Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 101: Ngoại truyện 02



Edit: Thanh Vỹ

Beta: Cyane



Mọi người trong kênh livestream vốn chỉ muốn xem em gái xinh đẹp nhận giải, không ngờ đột nhiên bên cạnh em gái xinh đẹp lại xuất hiện đại mỹ nhân đến tặng hoa, vẻ ngoài rất xuất sắc, còn nói rằng mình là người theo đuổi em gái xinh đẹp, nói một cách vừa thẳng thắn vừa quyến rũ.

Cả hai nhìn rất đẹp đôi, đúng là sự hưởng thụ đỉnh cao.

Vì vậy những người đã biết nội tình, hiểu rõ hai vị này lại đang diễn màn kịch tình ái, dù có la hét thế nào thì cũng vô dụng, chữ họ gõ cũng bị xóa sạch.

Qua vài phút sau, người được phỏng vấn đổi thành người khác. Sau khi hai người kia rời khỏi ống kính chưa bao lâu thì có người trên mạng, với ánh mắt sắc bén đã tìm ra tài khoản đăng video ngắn của Nhan Lộ Thanh.

[Có gì đấy không đúng mọi người ạ, tôi tìm được tài khoản của em gái xinh rồi, hai người bọn họ là cặp vợ chồng già à? Tài khoản @Đức mẹ Maria đang bỏ trốn]

[… Nên mới nói, tôi đã nhắc nhở mọi người rồi, hai người bọn họ cưới nhau 50 năm rồi đó ==]

[?? Thế vừa nãy đang chơi trò gì vậy?]

[Chỉ đơn thuần là thể hiện tình cảm thôi… Hu hu hu, tôi hâm mộ quá, chúng tôi cũng là vợ chồng già, ở cùng nhau N năm rồi vẫn tranh luận ai là người theo đuổi, giống như ai theo đuổi trước là thua vậy á, đêm nay quay về giáo dục lại anh ấy mới được! /nắm đấm]

[Để chị phổ cập kiến thức cho các cưng… Hai người họ cũng đã thực hiện một cảnh như vậy trong buổi phát sóng trực tiếp lễ kỷ niệm của trường cấp ba trực thuộc vào dịp Tết Nguyên đán năm nay. Lúc đó, nam nữ xếp riêng một hàng, tùy ý tách ra để phỏng vấn, nữ sinh thì nói yêu thầm bạn nam nào đó, đến lượt phỏng vấn bạn nam thì bạn nam kia cũng nói mình thích bạn nữ, khiến chúng tôi gào thét điên cuồng trong lòng. Không lâu sau đó, khi ống kính thỉnh thoảng lia tới hai người họ, tôi sẽ không nói tôi thấy hai người kia đang ở đó hôn môi đâu.]

[Được lắm, có phát lại không vậy?]

[Có chị em nào đó đã tải video về rồi, link đây @Đu couple không? Mặc dù flop nhưng ngọt]



Cầm bức tranh ra bãi đậu xe, đến khi lên xe, Nhan Lộ Thanh vẫn còn ngơ ngác. 

Cô ngồi ở ghế phụ, ôm bó hoa trong tay, Cố Từ duỗi tay qua thắt dây an toàn cho cô. Nhan Lộ Thanh thấy anh gần trong gang tấc, đột nhiên nhớ đến những gì anh nói trong ống kính khi nãy.

Không riêng gì mọi người, cô cũng không ngờ anh sẽ làm như thế.

Cũng ngay lúc này, cô nghĩ về mấy ngày trước, lúc đó cô tự hỏi rất lâu rốt cuộc giữa bọn họ thì “ai theo đuổi ai”, còn hỏi Cố Từ, rốt cuộc cũng không đem lại kết quả gì hết.

Cuối cùng anh nói là anh theo đuổi, Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cũng làm những việc na ná như theo đuổi, rất không thuyết phục, nên vấn đề này không bàn đến nữa.

Nhan Lộ Thanh “Haiz” một tiếng, hỏi anh: “Nãy anh nói như thế là sao?”

Cố Từ thắt xong dây an toàn, bình tĩnh đưa mắt nhìn cô: “Không phải em bảo trước kia không tính à.” Anh cười một cách tự nhiên, vừa nói: “Nên anh đành phải theo đuổi lại lần nữa.”

“…”

Nên lựa lúc cô đang phỏng vấn mà ghé vào, nên nói ngay trong ống kính.

Nói… Anh là người theo đuổi bạn học Nhan Lộ Thanh.

Không thể không thừa nhận, vừa rồi nghe có hơi khoa trương và bông đùa, nhưng khi nghe vẫn rất khiến tim đập bình bịch.

