Sắc Tình Ngọt Ngào

Chương 29: Nhìn cô thật chướng mắt



Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Mạt Linh Châu trong tù với bộ đồng phục phạm nhân thân xác tiều tuỵ đi suýt nữa nhìn không ra cô ta nữa.

"Phạm nhân bốn tám hai sáu có người đến thăm"

Mạt Linh Châu ngồi một mình đột nhiên nghe thấy rồi cười lạnh nét mặt có chút suy tư, cuộc đời này có ai nữa chứ..ai sẽ đến thăm cô ta nữa chứ.

.

.

Lăng Hạo, một bên mặt đã bị huỷ hoại hoàn toàn đối diện khiến Mạt Linh Châu hốt hoảng.

"Anh..anh chưa..chết sao ?" - Mạt Linh Châu hai mắt trợn tròn kinh ngạc.

"Chưa báo được thù sao có thể chết nhanh vậy chứ"

Sau khi bị Ngự Cẩn Thiên bắt hắn đã trãi qua một cực hình sống không bằng chết. Không bị lửa đun thì bị đánh đến mức ngất đi trong ngục tối vì hắn đã rơi vào tay của một con quỷ dữ.

"Anh định làm gì ?"

"Lưu Nhược Na chết rồi nên tôi cần một số thông tin tôi nghĩ cô sẽ có"

"Cô ta vốn bị tẩy não năm ba tuổi cha mẹ bị Dương Thương giết chết..vậy mà cô ta nhiều năm nhận giặc làm cha thế mới đau" - Mạt Linh Châu dựa người vào ghế cười thích thú.

"Ngự Cẩn Thiên vậy mà để cô sống đúng là thật tiếc nuối" - Lăng Hạo còn nghĩ Ngự Cẩn Thiên sẽ xé xác cô ả này thành từng miếng rãi xuống biển cho cá ăn cơ đấy.

"Ninh Tư Kiều...cô đã làm gì với cô ấy hả ?" -hắn biết mọi chuyện sẽ không đơn giản chút nào, những năm qua hắn đã điều tra và phát hiện Mạt Linh Châu mắc chứng rối loạn trầm trọng trong phòng cô ta ở thuốc gì cũng có chắc hẳn cô ta đã làm trò điên khùng gì đó với Ninh Tư Kiều.

"Chậc, cũng chẳng có gì..chỉ là một chút thuốc đích thân tôi bào chế"

"Thuốc giải ở đâu ?"

"Không có thuốc giải..."

"Cô.."

.

.

Ở một nơi khác, Ninh Tư Kiều đi trên một đường phố cách xa Hải Thành không bao nhiêu.



"Chị Mẫn.." - Tiếng kêu nhỏ nhẹ của cô bé mười tám tuổi cất lên vang vọng.

"Tiêu Ngọc, em chạy chậm thôi" - Ninh Tư Kiều cười ôn nhã xinh đẹp đến nỗi những chàng trai gần xung quanh đó bị đờ ra hết rồi.

"Em không sao, chị à chúng ta hôm nay ăn gì ?" - Cô bé cười cười xoa xoa cánh tay nói.

"Món em thích nhé..chúng ta đi thôi" - Ninh Tư Kiều đi đến một căn nhà nhỏ, họ đã thuê được một tuần và đang làm nhân viên của quán cafe gần đó.

"A..em quên mất đồng hồ của mình, chị cứ về trước đi nhé em sẽ đi lấy rồi về ngay"

"Em đi cẩn thận đấy"

"Vâng" - Tiêu Ngọc nói rồi hớt hải chạy đi.

-----------

Cô mất nữa tiếng để đi lại xung quanh chung cư lúc nãy để tìm cái đồng hồ mà bà cô đã tặng trước lúc rời đi bằng mọi giá cô phải tìm được thứ đó.

"A..đau.." - Tiêu Ngọc mãi nhìn xuống đất không chú ý phía trước nên đã đụng vào một người đàn ông.

"Cô đụng tôi còn la đau sao ?" - Người đàn ông này khí thế ngút ngàn chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường.

