Sắc Dụ

Chương 302: Anh ấy yêu tôi nên không thể bỏ tôi được



Cơ thể của tôi cứng đờ nhìn chằm chằm vào chữ được viết trên tấm kính phủ đầy hơi nước: "Sao anh ta lại phải đe dọa đổi lấy súng ống đạn dược cơ chứ?"

"Hẳn là do ở vùng Tam Giác Vàng cần vũ khí và ma túy để tham gia tranh đoạt chợ đen, thâm nhập càng sâu có thể chiếm được nhà máy cùng căn cứ, những thứ này không phải dùng nắm đấm là giải quyết được, rõ ràng vũ khí rất quan trọng, bây giờ đưa ra uy hiếp chắc là sắp có một cuộc chiến đẫm máu xảy ra trong thế giới ngầm."

Tôi nhíu chặt mày: "Anh ta không biết đó là đồ của tôi sao?"

Tào Kính Hùng mỉm cười hỏi ngược lại: "Biết thì sẽ không cướp sao."

Trong lòng tôi không ngừng chấn động, bản thân tôi cùng Hắc Lang gặp nhau trong khói lửa chiến tranh, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng mỏng manh, mặc dù thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng tình cảm ấy đã khắc vào trong tận xương tủy, anh ta vì lo cho tôi mà mai phục ở khu vực của nhà họ Thường, cứu tôi thoát khỏi tay của Thường Bỉnh Phát, anh ta đánh cược cả mạng sống của mình để bảo vệ tôi thật chu toàn, một người như vậy sao có thể cướp súng ống đạn được của tôi được, kể cả có uy hiếp cũng sẽ không khiến tấn công người của tôi, càng nghĩ càng bế tắc đành hỏi Tào Kính Hùng: "Chắc chắn 100% là người đó sao?"

Ông ta không trả lời, đột nhiên đưa tay về phía tôi, không gian trong xe vô cùng oi bức và chật hẹp, đôi lúc có thể ngửi thấy mùi cơ thể của người kia trong không khí, Tào Kính Hùng yên lặng chạm vào tai của tôi, theo bản năng tôi vội vàng né tránh thì ông ta lại nói đừng nhúc nhích.

Nháy mắt cả người tôi cứng đờ, bàn tay của ông ta vươn tới bắt lấy một lọn tóc của tôi, hơi dùng sức khiến da đầu tôi đau đớn như sắp rách da, không tự chủ được rên rỉ một tiếng, động tác của Tào Kính Hùng lập tức dừng lại, thân thể dần nghiêng về phía tôi, ngón tay dịu dàng mân mê chiếc khuyên tai lấp lánh, đau đớn không còn nữa, mà chỉ có sự tê dại, ngứa ngáy đang dần bao trùm lấy khắp cơ thể.

Tôi ngẩng đầu lên liền ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt từ người ông ta, hương thơm ấy mặc dù thoang thoảng, nhạt nhòa nhưng lại khiến con người ta không cách nào quên nổi, Thậm chí chỉ cần gần thêm chút nữa là tôi có thể chạm môi vào cần cổ kia, còn có thể đếm được trên chiếc cằm trước mặt có bao nhiêu sợi râu dài, bao nhiêu sợi râu ngắn. Môi của ông ta do quanh năm hút thuốc nên có chút sẫm màu, nhưng nó lại vô cùng hấp dẫn, khiến cho người khác không nhịn được muốn tiến lên nếm thử hương vị ấy một lần.

Tôi không nhịn được gọi tên Tào Kính Hùng, cổ họng ông ta phát ra âm thanh đáp lại, tất cả sự tập trung đều dồn vào việc di chuyển đôi tay của mình, sau khi dừng việc đùa nghịch những lọn tóc mượt mà cùng đôi khuyên tai kia, ông ta cũng không có tách ra mà không ngừng phả ra hơi thở nóng bỏng từ tai xuống cổ rồi xuống trước ngực của tôi.

"Cô vừa rồi muốn nói gì vậy?"

Tôi liếm môi một cái: "Ông mặc vest trắng trông rất đẹp."

Ông ta thấp giọng nói: "Chuyện này tôi rất rõ. Còn gì nữa không?"

Tôi lắc đầu và nói không.

Tào Kính Hùng cười nhẹ, giọng điệu như đang dụ dỗ trẻ con "Cố ý giấu diếm hoặc nói dối sẽ bị rụng hết lông mi đấy. Lúc đấy sẽ trông vô cùng xấu xí."

Tôi bật cười khúc khích, hai tay đặt ở trước ngực ông ta, muốn đem khoảng cách giữa cả hai kéo giãn ra, Tào Kính Hùng chèn ép quá sát, sau lưng tôi là cửa xe, đã không còn chỗ để nhúc nhích. Nhưng đẩy mãi cũng không thấy dịch chuyển toàn bộ sức lực của tôi giống như một miếng bọt biển cùng lắm chỉ có khả năng làm ướt vạt áo của ông ta còn lại thì cái gì cũng không làm được."