Xe chậm rãi lăn bánh, Nhan Lộ ngồi thẳng dậy nhìn phía trước, cô không nhịn được mà cong môi lên, nhỏ giọng cảm khái: “Sao mà chúng ta có thể như vậy chứ…”

Bất kể lúc nào cũng muốn chứng minh với đối phương rằng mình yêu người kia nhiều hơn.

*

[Một ít chuyện vụn vặt hằng ngày]

1.

Sau khi mọi việc liên quan đến cuộc thi đều đã xong, chớp mắt đã đến tháng 9, cũng là ngày khai giảng.

Bởi vì mỗi năm cuộc thi đều tổ chức theo thời gian cố định, tháng 8 có kết quả thi, vì vậy khi khai giảng vào tháng 9, vừa hay lại trở thành đề tài để mọi người bàn luận sôi nổi. Vì thế Nhan Lộ Thanh, người chuyển chuyên ngành, có thể nói là được đối đãi như một minh tinh vậy.

Cô chưa nổi tiếng đến mức ai cũng biết, nhưng toàn khoa mỹ thuật từ giáo viên đến sinh viên đều biết tên cô. Bất kể là học lớp nào, điểm danh đến tên cô, toàn bộ người trong lớp đều quay đầu lại nhìn cô. Đối với học sinh các khoa khác, biết tên cô là do qua diễn đàn của trường và ứng dụng video ngắn nào đó.

May mà Nhan Lộ Thanh rất biết cách đối nhân xử thế, tình huống này không làm cô khó xử, mà thay vào đó, cô nhanh chóng làm quen với nhiều bạn cùng lớp và quen được nhiều chị em xinh đẹp. Mặc dù như thế, chỉ cần cô có học vào buổi sáng, buổi trưa cô vẫn đợi Bánh Quai Chèo Nhỏ cùng ăn cơm, khiến Chèo phi rất cảm động, trực tiếp hô Hoàng thượng vạn tuế.

Không còn các môn chuyên ngành khiến người khác rụng hết tóc nữa, Nhan Lộ Thanh có thể nói là như cá gặp nước. Cô có nhiều thời gian rảnh hơn so với các bạn năm nhất cùng khóa, không phải học tiết đầu nên được đến muộn, ngay cả tiết cuối cũng về sớm, hơn nữa còn nghe giảng rất vui vẻ.

Sau khi khai giảng được một tháng, đại hội thể thao được tổ chức trước kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 10, Nhan Lộ Thanh không tham gia cũng không có hứng thú xem.

Nhưng đại hội thể thao rất hot, cứ giữa giờ thì đám con gái bên cạnh cô xúm lại bàn luận về trai đẹp nào đó ở khoa thể dục, ánh mắt si mê: “A… cơ bắp kìa… Người này chỉ có thể dùng ba chữ “Đẹp trai vãi” để mô tả.”

Nhan Lộ Thanh ở bên cạnh bình tĩnh, ánh mắt nhìn như một thầy tu. Bọn họ lấy hình đưa cô xem, Nhan Lộ Thanh nhìn lướt qua, thành thật nói: “Bình thường, tớ không có cảm giác gì hết.”

Bạn học số 1 đánh giá cô: “Không biết còn tưởng cậu là người đã xuất gia rồi đó.”

Bạn học thứ 2 cắn răng nói: “Đừng hỏi cậu ấy nữa, người ta ở nhà mỗi ngày đều nhìn thần tiên, chúng ta nhìn người phàm, làm sao mà cậu ấy thấy đẹp được!”

Nhan Lộ Thanh vô tội, chớp mắt nhìn các cô ấy.

Sau khi quen biết Cố Từ, nếu bảo cô đánh giá vẻ ngoài của một bạn nam đẹp hay xấu, cô sẽ theo bản năng lấy tiêu chuẩn “Bạn nam này chênh lệch với Cố Từ bao nhiêu” để đánh giá.

Haiz, chênh lệch quá lớn, khen không nổi luôn á.

Vì cô đã không tham gia đại hội thể thao kéo dài trong ba ngày, hơn nữa lịch học của năm hai rất thoải mái, nên kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10 của Nhan Lộ Thanh cộng lại cô được nghỉ đến tận 10 ngày.

Cô định sẽ đi du lịch với Cố Từ trong kỳ nghỉ này, không ngờ chỉ chơi có ba ngày thì phải kết thúc kỳ nghỉ. Vào buổi tối ngày thứ 3, cậu của Cố Từ gọi điện cho anh, ý bảo bản thân mình quanh năm không có cơ hội đưa vợ con đi chơi, muốn tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ phép, hi vọng Cố Từ quản lý một tuần.

