Sắc Dụ

Chương 297: Một chút môi đỏ, người nếm thử



Người Kiều Dĩ Thương không hề tanh chút nào, mang theo mùi thơm của nước sạch sau khi tắm rửa cùng với mùi khói thẩm thấu vào da có chút nóng bỏng và cứng rắn. Ông ta yêu sạch sẽ, cơ thể của ông ta giống như quần áo của ông ta, luôn gọn gàng, thẳng tắp và sảng khoái. Tôi liếm lưỡi của tôi, mỉm cười và ngẩng đầu lên hỏi ông ta: “Anh Kiều đến tìm tôi, là vì chuyện này sao.”

Có một ngọn lửa đang cháy ở trong mắt ông ta: “Cô đoán xem còn gì khác nữa.”

“Tôi đoán trúng thì anh có thưởng cho tôi không? “

Ông ta mỉm cười và nói thông minh như thế như cô Hà, đoán trúng dĩ nhiên có thưởng nhưng đoán sai cũng sẽ bị phạt.

Đôi môi đỏ tươi của tôi giống như một cánh hoa hồng trong sương, dụ dỗ người nếm thử, tôi thỉnh thoảng chạm vào, thỉnh thoảng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, thỉnh thoảng như gần như xa, chỉ là để ông ta không thể chạm vào tôi, cũng không biết khi nào tôi sẽ làm cho ông ta sảng khoái một chút, đôi mắt ướt át của tôi nhìn ông ta một cách yếu ớt, là ý còn chưa hết, là hồi tưởng dài, là khát vọng sâu sắc hơn, không chỉ xúc giác, thị giác cũng chưa từng có kích thích ông ta như vậy, tay ông ta không có chỗ dựa, nắm chặt mép thùng gỗ, thân thể căng thẳng.

Tôi nhân cơ hội này rời khỏi chân ông ta, bước ra khỏi thùng gỗ,ông ta nghe thấy tiếng nước ào ào, cảm thấy trên người đột nhiên nhẹ nhàng, mở đôi mắt chứa đầy ham muốn di chuyển, trên đỉnh đầu tôi là ánh sáng trắng lấp lánh, tôi mỉm cười, ném khăn vào ngực ông ta: “Anh Kiều, giấc mơ nên tỉnh rồi, người phụ nữ không thể bị đánh cắp, nào có để làm cho anh dễ dàng sảng khoái nhự vậy.”

Tôi mặc một cái yếm ướt đẫm, những giọt nước trong suốt lan tràn qua làn da trắng như tuyết, trước mắt ông ta lắc lư hấp dẫn đến cực điểm, phác họa ra khe rãnh đầy đặn chặt chẽ, tôi bước đôi chân dài mà đi, cửa vẫn mở rộng, tôi nửa nằm trên giường cắt móng tay, nâng mắt có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của ông ta trong thùng gỗ, ông ta định thần một hồi lâu mới phát ra một trận cười thú vị lại bất đắc dĩ.

Chưa đến ba giờ sáng Hàn Bắc lên Tú Lâu tìm ông ta, tôi nghe ra là thanh âm của anh ta, khoác một cái khăn lụa, mở cửa ra, anh ta rất tuân thủ quy củ đứng ở ngoài cửa rũ mắt xuống, không hề nhìn tôi: “Anh Thương ở đây sao? “

Tôi xoay người trở lại trên giường, lộ ra bả vai mượt mà mềm mại, khăn tơ tằm bị trượt xuống một nửa, yếm màu đỏ như ẩn như hiện, Hàn Bắc vừa ngẩng đầu đã bị một màn xuân quang như vậy bức lui tầm mắt.

“Tự mình tìm đi. Xem đèn được thắp sáng ở đâu.”

Kiều Dĩ Thương đang trần truồng bước ra khỏi thùng gỗ, dưới hông là vật nam tính vẫn còn đang cương cứng, Hàn Bắc bắt nghe thấy tiếng nước liền theo thanh âm đi vào, đứng ở cửa không chút thay đổi nói: “Anh Thương, ông chủ Tưởng đã đến Quảng Đà, đang ở khách sạn ở phía sau hội sở Nam Giang, tối mai hẹn anh nói chuyện vận chuyển.”

