Sau Đó Cậu Ta Trở Thành Siêu Sao Giả Gái

Chương 11



Thời tiết rất nóng, toàn bộ nhân viên của đoàn phim 《 Phượng Tê Ngô 》 đều đang trong trạng thái chuẩn bị gấp rút, nhân viên chuyên môn làm đúng bổn phận của mình, kiểm tra từng việc thật kĩ càng.


Diêu Hải ngồi ở ghế đạo diễn, dùng sức phẩy quạt, loại thời tiết này rất dễ khiến người ta bực bội, ông không muốn chưa quay phim mà đã tích bực vào người.


Nhân viên công tác làm việc một cách đơn giản và nhanh nhẹn, cũng bố trí hết thiết bị một cách thuận lợi, việc Hầu Quân Mi cuối cùng cũng chuẩn bị kịch bản xong khiến đôi mắt ông sáng ngời lên, tất cả điều này đều là một khởi đầu tốt.


"Diêu đạo, uống chút nước đi."


Diêu Hải nhận lấy nước, liếc mắt về người đứng phía trước một cái, vóc dáng rất cao, diện mạo cũng là loại mạnh mẽ thô cuồng. A, nhớ rồi, là người đại diện của nhóc diễn viên giả nữ, tên là gì nhỉ, Tào Vĩ?


Diêu Hải nghĩ, âm thầm cảm thấy người này đúng là có mắt nhìn xa, nói về phương diện công tác thì đúng là chu đáo mọi mặt, lúc trước nếu cậu ta không chen lời đúng lúc, chỉ sợ nhân vật Ngũ Tuệ Dao này sớm định cho người khác rồi. Người đại diện của Sầm Tiếu và Đào Ngữ Vọng đã đến từ sớm, thế nhưng chỉ lại chào một cái rồi đi, nào có cẩn thận như Tào Vĩ vậy.


Tùy ý cảm thán một phen, Diêu Hải ngửa đầu uống hết nước, nói: "Thành Chích thử trang phục cũng sắp xong rồi đúng không? Nếu đêm nay trời mát, thì sẽ quay cái cảnh của Ngũ Tuệ Dao và Mộ Dung Ngô trước, Đào Ngữ Vọng có danh tiếng, khi diễn rất tập trung, mọi người nhún nhường cậu ấy một chút."


"Vâng, Diêu đạo cứ định đoạt, Tiểu Chích mới khởi bước thôi, thời gian rảnh nhiều lắm, sao cũng được. Đứa nhỏ này thành thật, trong khoảng thời gian này còn mong ngài chiếu cố nhiều hơn."


Diêu Hải rất vừa lòng, ông biết tình huống của cậu diễn viên này là như thế nào, Thành Chích mới xuất đạo, nghe nói Ngũ Tuệ Dao là vai diễn đầu tiên của cậu ta, khó trách người đại diện lại nơm nớp lo sợ chạy tới chạy lui như vậy.


Minh tinh nổi tiếng như Sầm Tiếu và Đào Ngữ Vọng đều có uy vọng, bây giờ cũng không cần khép nép thế, nhưng thời điểm trước khi bọn họ xuất đạo, cũng ngoan ngoãn hệt thế ở trước mặt đạo diễn.


Diêu Hải hỏi: "Cô Hầu đâu?"


Nhân viên công tác trả lời: "Ở phòng hóa trang ấy."


"Thời gian cũng sắp đến rồi, giục bọn họ nhanh chút đi."



Nói vừa xong, mấy cô cậu diễn viên chính liền bước ra, thời tiết oi bức khiến cho Sầm Tiếu và Đào Ngữ Vọng đều dính chặt vào người trợ lý đi sau mình, hưởng cơn gió từ quạt mini thổi tới để tranh làm hỏng lớp trang điểm.


Phía sau Sầm Tiếu là một thân ảnh mảnh khảnh, cao hơn Sầm Tiếu vốn đã 1m66. Mà người diễn viên này không có trợ lý theo sau, dù vậy vẫn ưỡn lưng không hoang mang chút nào.


Tào Vĩ đứng lên, gọi một tiếng với diễn viên kia. "Tiểu Chích, lại đây uống miếng nước."