“Cậu mệt mỏi quá rồi… Mợ con bảo cậu rằng nửa năm nay cậu bận đến nỗi già luôn rồi, con có nhẫn tâm không?”

Đóng vai nạn nhân rất hay.

Đáng tiếc Cố Từ không thèm gánh trận này, anh dịu dàng nói: “Con còn là học sinh, khó lắm mới có ngày nghỉ, cậu nhẫn tâm không?”

Cố Từ mở loa ngoài, Nhan Lộ Thanh ở bên cạnh nghe rõ từng chữ, cảm thấy cách ở chung của anh và cậu mình thật buồn cười, vừa nghe vừa cười. 

Tất nhiên, không ai có thể nói thắng được công chúa Măng, cuối cùng cậu anh không có lý do nào để biện hộ nữa, đành ngả bài: “Thật ra thì cậu đã lên máy bay rồi.”

“…”

Do vậy, từ ngày 2 tháng 10, hai người đã phải lên đường đi về, nửa kì nghỉ sau của Cố Từ phải cống hiến hết vào công việc. 

Cậu của anh quả thật đã phải làm rất nhiều việc, hai ngày đầu Cố Từ đều về đến nhà lúc 9 giờ hơn. Đến ngày thứ ba, anh về nhà không còn muốn mở miệng nói chuyện nữa, Nhan Lộ Thanh nhìn cảm thấy cả khuôn mặt anh đều viết: “Bổn công chúa quá mệt mỏi rồi.”

Như mọi ngày, Cố Từ về nhà sẽ đi tắm trước. Nhưng hôm nay, anh tắm xong liền ngồi trên giường, đôi tay duỗi qua ôm lấy cô từ phía sau, cằm dựa trên vai cô. 

Giống như cả người đều dán lên người cô vậy, là một tư thế rất dính người. 

Bởi vì hành động quá đỗi đột ngột, cô hơi ngạc nhiên, sau đó quay đầu hỏi anh: “Sao vậy anh?”

Cố Từ không lên tiếng.

Bỗng nhiên, anh cầm lấy điện thoại đã bị cô vứt sang một bên đưa cho cô. Nhan Lộ Thanh sửng sốt, sau đó mới ngầm hiểu mở Wechat ra, vào khung chat của anh…

Trên avatar của Cố Từ xuất hiện một chiếc bong bóng, Nhan Lộ Thanh bấm vào. 

[Mệt.]

“…”

Lại lần nữa trở về, Nhan Lộ Thanh đã quên đi chức năng lâu ngày không dùng này. 

Lần trước hai người nói chuyện, vẫn là lần “tự bỏ trốn” hơn nửa năm trước, Cố Từ ỷ vào mình bệnh mà làm nũng, cả hai không nói lời nào, chỉ dùng phương thức này giao tiếp với nhau.

Một lần nữa, avatar anh xuất hiện một chiếc bong bóng khiến cô có cảm giác như đã rất lâu rồi.

Nhan Lộ Thanh chưa nói gì thì một chiếc bong bóng nữa xuất hiện.

[Mệt quá.]

“…”

Xuất hiện rồi!

Công chúa thích làm nũng đây rồi!

Trong sinh hoạt hằng ngày, cô là người thích làm nũng, nay bất chợt bị đổi vai, Nhan Lộ Thanh thấy rất mới mẻ, vừa đau lòng và buồn cười, cô hỏi: “Anh làm sao thế? Hai ngày trước không phải bình thường sao, nay có chuyện gì à?”

[Ông ấy chơi anh.]

Nhan Lộ Thanh lập tức hiểu ra “Ông ấy” ở đây là chỉ cậu của Cố Từ. 

Anh khó chịu vì cậu để lại rất nhiều việc, hoặc là các dự án mới cần thương lượng. Dường như Cố Từ rất mệt mỏi việc phải giao tiếp thương lượng thế này. Ngày thường khi có cuộc họp, người này cũng tích chữ như vàng.

Nhưng lúc anh dạy bổ túc cho cô thì không có như thế.

Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc: “Chẳng lẽ… hôm nay anh phải nói rất nhiều à?”

Avatar của anh lại hiện ra bong bóng.

[Ừ.]

[Nói chuyện với mấy người đó cả một ngày.]

Dừng lại một chút rồi nói tiếp.

[Dường như anh và bọn họ không cùng một giống loài.]