Tào Kính Hùng rũ mắt xuống, môi mỏng nhẹ nhàng lướt tới trán của tôi, theo sự lắc lư của xe mà in một nụ hôn xuống: "Cô hỏi xong rồi nhỉ, giờ đến lượt tôi."

Năm ngón tay của Tào Kính Hùng luồn vào mái tóc đen dài suôn mượt của tôi, những động chạm của anh khiến tim tôi không ngừng loạn nhịp luống cuống không biết làm thế nào.

"Cô chắc chắn Hắc Lang sẽ không bao giờ đụng vào đồ của mình như vậy, anh ta rất tốt với cô đúng không?"

Một loạt ký ức lướt qua trong đầu, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác, tôi nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy."

"So với tôi thì thế nào?"

Tôi đứng hình không biết nói như nào, ông ta kiên nhẫn chờ đợi kết quả từ tôi nhưng bản thân lại chỉ chậm chạp không đưa ra đáp án, ông ta mỉm cười ân cần hỏi rằng chuyện này rất khó trả lời sao.

Tôi tựa đầu vào vai Tào Kính Hùng, hơi thở vô cùng nặng nề, nhận thấy sự khác thường của tôi ông ta cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, sau một quãng đường dài gập ghềnh, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa hầm vào khu vực của nhà họ Thường, dưới một ngọn cây được ánh trăng chiếu sáng. Tài xế kéo vách ngăn lên, đôi môi của Tào Kính Hùng hơi hạ xuống, một tầng mồ hôi mỏng phủ trên sống mũi của tôi, rốt cuộc tôi cũng không thể nói được gì, chỉ có thể đem lòng tốt của ông ta giữ ở trong lòng.

Động tác hôn của Tào Kính Hùng ngừng lại một chút: "Có vẻ như đây là một lời từ chối thầm lặng rồi."

Con ngươi tôi hoảng loạn co rút lại, đôi tay của ông ta vẫn đang giữ lấy gương mặt của tôi, ngón cái không ngừng cọ xát nơi anh từng đặt nụ hôn của mình xuống, sau đó trêu chọc tôi: "Nếu như cô không trả lời thì tôi sẽ coi như không phải."

Tôi nhẹ cúi đầu xuống hít một hơi: "Ông tốt như vậy, cần gì phải lãng phí thời gian với tôi chứ?"

"Cũng đã lãng phí nửa đời người rồi, thêm vài năm cũng chẳng thấm vào đâu."

Ông ta từ từ rút ngón tay ra khỏi mái tóc dày của tôi: "Chuyện ở vùng Tam Giác Vàng, không phải là thứ mà một người phụ nữ có thể đảm đương một mình được đâu, tôi sẽ để ý giúp cô."

Ngay khi vừa đẩy cửa định xuống xe thì lời cảnh cáo của Kiều Dĩ Thương lại văng vẳng bên tai, tôi dừng động tác của mình đưa mắt nhìn chiếc bóng của bản thân dưới đất: "Ông có thể nói cho tôi biết ông rốt cuộc là ai được không."

Ông ta yên lặng trong chốc lát rồi cười một tiếng: "Không phải trong lòng cô đã sớm biết rồi sao."

Tôi lắc đầu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để xác minh, sự bí ẩn, nội tâm sâu thẳm không thấy đáy và cả từng nước đi trên bàn cờ, ông ta mua vui cho bản thân khi thấy Kiều Dĩ Thương tự gây ra tai họa, không những mấy người thuộc bốn dòng họ lớn tại Hải Châu mà còn cả những quý tộc nhà giàu khác cũng chẳng có mấy người dám đối đầu với Kiều Dĩ Thương.

"Bất luận là người bình thường hay là ông trùm lợi hại cỡ nào, nếu cùng ông ta giao đấu chưa từng có chuyện lạnh lặn hay chiến thắng. Cho dù có luyện võ đến nhuần nhuyễn 18 năm đi chăng nữa cũng chỉ đấu ngang cơ với kiều Dĩ Thương."

Tào Kính Hùng đưa tay chạm vào chiếc vòng được bện thủ công gắn trên nóc xe rũ xuống, không ngừng đùa nghịch: "Từ trước tới giờ tôi chẳng qua là một kẻ phong lưu nếm trải qua vô vàn bông hoa, bây giờ tôi đã có người phụ nữ mà mình muốn bảo vệ, cũng có chuyện mà bản thân muốn làm, có đối thủ mà mình muốn chiến thắng, tự nhiên một vài phương pháp sẽ cần thay đổi."

Trong lúc yên lặng thì gã bảo vệ canh cửa nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, nhanh chóng đi tới chỗ bậc thang để xuống xe, cung kính cúi đầu chờ tôi vào nhà, tôi cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu nhẹ một cái với ông ta rồi tạm biệt.

Đường Vũ Linh đã bị Hàn Xuân Bắc kéo đến bệnh viện hoàng gia tư nhân ở Châu Âu để giải quyết chất độc thạch tín vô cùng nguy hiểm trong người cô, căn nhà xa hoa rộng lớn này bỗng trở nên thật trống rỗng, ngay cả một người để bầu bạn cũng không có, chỉ còn mình tôi cùng đám người hầu đang vô cùng sợ hãi không dám thốt ra một lời, bọn họ chỉ cần nhìn thấy tôi liền vô cùng hoảng sợ né tránh.