Trên mặt của Diêu Hải không chút thay đổi, thế nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Một đoạn thời gian không gặp, tiến bộ cũng quá lớn đi, mà thay vì nói tiến bộ, không bằng nói là biến hóa thì đúng hơn.


Tuy rằng lúc thử vai đợt trước gương mặt Thành Chích đã có khả năng giả dạng, thế nhưng lúc đó vẫn chỉ có mặt, đợt thử vai kia cũng không yêu cầu thay đổi tư thế gì nhiều. Mấy ngày sau khi Diêu Hải chọn diễn viên xong, trong lòng lại thầm nổi lên lo lắng, một người đàn ông, rốt cuộc cách hành động cũng khác hẳn với phụ nữ, nếu như cách giơ tay nhấc chân mạnh mẽ quá, đó sẽ là điểm khuyết không thể bù đắp được.


Nhưng bây giờ khi Thành Chích đi đến trước mặt ông, đó là tư thái vô cùng tự nhiên mà ông không tài nào tưởng tượng nổi, không chỉ có tự nhiên, mà còn yểu điệu vô cùng.


Hôm nay Thành Chích mặc một chiếc váy dài màu trắng, tuy rằng màu hơi nhạt, nhưng biên váy lại khảm một tầng trân châu và thêu chỉ vàng, vừa đoan trang vừa cao quý. Mặt mũi cậu vốn xinh đẹp, trang điểm lên chút liền kinh người. Đặc biệt chuyên viên trang điểm còn cố tính siết eo của Thành Chích, ép lại rất nhỏ, càng khiến cho cậu nhìn sơ qua hoàn mỹ không có khiếm khuyết nào, hoàn toàn trở thành một cô gái nghiêng nước nghiêng thành.


Thời điểm nghe Thành Chích trả lời Tào Vĩ còn khiến ông ngạc nhiên hơn cả cử chỉ tiến bộ của Thành Chích.


"Đến đây."


Chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng vẫn nghe ra giọng nữ dịu dàng thanh thấu, khác với kiểu mềm mỏng của các cô gái bình thường, nó êm tai hơn hẳn, mà điểm quan trọng nhất là, không có chút dấu vết nào của đàn ông.


"Đạo diễn, có phải bị dọa cho khiếp sợ rồi đúng không! Tôi cũng vậy đấy! Khởi động máy hôm nay mới nhìn thấy cậu ta, thiệt đúng là khiến tôi sợ đến ngây người. Nếu ở cùng một người như thế này trong khoảng thời gian dài, sau này tôi thật không dám đi kiếm bạn gái, thật đó!"


Đào Ngữ Vọng đùa giỡn, lúc sáng sớm cậu đã đến đây để hóa trang, trong lúc đó cũng đã nói chuyện phiếm Thành Chích và Sầm Tiếu, chỉ trong một tiếng, đã thân thiết với Thành Chích hơn rất nhiều.


"Đúng thật là không tồi." Diêu Hải đè xuống sự kinh ngạc của mình, cũng nhanh bình tĩnh lại. "Cô Hầu, cô nói xem?"


Sao Hầu Quân Mi lại cảm thấy không tốt được chứ, sau khi cô nghe Thành Chích tới liền đến đây theo sát cậu, tuy rằng trước mặt người khác cô không nói tiếng nào, nhưng trong lòng đã liếm đến mấy trăm lần!


"Không tồi." Cô nhàn nhạt gật đầu, sau lại nhịn không được mà lộ ra một nụ cười mỉm.


"Nếu mọi người đều chuẩn bị xong rồi, vậy thì bắt đầu đi, trời nóng quá, các nhân viên chuyên môn vào chỗ hết đi!"


Nhân viên công tác ở bốn phía đều trả lời lại, công việc quay phim cũng tiến hành rất nhanh.


Bởi vì tập trung chủ yếu quay cảnh diễn của nam và nữ chính, nên đương nhiên Sầm Tiếu và Đào Ngữ Vọng tương đối bận rộn. Phương Lôi và nam 2 - Vưu Tuấn đã đến đoàn phim, thế nhưng vì hôm nay không có cảnh diễn nên vẫn còn trong trạng thái chuẩn bị. Mặt khác mấy vai diễn phụ có cảnh diễn ít cũng tùy thời tham gia vào, tuy rằng vất vả, nhưng vẫn rất náo nhiệt.