Nhan Lộ Thanh: “…”

Đúng vậy, anh là công chúa nước Măng với huyết thống thuần chủng, đương nhiên không cùng loài với bọn phàm nhân này rồi!

Những lời này tất nhiên cô sẽ không nói ra.

Nhan Lộ Thanh nhẹ nhàng dỗ dành anh, mà Cố Từ nói những lời này xong cũng không nói gì nữa, cũng không hiện bong bóng, cứ yên lặng ôm cô từ phía sau.

Trong phòng mở điều hòa, da anh lúc nào cũng ấm vừa phải, khi kề sát vào cũng không nóng, còn có chút thoải mái. 

Mấy ngày này ban ngày Cố Từ đi làm, buổi tối sau khi về đều rất thích ôm cô thế này, mãi đến khi trước khi đi ngủ. Trong lòng Nhan Lộ Thanh nghĩ thế này: Cả hai người giống như đầu sạc và cắm sạc, anh hết điện thì đến dán sát người cô để nạp điện.

Đột nhiên thấy có chút đáng yêu.

Nhan Lộ Thanh quay đầu lần nữa, lần này so với khi nãy càng có biên độ lớn hơn. Bởi vì Cố Từ đặt cằm lên vai cô, tư thế thả lỏng, môi cô vừa vặn cọ qua sườn mặt anh, đến gần vị trí khóe môi.

Cô chỉ muốn hôn anh một chút thôi.

Ban đầu Cố Từ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì sự đụng chạm nhẹ nhàng này, lông mi động đậy rồi bỗng mở mắt ra…

Nhan Lộ Thanh đối mặt với tròng mắt đen nhánh của anh.

Cô nhìn đôi mắt kia tràn đầy ý cười, hơn nữa càng ngày càng gia tăng, được đại mỹ nhân nhìn chăm chú như thế khiến mặt cô có chút nóng lên.

“Anh…” Nhan Lộ Thanh vừa há miệng định nói gì đấy, đột nhiên Cố Từ ôm lấy gáy cô làm trụ, môi cũng bị chiếm lấy.

“Ưm!”

Cố Từ thừa lúc cô mất hồn, thăm dò đôi môi cô. Khoang miệng hai người tràn đầy mùi bạc hà, rõ ràng đây là mùi khiến người khác cảm thấy nâng cao tinh thần, Nhan Lộ Thanh lại cảm thấy mình như uống say, ngày càng say trong nụ hôn này. 

“Lần trước còn nói muốn học cách hôn môi.” Cố Từ buông cô ra, hỏi: “Khi nào thì mới có thể học được đây?”

Nhan Lộ Thanh tỉnh táo một chút, vô cùng cảm khái nói: “Cả đời này sẽ không học được đâu.”

Ai bảo hôn với anh lại thoải mái như vậy cơ chứ?Vào cuối tuần của tháng 11, Cố Từ đi đến công ty cả buổi, khi về nhà còn mang theo cả đồ ăn.

Nói chính xác hơn thì anh mang về đồ ăn vặt, đó chính là kẹo.

Nhan Lộ Thanh nhận lấy, kỳ lạ nhìn anh: “Anh mua à?”

Thời tiết ngày càng lạnh, nhiệt độ trong nhà và bên ngoài chênh lệch càng lớn. Cố Từ vừa cởi áo khoác vừa nói: “Không phải.”

Sau đó, anh dịu dàng giải thích. Bởi vì có nhân viên xin nghỉ kết hôn, lúc quay lại làm có mang kẹo mừng, nói là đặc sản quê nhà ở xa, đảm bảo tất cả mọi người đều chưa từng ăn. 

“Anh thế mà lại nhận kẹo mừng, đã thế còn mang về nhà…” Nhan Lộ Thanh tấm tắc hai tiếng: “Em còn nghĩ anh sẽ từ chối đấy.”

“Không phải anh nhận.” Cố Từ cười: “Người ta chưa cho, là anh đi đòi đó.”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt.

Cô nhìn ánh mắt Cố Từ tùy ý liếc qua, giọng nói cũng giống vậy, lộ ra sự lười biếng, nói như lẽ đương nhiên: “Không phải em thích ăn kẹo sao?”

Ngày hôm nay chỉ là một trong vô số những ngày bình thường mà hai người ở bên nhau. 

Chuyện này dường như chỉ là một việc nhỏ. 

Nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy cô sẽ nhớ chuyện này rất lâu, cho đến khi cô không còn ăn được kẹo nữa.

