Sao Trời Rơi Xuống

Chương 9: Ngoại truyện của Bùi Sơ Hoàn



Cho đến nay, tôi đã nhận lầm người rồi.

Đáng lẽ hôm đó tôi sẽ cưới cô ấy về nhà.

Khó trách tôi luôn cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, cảm thấy sao cô ấy lại hiểu tôi đến thế…

Năm đó tôi đột nhiên bị bệnh, phải ra nước ngoài an dưỡng.

Tôi không thể đến từ biệt cô ấy, cũng không thể đợi tới khi cô ấy cho tôi biết tên.

Tôi nóng lòng tìm chứng cứ chứng minh nỗi khổ tâm khi không từ mà biệt, chứng minh tôi vẫn luôn yêu cô ấy.

Nhưng những tổn thương mà tôi gây ra phải làm sao mới bù đắp được…

Tôi điều tra Thẩm Doanh Doanh.

Những năm cấp ba, cô ta không ít lần gài bẫy hại người khác.

Một người ác độc như thế, tôi lại mù quáng bị cô ta xoay vòng vòng.



Khi cô ta xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, nói một cách nực cười rằng tôi không thể không niệm tình cũ.

“Tình cũ?”

Tôi hất tay cô ta ra, cô ta thảm hại ngã xuống đất.

“Tình cũ gì? Tình cảm cô ăn cắp được à?”

“Thẩm Doanh Doanh, năm đó, lúc cô trốn trong góc nhìn lén tôi và Lạc Tinh, cô đã bắt đầu tính toán những chuyện bẩn thỉu rồi, đúng không?“

Mặt Thẩm Doanh Doanh lập tức trắng bệch.

“Sơ Hoàn, anh đang nói gì vậy?”

Tôi lau tay: “Đừng gọi tên tôi, bẩn.”

“Thẩm Doanh Doanh, cô đã khiến tôi trở thành thằng ngu ngốc nhất trên đời này.”

Cô ta ôm lấy chân tôi: “Quá khứ quan trọng đến thế sao? Sau này anh chắc chắn cũng thích em mà!”

“Trước nay chưa từng thích.” Tôi nói: “Nếu như không nhận lầm người, cả đời này tôi sẽ không nhìn đến cô.”

Tôi đá cô ta ra, quay người rời đi.

“Bùi Sơ Hoàn, nếu anh dám bỏ rơi em, em sẽ ch.ế.t cho anh xem.”

Thẩm Doanh Doanh leo lên cửa sổ.

Tôi quay đầu: “Vậy sao?”



Cô ta tưởng tôi sẽ mềm lòng: “Em biết anh sẽ không…”

“Ngã từ tầng ba xuống chắc không ch.ế.t được đâu, nhưng cô có thể thử xem.”

Cô ta đáng ch.ế.t, tôi cũng vậy.

Nhưng loại người như cô ta làm sao dám ch.ế.t chứ?

“Thẩm Doanh Doanh, nội trong ba ngày, nếu thư xin lỗi của cô không đủ thành khẩn, những việc bẩn thỉu cô đã làm sẽ được đưa ra ánh sáng. Không tin thì cứ về xem thử thùng thư của cô đi.”

“Những thứ đó có thể xuất hiện trong thùng thư của cô thì cũng có thể xuất hiện ở nơi khác, giống như tin đồn của Lạc Tinh năm đó cô đã tung vậy.”

Sau đó, tôi đợi ở của nhà Lạc Tinh rất lâu.

Cha mẹ cô ấy không chịu được nữa mới nói cho tôi biết cô ấy đã cùng Kỳ An ra nước ngoài điều trị rồi.

Tôi không thể liên lạc được với Lạc Tinh, chỉ có thể điên cuồng hỏi Kỳ An:

“Cậu đưa cô ấy đi đâu rồi?”

“Nói cho tôi biết đi.”

“Xin cậu….”

“Nhờ cậu nói cho cô ấy rằng Thẩm Doanh Doanh sẽ không thể quấy rầy cô ấy nữa.”

“Cô ấy muốn tôi làm gì cũng được.”

Kỳ An hít sâu một hơi.

“Lạc Tinh nói cậu cũng đừng quấy rầy cô ấy nữa. Cô ấy nói tất cả đều không còn quan trọng rồi.”

Không còn quan trọng… Tôi cũng thế… Đúng vậy, cô ấy đã mất đi đôi mắt rồi, còn có thể quan tâm đến điều gì nữa…

Rốt cuộc tôi đã làm gì thế này? Khiến cho người con gái từng đỡ dao, đỡ gậy cho tôi, bây giờ lại mất đi đôi mắt vì tôi không muốn gặp tôi nữa…

Tôi bắt đầu gặp ác mộng mỗi ngày, trong mộng là lễ cưới ngày đó.

Lạc Tinh mặc váy cưới, chầm chậm tiến về phía tôi.

Thật ra lúc đó tôi đã rung động rồi.

Nhưng trong giấc mơ, tôi chỉ thấy mình rời khỏi hôn lễ, bỏ rơi cô ấy.

Cô ấy vừa cô độc vừa sợ hãi đứng đó, ánh mắt thẫn thờ, viền mắt đỏ lên, sau đó tuyệt vọng nói với tôi: “Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh nữa.”

“Chúc anh… tự do.”