"Tiểu Chích, em chuẩn bị cho tốt cái cảnh đêm tuyết kia đi, Diêu đạo nói đêm nay nếu tạm ổn thì sẽ quay cảnh đó trước."


"Vâng."


Thành Chích cười cười đáp ứng một tiếng, cái cảnh diễn đêm tuyết kia chính là cảnh Ngũ Tuệ Dao bị Phượng Lưu Ly thiết kế, là cảnh động tâm với Mộ Dung Ngô, Mộ Dung Ngô bế Ngũ Tuệ từ trên nền tuyết, sau đó là màn từ từ đi xa.


Cơ bản thì cảnh diễn này không có lời kịch nào, thứ khó chính là kỹ thuật diễn của Ngũ Tuệ Dao, trong khoảnh khắc người trưởng nữ tông gia cao quý này đã ngây thơ nảy sinh một loại tình cảm đầy phức tạp, thế nhưng chỉ trong thoáng chốc thôi, nàng đã dùng lý trí để đè ép cảm tình của mình xuống.


"Cảnh diễn này là điểm bắt đầu vận mệnh bi thảm của Ngũ Tuệ Dao, chắc không vấn đề gì ha." Tào Vĩ hỏi tiếp.


"Sao lại có vấn đề gì được, ai, anh Vĩ, nam số 4 kia á, người diễn Mộ Dung Cổ kia á, còn chưa tới nữa hả?"


"Hai ngày sau mới đến, không cần phải gấp gáp, cảnh diễn của hai người đều ở lúc sau hết, tuy rằng Hạng Ngạn Quang người ta là ngôi sao mới, thế nhưng tin rằng hơn em rất nhiều, mấy ngày nay cậu ta không có cảnh diễn, nên cậu ta không cần đến sớm."


Thành Chích tự ngẫm lại, cũng đúng, trong bộ phim này, CP của cậu chính là Mộ Dung Cổ, cũng chính là cái vị Hạng Ngạn Quang này.



Về sau cảnh tình cảm của bọn họ mỗi tập mỗi có dù là rất ít, tuy Mộ Dung Cổ yêu đơn phương, thế nhưng mấy cảnh như thế mới khiến người xem yêu thích nhất.


Mộ Dung Cổ là một vai ác đối nghịch với nam chính, khác biệt với mấy vương gia và hoàng tử khác, thế nhưng cố tình lại cắm sâu tình cảm với Ngũ Tuệ Dao, tuy bên ngoài làm rất nhiều việc ác, nhưng lại đối xử dịu dàng như nước với Ngũ Tuệ Dao.


Tuy rằng người Ngũ Tuệ Dao thích chính là Mộ Dung Ngô, nhưng về sau nàng lại được gả cho Mộ Dung Cổ để bảo toàn cán cân cho gia tộc, Mộ Dung Cổ được như ước nguyện, lại không nghĩ rằng sau khi Ngũ Tuệ Dao gả cho y, nàng lại trúng bẫy của nữ chính khiến bệnh độc quấn người, cuối cùng cũng chết vì bệnh.

"Loại cảnh diễn này trong mấy phim về quyền mưu rất hút fan, tuy em không cảm thấy gì, nhưng Hạng Ngạn Quang có biết anh ta phải diễn với đàn ông không? Em vừa nghĩ đến liền cảm thấy......"


Tào Vĩ cắt lời: "Em không cần cảm thấy có lỗi với cậu ta, diễn viên cần phải có mấy cái chịu đựng này."


Thành Chích đang muốn nói "nghĩ đến liền cảm thấy mắc cười": "......"


Chịu đựng oi bức cả ngày, nhiệt độ buổi tối rốt cuộc cũng mát xuống.


Nhân viên công tác dựa theo ý tứ của Diêu Hải chuẩn bị cảnh diễn đêm tuyết kia. Cảnh diễn này chỉ có hai diễn viên là Đào Ngữ Vọng và Thành Chích, những người khác đều nghỉ ngơi trước, chỉ có Sầm Tiếu cố ý ở lại, chuẩn bị xem cái cảnh động tâm bên ngoài là BG nhưng bên trong lại là BL này.