Bởi lẽ giọng điệu của anh quá bình thường, cũng có lẽ vì cô muốn tưởng tượng ra khung cảnh lúc ấy – Cố Từ đi ngang qua lúc người nhân viên ấy đang phát kẹo, cụp mắt rồi lễ độ nói, bạn gái tôi rất thích ăn kẹo, có thể cho tôi một ít không?

Sau đó, lại lễ độ nói cảm ơn với người nhân viên kia.

Cô đã biết có câu nói này từ lâu, rằng trẻ em biết khóc mới có kẹo ăn.

Khi còn nhỏ, Nhan Lộ Thanh rất thích ăn kẹo, lớn lên cô cũng thích, nhưng chưa bao giờ dùng cách này để đòi, cũng không cuồng kẹo quá mức. 

Mà Cố Từ là người dù cô không khóc cũng sẽ cho cô kẹo. 

3.

Vào tháng 12, thông qua thông tin mọi người phổ cập, Nhan Lộ Thanh mới biết có một cuộc thi mới, năm nay tổ chức mùa đầu tiên, cuộc tuyển chọn sẽ được tổ chức vào cuối tháng 12. Cô còn nghe nói cuộc thi được tài trợ bởi những công ty trâu bò và tiền thưởng rất hào phóng, do đó cô đã gửi tác phẩm mình hài lòng nhất trong nửa năm này để ứng tuyển cho cuộc thi. 

Trong bức tranh có hai nhân vật, một thiếu niên đang ngồi trên tháp cao và một cô gái có đôi cánh đang bay trên không trung, tái tạo sống động cốt truyện kỳ lạ trong đầu cô – Mỗi ngày chú chim nhỏ đều ra ngoài chơi, chơi xong rồi bay về tháp cao để kể chuyện cho công chúa.

Chú chim nhỏ họ Nhan, công chúa tên là Từ. 

Khi Nhan Lộ Thanh nhận được tiền thưởng thì mừng như điên, xác nhận vài lần chắc chắn mình không đếm sai số. Tuy cuộc thi lần này mới là mùa đầu tiên, không lớn bằng cuộc thi hồi hè cô tham gia, nhưng phần thưởng này thực sự rất khiến người khác hài lòng.

Ngân khố nhỏ của Nhan Lộ Thanh lại nhiều thêm một chút.

Makka Pakka như con giun trong bụng cô, luôn luôn biết rất rõ, sâu trong tâm hồn Nhan Lộ Thanh có một mục tiêu nho nhỏ, một hi vọng nhỏ nhoi và một lời dặn…

“Mỗi một ngày của tôi đều cố gắng để có thể khiến công chúa Từ sống một cuộc sống thật hạnh phúc, giống như công chúa.”

Mặc dù nói đây là mục tiêu mà cô phấn đấu, nhưng nghĩ kĩ lại, bề ngoài là Maria nuông chiều công chúa Từ, nhưng thực tế thì công chúa Từ được cô chiều chuộng vừa ngầm đồng ý, vừa âm thầm chiều chuộng cô thành công chúa chính hiệu. 

Y chang bài vè, đọc líu cả lưỡi.

Makka Pakka: Đột nhiên lại bị kích động vì tình cảm của hai người này.

4.

Hệ thống bảng tin công ty.

Bài đăng: [Nghỉ trưa rồi, đến tám chuyện đi nào.]

[Bạn gái của Cố mỹ nhân đẹp ghê á! Tối qua cô ấy đến đón Cố mỹ nhân tan làm, đúng lúc bị tôi gặp phải, nói chuyện dễ thương, vẻ ngoài lại xinh đẹp, hai người họ rất xứng đôi! Hu hu hu tôi ghen tị quá!]

[Đừng nói nữa, ở trong công ty có thể động thủ, tuyệt đối sẽ không động khẩu, tổng giám đốc Cố lười đến cả một chữ cũng không muốn nói với chúng ta, ngay cả nụ cười với chúng ta cũng mang dao găm, nhưng đối với bạn gái thì dịu dàng, gọi một tiếng như tắm mình trong gió xuân.]

[Tôi còn nhớ rõ lúc ấy anh ấy hỏi Tiểu Lưu muốn lấy kẹo, lúc nói “Bạn gái tôi thích ăn kẹo”, khi ấy đôi mắt kia… má ơi thật khiến bao người hâm mộ.]



[Nhân tiện, bạn gái tổng giám đốc Cố bao nhiêu tuổi thế? Người ở đâu? Có ai biết không?]

[Tôi nhớ có người từng tò mò hỏi, lúc đó tâm trạng Cố mỹ nhân rất tốt, anh ấy cười rồi bảo bạn gái anh thuộc loài gấu trúc.]

[… Hả???]