Kiều Dĩ Thương ừ một tiếng, ông ta chỉ vào bên giường, Hàn Bắc cầm quần áo đưa tới, Kiều Dĩ Thương lau sạch thân thể, từ trong túi lấy ra quần lót hoàn toàn mới, tôi vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy ông ta mất mặt, ông ngờ ông ta chuẩn bị mà đến, tôi không khỏi tức giận hừ hừ: “Anh Kiều chạy tới phòng của gái điếm sao? Còn mang theo người của anh đến.”

Ông ta cười nói: “Để chiêu mộ một con cáo như cô Hà, tôi chỉ là phàm nhân, đấu không lại phải chuẩn bị nhiều công cụ.”

Kiều Dĩ Thương tắt đèn đi ra, quần áo chỉnh tề đứng trước mặt tôi, ngón tay siết chặt cằm tôi: “Tối nay cô đã làm cái gì, tôi rất rõ ràng.”

Trái tim tôi nhảy lên, gần như mất chừng mực: “Cái gì.”

Khuôn mặt của ông ta vẫn đang cười, chùm đèn khá mờ nên tôi khó có thể nhìn thấy trong mắt ông ta có ý gì.

“Có muốn tôi nói ra không?”

Khí tức của ông ta bây giờ so với lúc này hôn tôi có sự thay đổi, có mùi hoa bách hợp, cũng có mùi khói: “Có phải đi học cổ thuật hay không, như thế nào tôi chỉ cần bước vào phòng cô, đã bị mê hoặc không muốn đi.”



Tôi sững sờ, ông ta cười khẽ: “Có bao giờ nhìn vào gương không, có biết biểu hiện kinh ngạc của cô đáng yêu như thế nào không?”

Một tảng đá nặng nề đè chặt trong tim tôi rơi xuống, trên khuôn mắt không chút dậy sóng: “Tôi trời sinh ra đã có kỹ năng quyến rũ, tôi còn cần phải tìm học cổ thuật hay sao?”

Ông ta hôn mạnh lên môi tôi một tiếng, Hàn Bắc sớm ở bên ngoài chờ đợi, cửa khép hở, đôi môi của Kiều Dĩ Thương ngậm đầu lưỡi tôi, mơ hồ nói: “Qua mấy ngày bận rộn này, tôi sẽ thuần phục cô cho tốt.”

Sau khi ông ta rời đi, tôi gần như không ngủ được cho đến trời sáng, buổi sáng tôi tiếp đãi bạn bè Thường Bình Ngô khi còn sống đến chia buồn, diễn một vở kịch khổ tình nhớ chồng đã qua đời, buổi chiều được bà Chu mời xuống nhà bà ta chơi, trò chuyện với bà ta đến tối, học thêu thùa sau đó dùng bữa tối mới trở về.

Tôi ngồi trên xe gọi điện thoại cho thư ký Kiều Dĩ Thương, hỏi ông ta và ông chủ Tưởng làm ăn như thế nào, có đến tòa nhà Tú Lâu của tôi qua đêm hay không.

Thư ký nhanh chóng đi vài bước, đến một góc yên tĩnh hơn một chút: “Không thuận lợi, trên mặt anh Thương có chút sầm lại.”

Tôi chần chờ hai giây bật cười ra, Kiều Dĩ Thương trên mặt luôn luôn cười lạnh nhạt, cười không nổi nếp nhăn, lúc nào cũng hờ hững như mặt hồ không sóng gió, nhạt nhẽo còn không bằng hồ không gió không sóng, ít nhất nước hồ còn gợn sóng, ông ta ngay cả động tĩnh cũng không có, mà cho người ta thấy ông ta sầm mặt lại, ông chủ Tưởng nhất định là giẫm lên khu vực mìn của ông ta.

Tôi hỏi vì sao.

Thư ký nói.”Ông chủ Tưởng có ý kiến về giá cả, chơi trò đẩy giá, hai người nói chuyện thật lâu cũng không nói chuyện được, trước đây chưa từng có chuyện như vậy, ông chủ Tưởng cũng là một trong những đối tác dễ dàng nhất. Anh Thương ở trên đường làm ăn luôn nói một không hai, không ai dám phản bác, chủ yếu là Ông Thường đã chết, vốn tưởng rằng anh Thương kế thừa thế lực của ông ta hội nhập vào danh tiếng của mình, từ hai ngàn đàn em lớn mạnh đến năm ngàn, không cần nói tỉnh Quảng Đà, đến lúc đó toàn bộ phía bắc tỉnh Khánh Lăng cộng lại, đều không có có khả năng vượt qua lão đại.”