Thẩm Hương Hà sau khi xuất viện để dưỡng thai thì ở một mình trong căn biệt thự này nhưng cả hai cũng không xen vào chuyện của nhau, thỉnh thoảng có chạm mặt vài lần ở ngoài sân, cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi.

Mặc dù cô ấy cảm kích tôi nhưng lại càng hận tôi hơn, chỉ riêng điều này cũng khiến Thẩm Hương Hà không cách nào xóa bỏ mối hiếm khích lúc trước giữa bọn tôi, nếu như không có tôi thì cô ấy đã không phải trải qua một cuộc sống bi thảm và đau khổ như vậy, thậm chí cả cái căn nhà này cũng có thể giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Trong đêm khuya thanh vắng, tôi như người nửa tỉnh nửa mê rơi vào trong ảo giác, có thể nghe được tiếng cười đùa của đám phụ nữ, thấy được màu sắc rực rỡ của những khóm hoa rực rỡ, những khuôn mặt tôi xinh đẹp mà tôi không thân thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ gì hiện ra trước mắt, ngay khi tôi đưa tay định nắm lấy nhưng giống như chạm vào ánh trăng dưới mắt hồ, tất cả ảo mộng liền tan biến vào hư không.

Bọn họ đã không còn ở đây nữa.



Tán lạc nơi chân trời, âm dương cách biệt.

Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Hương Hà nghe nói tôi đi thẩm mỹ viện thì sai người hầu tìm tôi nhờ mang về cho cô ấy một chai kem tinh chất sữa, tôi đi xuống thang gỗ cười hỏi gã người hầu, cô chủ của cậu không sợ tôi động tay động chân vào trong đó sao.

"Cô Thẩm có nói nếu như Hà tiểu thư thật sự có ý định này thì vào buổi sáng mà cô ấy bị kẹt trong nhà giam đã ra tay rồi, lúc đấy bệnh tình của ông chủ chuyển nặng phải nằm gần nửa tháng, cô ở trong nhà họ Thường này có thể nói là một tay che trời, muốn nghiền chết một người không danh không phận như cô ấy là chuyện dễ như trở bàn tay. Bây giờ cô ấy đối với Hà tiểu thư gần như không có chút uy hiếp nào hơn nữa cô còn ra sức cứu giúp cùng bao nuôi cô ấy mà không quan tâm những hiềm khích lúc trước, cũng là chuyện tên con chó phốc sóc, với người thông minh như Hà tiểu thư hẳn sẽ không làm hại cô ấy."

Tôi nhướng mày, xem ra Thẩm Hương Hà cũng là một người thông minh. Đáng tiếc lúc Thường Hoàng Phương còn sống thì chỉ mải tính kế để tranh giành sự yêu thương đến cuối cùng gây ra sai lầm.

Tôi xách túi đi về con đường đá phía đưa lưng về phía tên người hầu kia: "Chuyện cô chủ của cậu khôi phục thân phận cô hai nhà họ Thường, mấy ngày nữa tôi sẽ truyền tin tức ra ngoài. Để cô ta sau này biết điều một chút lần sau muốn làm gì cũng không hấp tấp đắc tội người ta, ông chủ không ở đây, tôi không có đủ kiên nhẫn để đi sau hầu hạ thu dọn đống phiền phức mà cô ta gây ra đâu."

Một tiếng sau chiếc xe liền dừng lại trước cửa thẩm mỹ viện Yểu Tư, hai tên vệ sĩ tỏ ý muốn theo vào nhưng đều bị tôi đuổi quay lại trong xe, bản thân thì một mình đẩy cửa tiến vào phòng khách, nhân viên tiếp khách đang làm bận bịu làm thẻ bạch kim cho hai quý bà trông có vẻ vô cùng giàu có, tôi nhìn lướt qua thì liền nhận ra là bà Tô và bà Liễu trước đây đã từng chạm mặt trọng yến hội, theo bản năng muốn tìm một góc trốn đi nhưng đen đủi sao, bà Tô vừa xoay người thì vừa vặn nhìn thấy tôi, ngập ngừng thăm dò gọi một tiếng Hà tiểu thư đấy sao.

Lúc này tôi tránh được nửa, đành mỉm cười lại, bà ta vô cùng vui vẻ nói: "Vốn tưởng chỗ này chỉ có mấy bà cô lớn tuổi nhan sắc xuống cấp như bọn tôi đến đây không nghĩ tới Hà tiểu thư vẫn còn đang ở trong giai đoạn nhan sắc nở rộ như vậy mà rảnh rỗi cũng ghé thăm nơi này."

Đương nhiên tôi biết rõ đám quý bà giàu có này sống trong nhung lụa, suốt ngày gây sự khắp nơi làm gì có chuyện sẽ coi trọng một cô vợ bé nhỏ nhoi như mình, hai từ vợ hai giống như để chỉ hạng đàn bà không ra gì, sẽ chẳng bao giờ hòa nhập được vào giới quý tộc cả, cho dù có được bao nhiêu yêu chiều thì bọn họ cũng chỉ e sợ quyền thế cùng gia sản phía sau của tôi mà thôi.

