Kiều đi cùng bạn cùng phòng, chưa đi được mấy bước đã nghe được tiếng gọi kì quái của Diêu Húc ở đằng sau.

“Tiểu Kiều à~đợi bạn trai cậu một chút nha~”

Hàn Trân Ny và Tiền Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh cười khúc khích ra tiếng.

Quý Kiều bất lực mà quay đầu lại, chỉ thấy Diêu Húc với Hạ Thì Lễ đang đi phía sau.

Ở phía sau bọn họ là Hàn Lộ và bạn gái của cậu ta Hà Hội.

Cảm tình của Hà Hội và Hàn Lộ dường như cũng khá tốt. Cậu ta nắm tay Hàn Lộ, ánh mắt nhìn Quý Kiều một giây rồi nhanh chóng rời đi, làm như không nhìn thấy bọn họ.

Quý Kiều khẽ mím môi, ánh mắt chuyển đến Hạ Thì Lễ và Diêu Húc.

Chỉ trong thời gian một vài giây, hai người họ đã đi đến rồi.

Hạ Thì Lễ tiện tay kéo balo của Quý Kiều xuống cầm lấy: “Để anh.”

Quý Kiều khẽ cười, nắm lấy bàn tay trống không của anh.

Lòng bàn tay của chàng trai ấm nóng khô ráo, mang theo hơi thở của đầu thu.

Ba người còn lại biết điều mà đi tụt phía sau hai người họ, để lại không gian ở chung đơn độc cho bọn họ.

Quý Kiều với Hạ Thì Lễ nói chuyện với nhau, sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hát ma quỷ của Diêu Húc và tiếng cười của hai người bạn thân.

“Tiểu Kiều cổ vũ tôi tham gia cuộc thi mười đại danh ca vườn trường, các cậu thấy sao?”

Quý Kiều hơi nhướn mày, nghe thấy âm thanh của Diêu Húc ở phía sau.

“Cậu ấy thực sự chuẩn bị đi đăng ký đấy.” Hạ Thì Lễ cúi đầu khẽ cười nói.

“Hả?” Quý Kiều nghĩ nghĩ, vậy mà lại có chút mong chờ.

“À, tôi cảm thấy…” giọng Tiền Tĩnh Tĩnh có chút do dự, “Cậu có muốn suy nghĩ lại một chút không?”

Diêu Húc “chẹp” một tiếng, “Thực ra tôi cũng không quá tự tin vào trình độ ca hát của mình, nhưng mà  tôi rất tin tưởng vào ánh mắt của Quý Kiều.”

“Cậu nói xem? Ánh mắt Quý Kiều tốt như vậy, cậu ấy nói tôi có thể, tôi liền cảm thấy mình có thể.”

Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn bóng lưng vô cùng xứng đôi của hai người phía trước, im lặng khẽ gật đầu.

“Cũng có lí ha.”

Trong lòng Hàn Trân Ny trợn mắt, chỉ thấy mình đang đi cùng một đôi ngốc nghếch ngây thơ*.

*Gốc 傻白甜: ngốc bạch ngọt

Ánh mắt chọn đàn ông với tai cảm nhận giọng hát có thể so sánh được với nhau sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của Diêu Húc cô ấy cũng không thể hắt một xô nước lạnh lên được, chỉ đành vờ như không nghe thấy, cả đường đều mặc cho cậu ta mơ tưởng về viễn cảnh tươi đẹp.

Sau khi đến điểm tham quan, lớp trưởng Tiết Lương đưa cho mỗi người một vé vào cửa.

Khu tham quan tên là động XX, cảnh chủ yếu là động nham thạch đá vôi.

Sau khi mọi người đi vào liền đi thẳng đến hang động đá vôi, vừa bước vào liền có cảm giác như vào cung điện ngầm vậy.

Nhiệt độ bên trong hơi thấp, sương mù bao phủ, ánh đèn đỏ lục tím xanh chiếu lên bức tường đá, có thể thấy được thạch nhũ ở khắp mọi nơi.