"Xin..xin lỗi" - Tiêu Ngọc đúng là sai nên nhanh xin lỗi rồi định rời đi tiếp tục tìm kiếm đồ của mình.

"Cô tìm cái đồng hồ ?" - Giọng nói khàn lạnh.

"Phải..phải nó có màu bạc hơi cũ một chút nhưng rất ổn không hư gì cả..anh thấy nó sao ?" - Tiêu Ngọc cứ như một con cún chạy hì hục lại trước mặt anh ta.

"Ờ, cái đó tôi thấy ngoài thùng rác chung cư đấy cái đó bị rỉ sét hết rồi nên tôi nghĩ là rác.." - Chưa nói hết thì Tiêu Ngọc đã chạy đi mất.

Người đàn ông nhấc kính khó hiểu, phía sau truyền đến một giọng nói ảm đạm lạnh lùng..

"Huân Vũ..cậu đơ ra đó làm gì"

"Cẩn Thiên cuộc họp bắt đầu rồi sao ?" -Dạ Huân Vũ mắt nhìn đồng hồ rồi rời đi.

.

.

Ngoài đống rác Tiêu Ngọc lục lọi nhưng vẫn không thấy đâu cô sắp khóc đến nơi thì trời đỗ cơn mưa ào ạt đến mức khiến người ta phải gào thét bất lực.

"Trời ạ..đùa con sao ông trời.." - Tiêu Ngọc tay bị đỏ cả lên vẫn miệt mài tìm cái đồng hồ đó.



Một lúc sau, chiếc dù che chắn trên đầu cô và bóng lưng lớn của người đàn ông kia đi đến gần khiến cô giật mình nhìn lại.

"Nhìn chướng mắt quá đấy" - Dạ Huân Vũ ánh mắt chán ghét nhìn Tiêu Ngọc, cái mớ hỗn độn này là do cô lục lọi đây mà.

"Ai bảo anh nhìn đâu chứ.." -Tiêu Ngọc đẩy chiếc dù của hắn ra tiếp tục nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy...chiếc đồng hồ nằm kẹt giữa hai vật sắt nặng.

"Chung cư của tôi bị cô làm cho tùm lum lên hết rồi"

"Tôi sẽ dọn dẹp mà..xin lỗi"

"Theo tôi"

"Không, chị tôi đang chờ tôi ở nhà"

Tiêu Ngọc không quan tâm đến hắn nhanh dọn lại cái đống hỗn độn kia nhanh chóng chạy đi nhưng lại không hiểu nguyên do gì Dạ Huân Vũ lại kéo tay cô lại.

"Này, cô định đem bộ dạng này về gặp chị cô à ?"

Tiêu Ngọc lúc này mới để ý, bộ đồ bị bẩn hết cả rồi nếu Ninh Tư Kiều nhìn thấy chắc hẳn sẽ vừa lo lắng vừa mắng cô một trận cho xem.

Dạ Huân Vũ không nói nhiều trực tiếp kéo cô vào xe lái đến nhà riêng, hắn vốn dĩ không hứng thú với bọn nhóc con như Tiêu Ngọc nhưng dáng vẻ hời hợt lúc nãy của cô vô tình rơi vào ánh mắt của hắn. Cô gái này thú vị lại có gì khác biệt hắn chưa từng thấy ai nhiệt huyết kiên trì như vậy.

"Cái đó..quan trọng thế à ?"

"Phải..của bà tôi"-Tiêu Ngọc có hơi lo lắng đột nhiên bị một kẻ lạ lôi đi như vậy cô có bị điên không mà đi theo hắn vậy nè.

"Đừng lo, tôi không hứng thú với cô chỉ nhìn thấy cô tội nghiệp nên tiện tay giúp đỡ thôi"

"À..ừ..cảm ơn anh..đúng là bác sĩ tốt"

"Sao cô biết tôi là bác sĩ ?"

"Tôi thấy áo blouse sau xe đấy.."

"Cô cũng quan sát tốt nhỉ"

"Là chị tôi dạy đấy.."

"Cô có chị gái sao"

"Phải..ngoài bà ra chị ấy là người tốt với tôi nhất trên đời đấy"