Tôi mở ví lấy ra tấm thẻ kim cương so với thẻ của bọn họ còn cao hơn hai bậc: "Bà Tô quá khen rồi, tôi thấy bà nhìn qua cũng không thua kém gì tôi đâu. Đợi bản thân đến tầm tuổi như vậy, tôi cũng không chắc bản thân có thể chăm sóc được như bà Tô đây đâu."

Bà ta che miệng cười, lỗ tai đỏ ửng: "Hà tiểu thư ăn nói thật khéo miệng, cứ như báu vật của thành phố Hải Châu vậy, nói câu nào cũng khiến người ta thấy dễ chịu."

Bà Liễu thấy vậy cũng đưa ra đề nghị muốn mọi người đi cùng nhau.

Tôi cũng không tiện từ chối chỉ đành đi theo bọn họ vào phòng riêng đã đặt trước, ba nhân viên rất nhanh liền đi tới, tôi vẫn theo liệu trình cũ, ngâm hương liệu cũng mát xa toàn thân, dùng thêm sữa, kem sữa, cùng một vài tinh chất thiên nhiên để dễ thẩm thấu vào da, còn đám quý bà kia so với tôi thì bắt bẻ hơn, da của bọn họ rất nhạy cảm, chọn đủ các loại chai lo cũng mất một lúc lâu.

Bà Liễu chọn xong trước liền tò mò hỏi: "Tôi nghe nói hôm nay cô Năm cũng đi thì phải?"

Tôi ừ một tiếng: "Sức khỏe của cô ấy không tốt, mà ông nhà cũng không muốn rời xa nên cô ấy phải gắng gượng ở lại hầu hạ."

Bà ta tháo cây trâm cài trên tóc ra: "Làm vợ bé thì có cái gì hay chứ, đánh đổi cả mạng sống chỉ vì giàu sang phú quý. Đến cuối cùng cái gì cũng không có được, cô ấy lại không có bản lĩnh như cô, không con không cái nên cũng chẳng nhận được ưu ái gì."

Tôi cầm lên một quả anh đào cho vào miệng, lau đi những giọt nước trên đầu ngón tay, cười một tiếng không nói gì.

Bà Tô cuối cùng cũng đi tới nằm giường bên cạnh tôi, một bên cởi áo một bên dặn dò nhân viên: "Toàn bộ liệu trình của tôi chỉ dùng sữa tươi đã ủ kỹ, không cần cho thêm mấy thứ khác, da tôi rất dễ bị kích ứng! Gần đây không biết có phải do thời tiết hanh khô không? Da tôi bị khô đến mức nhăn nheo hết cả lại."

Bà Liễu được phủ một lớp khăn ẩm lên mặt: "Đúng vậy, lâu rồi không có cơn mưa nào, gió nóng thổi qua đau hết cả mặt."

Khi tôi đang nằm trên giường đắp đá xông hơi, bà Tô đang đắp mặt nạ chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi tôi: "Tôi nghe nói dạo gần đây cô hay đi tới gần biệt thự cua nhà họ Chu."

Tôi hơi ngẩng lên tạo ra một khoảng trống: "Không biết bà Tô nghe chuyện này ở đâu."

Bà ta khinh thường thở dài: "Nhà họ Chu có suy tính gì ai mà chẳng biết, con gái của bà hai nhà bọn họ chết mê chết mệt ngài Kiều, rõ ràng là tiểu thư của một gia đình danh giá vậy mà lại không biết xấu hổ là gì, chỉ hận không thể cởi sạch đồ chui vào trong chăn của ngài Kiều, bà Chu thì lại là dạng có mắt như mù coi thường người khác, ngài Kiều không phải ứng lại bà ta, bà ta cũng chỉ còn cách đi nịnh nọt cô mà thôi, thật ra trong lòng bà ta coi thường cô nhất, sau lưng nói cô là vợ bé, dựa vào những thủ đoạn quyến rũ đàn ông bẩn thỉu mới có được ngày hôm nay. Đúng là không biết lượng sức, có bản lĩnh thì tự trói buộc người đàn ông của mình thử xem có làm được không hay chỉ có cái mồm là giỏi! Nhà họ Chu trọng nam khinh nữ, chính bà ta cũng chẳng nhờ cậy được gì, liền tính toán giúp đỡ đứa con gái không không được cưng chiều của mình nhằm muốn một bước lên tiên. Cũng không biết nhìn lại bản thân."

Bà Liễu cũng châm chọc vài câu: "Ngài Kiều cùng cô Thường tách ra cũng chỉ có Hà tiểu thư là phù hợp, con nhóc kia cũng chẳng phải xuất sắc gì, gương mặt cũng chỉ coi là ưa nhìn, đầu óc thì cũng chẳng thông minh, cả người lúc nào cũng ẻo lả yếu đuối nhìn như người bệnh. Dáng vẻ ấy chả hợp nổi với ngài Kiều. Phải cùng với Hà tiểu thư đây thì mới gọi là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa."