“Oa, giống như là điểm quay phim võ hiệp vậy.” Tiền Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên thốt lên.

Mọi người men từ cửa hang động đi vào bên trong, con đường bằng phẳng dần trở thành thềm đá, trơn thấp, ẩm ướt. Thỉnh thoảng có những giọt nước trên thạch bích nhỏ xuống rơi vào người, mang theo cảm giác mát lạnh.

“Sao giống như nhà ma vậy chứ?” Hàn Trân Ny nhỏ giọng nói.

Nhìn xung quanh thực ra cũng có vài người đang sợ, cũng may các bạn học đều đang ở trước mặt, hơi thở con người dồi dào, cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy.



Quý Kiều nắm chặt tay Hạ Thì Lễ, trong lòng có hơi lo lắng.

“Đừng sợ.” Hạ Thì Lễ nhẹ giọng nói.

Thềm đá ở đây vừa nhiều lại trơn, có hơi giống với lần đi leo núi đó.

Chỉ là độ cao của thạch bích rất thấp, chỗ lại chật, anh không có cách nào cõng cô như lần trước được.

“Em không sợ.” Quý Kiều khẽ cười, cô chỉ có hơi lo lắng sẽ trơn ngã.

Cả hang động đá vôi dài hơn 1000 mét, sau khi Quý Kiều cẩn thận đi ra cùng Hạ Thì Lễ, trên trán thấm ra chút mồ hôi.

May mà từ hang động đi ra có một cái chòi nghỉ mát, Quý Kiều vội vàng đi đến chiếm một chỗ định nghỉ một lát.

“Vậy em ở đây đợi anh một lát, anh đi xem tuyến đường tiếp theo.” Hạ Thì Lễ đặt balo của Quý Kiều lên chân cô, định một lát nữa quay lại.

Quý Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Được, anh đi trước đi.”

Sau khi Hạ Thì Lễ rời đi, Quý Kiều cởi áo khoác ra chơi điện thoại một lát.

Bỗng nhiên, một bình nước khoáng xuất hiện trước mắt cô.

Quý Kiều vô thức cho rằng Hạ Thì Lễ đã trở lại, vui mừng ngẩng đầu lên.

Thấy Thường Ninh Viễn, nụ cười của cô nhất thời cứng lại.

Giờ cô mới phát hiện, những du khách ở chòi nghỉ mát đã rời đi hết rồi, giờ phút này chỉ còn lại hai người họ.

Quý Kiều nghiêm mặt, đứng dậy định rời đi.

Thường Ninh Viễn dùng bình nước ngăn cô lại: “Quý Kiều, hôm đó tôi chỉ định dọa cậu một chút thôi…”

Anh ta thấp giọng giải thích: “Tôi chưa nói với Hạ Thì Lễ về những chuyện trong mơ. Cậu đừng tức giận.”

Quý Kiều hít một hơi thật sâu: “Vậy Đường Tu Văn thì sao? Cậu gửi ảnh của anh ta cho tôi không phải là để uy hiếp tôi sao?”

Thường Ninh Viễn hơi hé môi: “Tôi….”

Vừa mới nói được một chữ, anh ta đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trước ngực Quý Kiều.

Phần ngực dưới xương quai xanh có một dấu vết màu hồng.

Mắt Thường Ninh Viễn đột nhiên trừng lớn, trong giọng nói đều là sự không thể tin được: “Cậu với cậu ta đã làm rồi sao?”

Quý Kiều cúi đầu nhìn một cái, trong nháy mắt liền hiểu.

Cô ngừng hai giây, nhìn thẳng về phía Thường Ninh Viễn.

Gật đầu cho anh ta một kích cuối cùng: “Đúng vậy.”

Người Thường Ninh Viễn hơi lung lay như sắp ngã.

Ánh mắt nhìn Quý Kiều dần xuất hiện tia máu, biểu cảm đáng sợ, giọng nói khàn khàn mà chất vấn: “Các người mới ở bên nhau được bao lâu mà cậu đã để cậu ta chạm vào rồi? Lúc đó tôi đã đợi cậu bao nhiêu năm như vậy! Tôi…”

Anh ta không nói tiếp được.