"Ây da, nhịn xuống không được cười, ha ha ha, thiệt không đành lòng mà, hai người các cậu phải diễn tốt nha, một hồi chị sẽ trộm quay một đoạn video ngắn cho hai cậu, chờ khi phim chiếu thì đăng trên Weibo, ha ha ha ha."


"Mắc cười chỗ nào chứ! Sầm Tiếu!"


Thành Chích hoàn toàn thờ ơ với trận ầm ĩ này của Đào Ngữ Vọng và Sầm Tiếu bởi vì bên trong cậu đang bị câu nói của Hầu Quân Mi làm run lên bần bật "Khí chất của cậu và Đào Ngữ Vọng không xứng, cùng Hạng Ngạn Quang thì cũng tạm ổn, nam số 4 do tôi chọn, cậu cứ yên tâm."


Thành Chích hoàn toàn không biết nên yên tâm cái gì: "...... Được rồi, đều nghe cô hết."


Một lát sau, cảnh này mới chính thức bắt đầu quay, Sầm Tiếu mang đầy tâm tình trêu chọc đứng sau Diêu Hải, Hầu Quân Mi cũng ở sau camera, lạnh mặt cầm điện thoại.


"Action!"


Trước khi nghe thấy tín hiệu này vang lên, Thành Chích đã ở trong hình, cậu đứng trên nền đất trống đầy tuyết rơi sau điện, nhíu mày ngước nhìn mấy bông tuyết rơi rơi không ngừng trong bầu trời đêm.


Tại trong cảnh diễn tuyết này, chuyên viên trang điểm cố ý trang điểm cho gương mặt cậu đỏ một chút, nhìn qua giống bộ dáng bị đông lạnh, gió nhân tạo thổi tới, xốc lên một góc áo ấm của Ngũ Tuệ Dao.


Bộ dáng của một nha hoàn lọt vào màn ảnh, nói chút gì đó vào tai của Ngũ Tuệ Dao, thần sắc của Ngũ Tuệ Dao liền biến đổi, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc thất thố và sau đó là biểu tình bình tĩnh.


Thế lực của Ngũ gia trong hoàng thành đã xảy ra chuyện, là ai làm, là ai có năng lực này chứ?


Ngũ Tuệ Dao đi theo bên cạnh nha hoàn cùng tiến lên phía trước, tuyết vẫn lớn như cũ, nàng hụt chân trượt ngã xuống. Nha hoàn ở bên cạnh hoảng sợ vội vã chạy lại đỡ lên, sau khi Ngũ Tuệ Dao kinh ngạc xong liền ngồi trở lại.


Chân nàng trật rồi.


Ngón tay thon dài của Ngũ Tuệ Dao nắm lại thành quyền, hung hăng đập xuống nền tuyết một cái, tay nàng rất đau, chân cũng rất đau, nhưng trong lòng lại rất vội, bây giờ nàng có chuyện phải làm, quá nhiều chuyện.


Tại sao lại ngay lúc này chứ......


Một đôi chân tiến vào màn ảnh, bước đi chậm rãi, lộ ra gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Ngô.


Nha hoàn ở bên cạnh nôn nóng nói gì đó, Ngũ Tuệ Dao cũng không có để ý, đôi mắt nàng chỉ nhìn đến cái tay vươn về phía nàng của Mộ Dung Ngô, sau đó lại ôm nàng lên khỏi nền tuyết.


Khoảnh khắc rơi vào vòng ôm ấm áp, tim nàng đã ngừng một nhịp.


—— Cảnh quay hẳn nên như thế.


Nhưng khi Đào Ngữ Vọng vươn tay về phía Thành Chích rồi dùng tay nâng đầu gối của Thành Chích lên sau đó cong lưng định bế thì thân hình thẳng tắp của cậu ta lại nhanh chóng gập trở lại, giống như một cái lò xo, bịch một tiếng rồi lại ngã xuống cùng Thành Chích trên nền tuyết.



Hình ảnh mỹ lệ nhất thời trở nên rất buồn cười.


Diêu Hải trừng mắt, nổi giận đùng đùng: "Cắt! Cắt! Đào Ngữ Vọng! Cậu làm cái gì vậy!"


Rõ ràng quay rất tốt mà, cảnh này có thể diễn qua trong một lần mà, thế mà lại để lãng phí trắng trợn thế!