Mặt tôi hơi trầm xuống, bà Tô rất liền phát hiện bất thường nhanh chóng khều chân bà Liều nhưng bà ta vẫn mỉa mai cười hai tiếng: "Hà tiểu thư cũng đừng so đo với tôi nha, chẳng qua bản thân tôi thích đi buôn chuyện, mấy cái đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi."

Bà Tô ngâm mình trong nước được một nửa thời gian thì lại gọi hẹn hai vị nhân viên vào, bọn họ sau khi vào liền bắt đầu rôm rả khiến tôi nhức hết cả đầu, chỉ đành nhanh chóng kết thúc liệu trình rồi tạm biệt, vốn bọn họ còn không định để tôi đi nhưng vì lấy cớ bản thân hơi đói muốn đi mua ít bánh ngọt nên mới thoát thân được.

Cuối hành lang hai nhân viên bảo vệ đang cản một cô gái đang không ngừng la hét ở trước cửa, tôi cẩn thận nhìn thì mới phát hiện đó là Thường Cẩm Lệ, từ sau buổi tang lễ lần trước tôi cũng không gặp lại cô ta, nhìn bộ dạng gầy gò đến không ra hình thù cùng hốc mắt lõm xuống kia không nhìn kỹ có khi còn chẳng nhận ra, cô ta đang không la hét tôi biết Hà tiểu thư ở trong này, tôi sẽ không làm ảnh hưởng gì đâu, mấy người để tôi vào!

Đội bảo vệ không dám tự quyết định, bây giờ, hai tiếng Hà tiểu thư ở cái đất Hải Châu này chính là nhân vật có tầm ảnh hưởng hàng đầu không ai dám chọc giận.

Thường Cẩm Lệ ra sức giãy dụa nhìn thấy tôi đứng dưới ánh đèn liền khản giọng hét: "Hà Linh San, có bản lĩnh thì đừng trốn! Không để cho tôi bước chân vào nhà họ Thường, đến tận đây để tìm, cô cũng không dám cùng tôi đối mặt, đúng là hèn nhát, không bằng một con súc sinh!"

Tôi bật cười, giơ tay ra hiệu cho đám nhân viên bảo vệ tỏ ý bọn họ có thể rời đi, mất đi sự khống chế cả người cô ta như phát điên lao như bay đến phía tôi, nhưng đáng tiếc Thường Cẩm Lệ quá yếu ớt, còn chưa kịp làm gì đã lảo đảo ngã vào góc tường.

Tôi dùng tư thế cao ngạo bố thí cho cô ta một ánh mắt thương hại: "Cô đến tìm tôi tính sổ hay muốn tới lấy mạng tôi?"

Cô ta kịch liệt thở gấp, trên mặt lộ ra biểu cảm giận dữ: "Nếu có thể, tôi chỉ muốn chính tay đâm chết cô, đưa cô vào lò hỏa thiêu hóa thành tro cốt."

Tôi đứng trên cao quan sát cô ta: "Chỉ bằng cô của bây giờ sao?"

Trước sự giễu cợt của tôi, cô ta siết chặt nắm đấm, chật vật bò dậy, những hào quang đẹp đẽ trước đây dường như đã không còn quan hệ với Thường Cẩm Lệ nữa, bây giờ so với tôi cô ta còn gầy hơn, giống như cành liễu mỏng manh dễ gãy vậy.

"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cô có thể vì báo thù cho người chồng đã mất của mình mà chịu ẩn nhẫn lâu như vậy đem gia đình, dòng họ của tôi quậy phá đến long trời lở đất vậy thì tôi cũng sẽ tận dụng chính cách thức của cô để cho cô một kết cục còn thê thảm hơn thế."

Tôi cười nói tùy cô, nếu cô có thể lôi kéo Kiều Dĩ Thương, thì thời gian không cần tới mười năm đâu, chỉ cần mười ngày là đủ để diệt trừ tôi rồi.

Nói xong thì lại vỗ trán một cái: "A, sao tôi lại quên mất nếu biết được chuyện này anh ta chẳng những sẽ không giúp cô mà còn càng thêm căm ghét cô hơn, giống cái cách mà anh ta căm ghét đứa con của cô vậy."

Nghe đến đây, sắc mặt cô ta liền cứng đờ: "Cô nói cái gì."

Tôi cười đến gằn tiến sát lại, môi kề bên khuôn mặt kia, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cô ta: "Tôi nhớ là cô từng bị sinh non một lần, không biết cô có nhớ đợt tôi đánh tiếng rằng có một bí mật muốn tiết lộ không, đã lâu như vậy rồi, hẳn đã đến lúc nói ra mọi chuyện. Cô kết hôn được hai năm rưỡi, lần mang thai kia chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn nhằm muốn tranh đoạt sự ưu ái, nhưng cô có bao giờ nghĩ tới, tại sao bản thân còn trẻ như vậy mà mãi không mang thai được không. Vì sao tôi có thể sinh cho anh ta hai đứa còn cô thì đến một đứa cũng không có."