Tôi hiểu rõ nguyên nhân ông chủ Tưởng hiện tại nuốt lời, Kiều Dĩ Thương cũng không thể căn bản nắm trong tay thế lực này, hay là hai thế lực đồng loạt đi cùng, thế lực của Thường Bình Ngô vẫn trung thành với chủ nhân đã chết, đối với mệnh lệnh của ông ta là lựa chọn phục tùng, nếu Kiều Dĩ Thương chưa từng có được, hoặc là ông ta chưa từng bị người ta cho là có thể có được, vậy thì sẽ không có quan hệ gì, một khi mất đi cánh tay thì lớn chuyện rồi, Thường Bình Ngô không có con trai, thà để cho thế lực của mình suy tàn cũng không chịu kế thừa toàn quyền cho con rể, đồng liêu trên hắc đạo đương nhiên là thừa dịp mượn gió bẻ măng.

Kiều Dĩ Thương trước mắt ở trong kinh doanh khó giải quyết, đối với tôi mà nói ngược lại là một cơ hội tuyệt vời, nếu như tôi có thể lợi dụng món đồ trong tay đè ép ông chủ Tưởng, để mọi người biết tôi làm chủ của Kiều Dĩ Thương, chắc chắn sẽ nổi lên sóng gió giang hồ, binh phù lại ở trong tay tôi.

Những tinh anh và thủ lĩnh buôn bán ma túy này đều là những đồ tể đẫm máu đã phá vỡ luân thường đạo lý của con người, ba đối một cũng không nắm chắc thắng, tôi phải tập hợp thế lực áp đảo, chỉ có vũ khí không có người ngựa.

Tôi đã bảo thư ký đợi tôi ở cửa sau, tôi sẽ đến ngay.

Chiếc xe dừng lại ở hội sở Nam Giang một giờ sau đó, thư ký vẫy tay chào tôi, tôi vội vã lên cầu thang và hỏi ông ta đi chưa.

Thư ký nói chưa, cũng vừa mới tới, cô không cần lên, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Tôi đi theo ông ta ra khỏi thang máy, ông ta nhét sáu trăm nghìn cho người phục vụ đang chờ ở cửa: “Cô không gấp, lát gọi sau.”

Bồi bàn bị đuổi đi, tôi định đẩy cửa đi vào bỗng nhiên nghe ông chủ Tưởng nhắc tới tôi, dưới chân tôi không khỏi dừng lại, xuyên qua khe cửa nhìn trộm.

Ông ta đang hướng về phía tôi, chỉ là bên trong ánh đèn mờ ảo, ông ta không phát hiện cửa bị người khác đẩy ra một chút, ông ta hết lòng chú ý đến Kiều Dĩ Thương, ngồi đối diện với Kiều Dĩ Thương, cười một cách sâu xa: “Tôi chính là nghe nói bà Sáu này quá không đơn giản, khiến Ông Thường mê mẩn không ngừng, gia sản không cho vợ con, lại cho cô ta kế thừa. Lời đồn cô ta là một đôi tay ngọc ngàn người gối, môi đỏ chu vạn người nếm thử. Một gái bán hoa nổi danh ở Phong Nguyệt Trường.”

Tôi híp mắt lại, từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của Kiều Dĩ Thương, trên tay ông ta cầm một ly rượu vang đỏ, hơi lắc lư, trên mặt bình tĩnh, nửa tiếng mới hỏi: “Ông Tưởng nghe được tin đồn từ đâu.”



Đối phương ồ lên một tiếng, phất tay rất không sao cả: “Đương nhiên là trong giới của chúng ta, dân chúng cũng không có chỗ nghe sao, hiện tại còn không phải là chuyện quan chức và doanh nhân trong giới đều biết hay sao.”