Hai chân nhũn ra, cả người giống như mất hết sức lực.

Trong mơ cô không nguyện ý, bản thân anh ta vẫn luôn nhịn, nhịn đến khi tốt nghiệp. Người anh ta quý trọng như vậy, lại đã cùng một người đàn ông khác…

Trong lòng Thường Ninh Viễn chua xót, đôi mắt đỏ sậm gần như sắp rớt nước mắt, cổ họng nghẹn lại không nói ra lời.

Quý Kiều mím môi, thấp giọng nói: “Cái này chẳng liên quan gì đến thời gian cả.”

Thường Ninh Viễn trầm mặc trong giây lát, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Không liên quan đến thời gian, vậy liên quan đến người sao?

Với anh ta thì không nguyện ý, với Hạ Thì Lễ thì được sao?

Thường Ninh Viễn cảm thấy bản thân sắp ngạt thở.

“Quý Kiều, cậu tàn nhẫn!”

Nếu so về tàn nhẫn, anh ta thật sự không bằng.

Thường Ninh Viễn cong người xuống, vịn cây cột màu đỏ trong chòi nghỉ mát mà ho dữ dội.

Giống như lần trước, anh ta không ngừng nôn khan.

Chỉ là hôm nay anh ta không ăn sáng, trong dạ dày trống rỗng chỉ nôn ra được ít nước chua.

Đến cuối cùng, cổ họng anh ta tanh tanh, nước nôn ra vậy mà có vài tia màu đỏ.

Thường Ninh Viễn nhìn chằm chằm vào từng đợt từng đợt tơ máu hồi lâu, khó chịu muốn chết.

Lúc lâu sau, anh ta chậm rãi đứng thẳng dậy, Quý Kiều đã không ở đấy từ lâu rồi.

 

Từ sớm lúc Thường Ninh Viễn cong người Quý Kiều đã rời đi rồi.

Cô đứng ở con đường lớn phía dưới chòi nghỉ mát, ánh mắt ngóng nhìn về phía bóng dáng Hạ Thì Lễ đang đi đến.

Quý Kiều vội vàng chạy nhanh qua, nắm lấy tay Hạ Thì Lễ.

“Sao thế?” Hạ Thì Lễ xoa xoa trán cô.

Vội vội vàng vàng như vậy, lại còn chạy đến mức ra mồ hôi.

Quý Kiều chần chừ một lát: “Em vừa chạm mặt Thường Ninh Viễn.”

Biểu cảm Hạ Thì Lễ tức khắc trở lên nghiêm túc, lo lắng vô cùng: “Cậu ta định làm gì?”

“Không biết.” Quý Kiều thấy Hạ Thì Lễ lo lắng, vội vàng an ủi, “Không sao, cậu ta bị em làm tức đến nôn ra.”

“Em chọc tức cậu ta thế nào?” Giọng Hạ Thì Lễ hơi dịu xuống.

Quý Kiều do dự vài giây, im lặng kéo áo khoác xuống, chỉ chỉ vào trước ngực.

Hạ Thì Lễ nhìn thấy dấu hồng quen thuộc, thoáng chốc ngẩn người.

Anh khẽ chau mày, suy nghĩ rồi đoán: “Em nói đây là anh làm à?”

Mặt Quý Kiều phiếm hồng, khẽ gật đầu.

Như vậy mà đã tức đến nôn ra?

Trong đầu Hạ Thì Lễ chợt lóe sáng: “Cậu ta cho rằng anh với em…”

Anh khựng lại, có hơi ngại mà ngừng không nói tiếp.

“Ừm.” Quý Kiều khe khẽ đáp một tiếng.

Có một chút im lặng giữa hai người, còn có chút ấm áp và ngại ngùng không nói rõ được.

Sau một lát yên tĩnh, Quý Kiều thử phá vỡ sự im lặng, tò mò hỏi: “Thế anh đã từng nghĩ đến chưa?”

Hết chương 45

 

------oOo------