Cô ta trợn tròn mắt, dường như cảm nhận được bản thân sắp biết được một tin động trời, đến chớp mắt cũng không dám trực tiếp nhìn thẳng đôi môi của tôi nơi sắp phát ra những sự thật có thể hạ gục sự độc ác của cô ta, tôi nhàn nhã tùy ý phủi bụi cho chiếc bông tai một cái.

"Kiều Dĩ Thương trước khi cùng cô lên giường đều sẽ uống thuốc ngừa thai, chắc cô cũng không ngờ cũng có loại thuốc ngừa thai dành cho đàn ông đúng không. Với sự ảnh hưởng của thuốc thì sao cô có thể mang thai được cơ chứ. Từ sau chuyện của Thương Hoàng Phương, anh ta có từng chạm vào cô không? Kiều Dĩ Thương thậm chí đến cả đóng kịch cũng không muốn tiếp tục nữa. Quá rõ ràng cơ thể này của cô chẳng khơi dậy chút hứng thú nào với anh ta."

Cơ thể cô ta chấn động mãnh liện giống như đang đứng trước cơn sóng lớn tới, tuyết lở, núi lửa phun trào, cô ta không cách nào tìm được chỗ trú cho bản thân, vô cùng sợ hãi, trực tiếp trở lên điên loạn.



Đôi môi và cơ mặt của Thường Cẩm Lệ không ngừng run rẩy, cô ta nghẹn ngào không phát ra thành lời, anh ta yêu cô ta, yêu cô ta tha thiết, anh ta sẽ không đành lòng làm vậy với cô ta.

Thường Cẩm Lệ như chết lặng nhưng vẫn cố lớn tiếng gào thét: "Anh ấy yêu tôi như vậy, anh ấy sẽ không bao giờ làm thế."

"Anh ta yêu cái gì của cô. Yêu cái nhan sắc không bằng một phần của tôi này, yêu cái sự quyến rũ chẳng đến nơi đến chốn kia, yêu cái trí thông minh vô dụng của cô hay là yêu cái dòng họ hưng thịnh giàu có phía sau cô, đối với anh ta cô chỉ là một sự ép buộc ngu xuẩn và kiêu ngạo. Anh ta chỉ yêu những người phụ nữ đặc biệt vừa thông minh vừa tàn nhẫn, thứ anh ta khao khát chính là khoái cảm chinh phục, chứ không phải một con mèo thích làm mình làm mẩy."

Tôi đưa tay vỗ lên gương mặt cứng ngắc của cô ta: "Cô xem thường tôi, mắng tôi làm gái nhưng mà chồng của cô thà để một đứa như tôi sinh con cho anh ta chứ không muốn để một vị tiểu thư xuất thân cao quý như cô mang trong mình giọt máu của bản thân, cô còn sống làm gì nữa, như vậy chưa đủ nhục nhã sao."

Nghe xong những lời này cuối cùng cô ta cũng biết thế nào là cảm giác vạn mũi tên xuyên thẳng trái tim, sống không bằng chết.

Bộ dạng của Thường Cẩm Lệ lúc này, đi từ kinh ngạc, chấn động, cô đơn, đau đớn và cuối cùng chính là tuyệt vọng. Đó chính là cách giải thích tốt nhất cho thứ tình yêu tàn nhẫn đến tận cùng trong cái thế giới hoàn mỹ này.

Sự thật ấy như từng nhát dao cứa nát linh hồn cô ta, ngay cả trái tim cũng không còn từ nào để hình dung nổi đau đớn đang dày vò này, Thường Cẩm Lệ bị chính chồng của mình tính toán cùng đề phòng trong suốt hai năm qua, còn cô ta thì giống như một con ngu không biết gì, mất đi tất cả, giờ ngay cả một chút tôn nghiêm cho bản thân cũng chẳng còn.

Ánh mắt của cô ta dần trở nên mờ mịt, hốc mắt dần đọng đầy nước. Thường Cẩm Lệ phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng lại không muốn bị tôi cũng những người bên trong nghe được nên chỉ đành ôm mặt cắn răng nhẫn nhịn, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, bả vai rung động kịch liệt, cùng những sợi tóc không ngừng rủ xuống cũng đủ để thể hiện sự tan vỡ tận sâu bên trong của cô ta

Tôi thu lại ánh mắt lạnh lùng không quan tâm bước ra ngoài, hành lang dài thấp thoáng ánh sáng trắng bạc, mấy quý bà kinh hãi không thôi, bà ta vội vàng gắt gao kéo váy của Thường Cẩm Lệ, hô to một tiếng cô Kiều!

Thông qua tấm cửa kính trước mặt tôi thấy cô ta nhắm chặt mắt dường như đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là thật hay là giả. Dưới ánh sáng chiếu rọi xuống mặt đất, cô ta dường như đã chết lặng.

Khi trở về nhà họ Thường, tôi cũng không nói cho bất cứ ai, cũng không phân phó quản gia chuẩn bị tổ yến để đi thăm Thường Cẩm Lệ như trước đây, cô ta không biết thân biết phận đi gây chuyện thì phải tự gánh chịu hậu quả.