Đào Ngữ Vọng kêu rên lên: "Đạo diễn, này không thể trách tôi được! Tôi cũng không nghĩ rằng Ngũ Tuệ Dao lại nặng đến thế chứ!"


Tiếng cười của Sầm Tiếu ngay lập tức vọng khắp trường quay, dù cho trợ lý bên cạnh cô có nhắc nhở thế nào thì vẫn ngửa tới ngửa lui mà cười không ngừng.


Diêu Hải chỉ vào Đào Ngữ Vọng nói lớn: "Nặng cái gì mà nặng, là do bình thường cậu không tập tành gì thì có, cậu xem thân hình mảnh mai của Ngũ Tuệ Dao nè! Có thể nặng bao nhiêu cân chứ! Nhiều lắm cũng không quá chín mươi nha! Chỉ chín mươi cân cậu còn ôm không nổi, vậy cậu còn làm ăn được gì đây!"


Giờ phút này mắt của Diêu Hải chỉ nhìn thấy Ngũ Tuệ Dao, ông đã quên Thành Chích thật ra là một người đàn ông, tuy Thành Chích trông rất mảnh khảnh, thế nhưng trên thực tế cậu nặng không dưới một trăm hai mươi cân đâu à nghen.


"Là tôi sai mà Đạo diễn, lại diễn một lần nữa đi." Đào Ngữ Vọng sợ Diêu Hải càng mắng càng tức giận, nên vội vã chạy lại nhận sai, vừa rồi thật sự ngoài dự đoán, lần này có chuẩn bị, chắc bế lên không có vấn đề gì nữa.


Lần diễn thứ hai bắt đầu.


Đào Ngữ Vọng âm thầm lấy hơi, đưa ra biểu tình phù hợp rồi vươn tay về phía Thành Chích, tay cong lại nâng đầu gối, một cái tay khác lại ôm bả vai của Thành Chích, sau đó —— bế lên!


Lần bế này lên được, nhưng lại dùng sức quá mức, nên hình ảnh không đẹp chút nào, hoàn toàn không phải cái cảnh ôm công chúa khiến người ta xiêu lòng.


Diêu Hải: "Cắt cắt cắt cắt!! Thêm một lần nữa! Cảnh đơn giản như thế, Đào Ngữ Vọng! Cậu nghiêm túc lên cho tôi!"


Đào Ngữ Vọng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn: "......"


Cảnh này bị NG* mười lần, Đào Ngữ Vọng cũng bế Thành Chích lên mười lần, gần hơn một giờ, Diêu Hải mới tính vừa lòng, trong lúc này, Thành Chích trước sau đều vô cùng phối hợp, khiến cho thần thái của Ngũ Tuệ Dao luôn rất đúng mực.

(* Diễn lại)


"Trời ơi, cuối cùng cũng qua." Sau khi nghe thấy tiếng OK, Đào Ngữ Vọng liền ngồi bệt xuống đất, hướng mắt đến Thành Chích, bỗng nhiên nhận ra sau khi Thành Chích bị buông liền yên lặng ngồi đó, không có chút hành động nào khác.


"Làm sao vậy? Có bị gì không hả."


"Không có việc gì." Thành Chích chậm rãi ngồi dậy, từ động tác thong thả của cậu, tựa như hai bên mạn sườn đã bị thương, đầy bộ dáng không dám động mạnh.


Đào Ngữ Vọng lập tức sửng sốt, Tào Vĩ phát hiện vấn đề nên cũng chạy ngay tới đây, sau khi được người đại diện nhà mình nâng dậy, Thành Chích mới nhếch miệng cười: "Không có gì, chẳng qua lúc đầu có bị va một chút, hai ba ngày là khỏe thôi."


Ngay từ lần té ngã đầu tiên khi Đào Ngữ Vọng bế Thành Chích, lúc Đào Ngữ Vọng đột nhiên ngã xuống, Thành Chích đã bị cậu ta đè phải, lúc đó đã bị va vào, Thành Chích không những không kêu dừng mà ngược lại còn im lặng để diễn tiếp.


Lúc Đào Ngữ Vọng biết chuyện thì vô cùng áy náy, cậu và Tào Vĩ kiên trì kêu Thành Chích cởi quần áo ra, cởi xong mới thấy bên sườn của Thành Chích đã bầm xanh một mảnh.