Tôi tựa đầu vào giường đọc sách đến tận đêm khuya, trên hành lang truyền tới tiếng bước chân sột soạt rất nhẹ, chỉ ban đêm mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh nên mới có thể nghe ra, ngoài ra nếu nghe nghĩ còn có tiếng cát sỏi bị ma sát, tôi ngước mắt lên nhìn đồng hồ, mười một giờ, ông ta nhất định sẽ tới.

Cánh cửa khẽ rung lên, kêu cót két một tiếng, một làn gió lùa vào mang theo hương hoa thơm ngát, nhẹ nhàng kéo lấy tấm màn bên cửa sổ rồi phủ lên người tôi, Kiều Dĩ Thương sau khi vào phòng chẳng nói lấy một lời, cũng không thèm đến bên giường vuốt ve thân thể thướt tha của tôi, chỉ yên lặng cởi bộ vest cùng thắt lưng xuống đứng trước ánh đèn mờ ảo.

"Hà tiểu thư không kịp đợi sao."

Tôi nheo mắt, tỉnh bơ đóng quyển sách lại, đặt lên môi, chỉ lộ ra một đôi mắt quyến rũ nhưng cũng đầy phần ma mãnh: "Một câu không đầu không đuôi như vậy là muốn tôi đoán sao? Không kịp đợi cái gì?"

Anh ta rửa tay trong chậu gỗ, né tránh sự trợ giúp của tôi "Hôm nay cô đã gặp ai."

Tôi giả vờ ngạc nhiên: "A, cô ta tự tìm tới đòi tố cáo."

Sau đấy lại bĩu môi bất mãn nói: "Tôi còn chưa làm gì cô ta đã lăn ra ngã, tôi chỉ muốn đến thẩm mỹ để thư giãn, nếu không phải cô ta chặn đường gây chuyện với tôi thì đã chẳng có gì xảy ra, hơn nữa chỗ đó lại còn đông người, tôi cũng cần giữ thể diện cho bản thân, ngài Kiều cũng biết tính tôi không phải kiểu người thích chịu thua thiệt, đặc biệt là với người phụ nữ mà tôi không thích."

Kiều Dĩ Thương thay bộ áo ngủ mà tôi chuẩn bị, sau đó đi về phía tối, chỉnh đèn tối lại: "Cô ta khóc lóc một trận rồi đòi ly dị."

Không ngờ Thường Cẩm Lệ lại chơi lớn như vậy, cô ta có thật sự muốn như vậy không thì không chắc, vì Kiều Dĩ Thương muốn lấy lòng ba mẹ của cô ta để có được quyền thừa kế nên cô ta có thể lợi dụng việc ly hôn để có được sự đồng cảm.

Tôi nhướng mày: "Ngài Kiều có đồng ý không."

Anh ta lại hỏi ngược lại.

Tôi suy nghĩ trong lòng rồi quyết đoán lắc đầu: "Ngài Kiều không thể buông tha thế lực kia, cô ta hẳn cũng đoán được điều này dùng cách lấy tiền làm lùi."

Anh ta bực bội bật cười, ngón tay bật công tắc đèn, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt: "Nếu như tôi nói mình đồng ý thì Hà tiểu thư sẽ thấy thích thú vui sướng hay là nhanh chóng chạy trốn để tôi không bao giờ tìm thấy được đây."

Quyển sách bất giác tuột khỏi tay, đầu ngón tay của tôi cứng đờ không thể nhúc nhích, trái tim bất giác run lên, hô hấp cũng trở nên bất ổn, anh ta nghiêng đầu nhìn sau đấy véo trên mặt tôi một cái: "Tôi muốn vợ của mình có thể tự do phóng khoáng, phách lối, chanh chua nhưng cũng không kém phần phóng túng, một mối quan hệ dù thế nào cô ấy cũng sẽ không thể rời khỏi vòng tay bảo vệ của tôi."

Tôi nắm lấy bàn tay của anh ta, ngón chân dọc theo bắp đùi của người đàn ông kia rồi lướt lên, nở một nụ cười quyến rũ: "Người mà ngài Kiều đang nhắc tới không phải tôi sao. Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào trụy lạc như tôi chứ? Nhưng để cho một người đàn ông kiểm soát bản thân mình, điều đó tôi sẽ không bao giờ làm được."

Anh ta yên lặng nheo mắt một lúc, cuối cùng phát ra một tiếng cười khẽ: "Hà tiểu thư không làm được thì cũng chẳng phải điều gì quá to tát, ai bảo tôi bị cô mê hoặc đến mức không muốn nhòm ngó tới người khác nữa. Nểu nửa đời sau của bản thân không có Hà tiểu thư mỗi ngày tính toán, dày vò tôi thì cuộc sống này sẽ nhạt nhẽo biết bao."

Tôi tử trên giường chồm lên, ôm lấy cổ anh ta, Kiều Dĩ Thương cũng thuận thế nâng mông tôi lên, vững vàng ôm lấy tôi: "Không phải quá khó để qua lại với một người phụ nữ mê người như Hà Linh San cô đây nhưng riêng trong chuyện mây mưa tôi sẽ không nhận thua đâu."

Chẳng thèm đợi anh ta nói hết câu tôi liền tiến tới ngậm lấy đôi môi kia, giống như một nữ trộm đang từng chút thưởng thức con mồi của mình. Trong lúc đang đắm chìm trong dục vọng cả hai cũng trút bỏ hết đống quần áo vướng víu bắt đầu âu yếm nhau thì chiếc điện thoại của anh ta đặt trên đầu giường bỗng vang lên.

Tôi dám chắc là Thường Cẩm Lệ gọi tới, Kiều Dĩ Thương vừa mò được điện thoại liền bị tôi giật lấy, đem kẹp lại giữa hai chân lại: "Mặc kệ nó đi."

Kiều Dĩ Thương cũng không để ý lắm nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục như đòi mạng, mãi không chịu kết thúc, vừa tắt được vài giây thì lại bắt đầu vang, khiến cho cả hai chẳng còn chút hứng thú vui đùa nào nữa, đôi môi ấm áp của anh ta rời khỏi ngực của tôi, thấy vậy tôi hơi nhổm người dậy chiếc điện thoại cũng theo đó mà rơi xuống giường. Màn hình nhỏ vẫn còn dính vết nước trong suốt. Anh ta liếc nhìn một cái rời nở một nụ cười mập mờ. Anh ta dùng một tay cầm điện thoại di động, một tay thì bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, trong nháy động tác mạnh bạo của Kiều Dĩ Thương khiến tôi chỉ có thể nằm ngửa trên giường, vừa khó chịu phản kháng lại vừa ngoan ngoãn nghe lời.

Anh ta cúp máy, chấm dứt cuộc gọi rồi cắn lên ta tôi một cái: "Hà tiểu thư, giao nộp vũ khí phải như thế này."

Tay của tôi qua loa sờ xuống phía dưới, vốn cho rằng anh ta đã chuẩn bị tiến vào nhưng không ngờ Kiều Dĩ Thương vẫn rất bình tĩnh không bị lay động, một người đàn ông có năng lực kiểm soát dục vọng mạnh mẽ tới vậy, tôi có thể thu phục anh ta đến mức này đã là không tưởng tượng nổi rồi.

Kiều Dĩ Thương đứng dậy, nửa quỳ trên giường hôn lấy bụng tôi, từng chỗ bị anh ta chạm vào như có dòng điện chạy qua khiến cả người tôi nóng lên, cơ thể cũng không nhịn được run rẩy. Chiếc điện thoại lại một lần nữa vang lên, tất cả sự chú ý của tôi đều dồn vào cái thứ đồ điện chết tiệt kia, cũng không để ý anh ta không thèm phản ứng, nụ hôn mãnh liệt dần trượt xuống phía dưới, dừng lại tại nơi mà tôi không cách nào ngăn cản và kiềm chế được.

Tôi cắn chặt môi nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, Kiều Dĩ Thương trực tiếp ấn nghe cuộc gọi, đầu bên kia truyền đến giọng của Hoàng Mao, vừa gọi một tiếng anh Thương, thì anh ta chỉ hàm hồ nói một từ chờ.

Tôi biết Hoàng Mao ở bên kia hẳn là nghe thấy tất cả bao gồm tiếng rên cùng hơi thở gấp gáp của bản thân, anh ta cũng biết rất rõ, nhưng tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi sắp chết, tôi phát điên lên rồi. Kiều Dĩ Thương chính là khắc tinh cả đời này của tôi, là đóa hoa anh túc khiến tôi say mê, cũng là vũ khí của tôi. Tôi đỏ mặt nắm chặt lấy bả vai của anh ta, dường như cơ thể tôi đang khao khát nhiều hơn nữa, lâu hơn nữa, chỉ ước thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc này, cứ mơ màng như vậy, phóng túng như vậy, tôi không thể nào kháng cự lại được.

Lúc Hoàng Mao không nhịn được gọi “anh Thương” thì tôi cũng gần như bị đoạt mất nửa cái mạng. Trong cơn chấn động, Kiều Dĩ Thương không ngừng xoa ngực tôi, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn tôi vô cùng điên cuồng, ánh đèn mờ ảo soi rọi, bóng của tôi cùng chiếc rèm cửa như chồng lên nhau, dục vọng như thủy triều không ngừng dâng lên khiến tôi càng thêm mê muội. Anh ta rất thích thưởng thức bộ dạng này của tôi, đi vào càng sâu, gã đàn ông dùng đầu lưỡi khiến cho người phụ nữ của mình vui vẻ, nhìn cô ấy đắm chìm trong sung sướng đê mê chính là một màn vô cùng kích thích.

Ngón tay ướt át của anh ta đặt lên môi tôi: "Hóa ra không chuẩn bị nước cho tôi là vì muốn cho tôi uống cái này."

Tôi vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh, Kiều Dĩ Thương chỉ bằng lời nói đã có thể khiến khoái cảm trong tôi rục rịch trở lại, chân tôi vòng lên eo anh ta, vừa muốn mở miệng Hoàng Mao đã nói lớn: "Anh Thương, cô Thương cắt tay cổ tay tự sát được phát hiện hôn mê trong bồn tắm của biệt thự, hiện giờ vẫn đang cấp cứu."