Kiều Dĩ Thương không dấu vết đặt ly rượu lên bàn, lực đạo lúc hạ xuống lớn hơn một chút, phát ra một tiếng vang sắc bén, quy củ trên bàn rượu, nâng được thì buông được, là tôn trọng và thân thiện, nặng nề chính là khiêu khích, là va chạm, ông chủ Tưởng mặt mày ngưng tụ: “Ông chủ Kiều, ông là đang hướng về ai?”

Sắc mặt Kiều Dĩ Thương âm trầm như mực, ông ta vuốt ve nhẫn đeo trên ngón tay cái, ngữ điệu âm trầm: “Một bờ môi đỏ vạn người nếm thử. Tôi đã chạm vào, còn có người khác dám nếm thử.”

Tranh giành quyền sắc, từ xưa đến nay là gốc rễ của sự suy vong của quốc gia, tôi không muốn Kiều Dĩ Thương cùng ông chủ Tưởng tranh chấp, ông ta ngay cả chuyện đè giá như vậy cũng duy trì vẻ ngoài bình thường, vì một câu lời đồn xúc động lại khiến tôi hụt hẫng.

Tôi phát ra vài tiếng cười kiều diễm, người chưa đến nhưng tiếng cười đã đến trước, Kiều Dĩ Thương nghiêng đầu, khóe mắt nhìn về phía cửa, còn ông chủ Tưởng thì ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi đi một cách cực kỳ quyến rũ, cực kỳ phong tình, vạn loại thướt tha, tất cả đều ở trong mười mấy bước này, ông chủ Tưởng kinh ngạc đánh giá tôi, ông ta thấy tôi một mình tiến vào, ăn mặc lại không giống bồi bàn nơi này, ông ta có chút nghi hoặc hỏi: “Cô là ai?”

Tôi bưng ly rượu trước mặt Kiều Dĩ Thương lên, chưa từng đổ ra rượu còn sót lại bên trong, cũng chưa từng đầy, mà là chỉ có một điểm kia, mỉm cười mở miệng: “Ông nhắc tới tôi nhiều như vậy còn tưởng ông đã gặp qua tôi rồi.” Tôi cầm ly rượu của tôi vươn ra chạm vào ly rượu ông ta đang cầm trên tay: “Tôi là bà Sáu, người có một đôi tay ngọc ngàn người sờ qua trong miệng của ông.”

Sắc mặt ông chủ Tưởng biến đổi mạnh, đôi mắt tôi mỉm cười đối diện với khuôn mặt khó coi của ông ta, uống sạch ly rượu của Kiều Dĩ Thương, miệng chén lắc lư, một giọt không còn.

Tôi cười rõ ràng dịu dàng kiều mị, nhưng rơi vào trong mắt ông ta có chút hương vị hưng sư vấn tội: “Thì ra là Bà sáu. Ông ta chà xát bàn tay của mình, cười ho khan: “Là mắt của tôi sơ sót, tôi quanh năm làm kinh doanh ở tỉnh Hà Tô, một năm rưỡi không vào Quảng Đà một lần, tin đồn nghe nhiều hơn, kiến thức lại ít hơn, bà Sáu không nên để lời nói vừa rồi trong lòng.”

“Ông chủ Tưởng là kẻ buôn bán ma túy hàng đầu, đường đường là một nhân vật có máu mặt, tôi làm sao dám tính toán với ông, đây chẳng phải là chuyện đền bù không được sao? Gần đây tôi cũng đã làm một kinh doanh nhỏ, nhưng không thuận lợi lắm, cũng không thể dừng lại được.”

Tôi vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh Kiều Dĩ Thương, ánh mắt sắc bén, u thúy ẩn nấp trong bóng tối của ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, đối với tôi bỗng nhiên xuất hiện suy đoán không thấu, hông tôi dùng sức chen chúc, nhưng ông ta không nhúc nhích, tôi không thể ngồi trên tay vịn sofa, váy nhất định sẽ lộ cảnh xuân.

Một nửa bóng dáng của ông ta bị tôi che khuất: “Ai bảo cô đến.”

Tôi lấy cốc che môi.”Đây không phải là để giải vây cho anh sao, có những chuyện đàn ông không thể làm thì phụ nữ ra tay dễ hơn một nửa.”

Thắt lưng bằng mạ crôm của ông ta cọ làm mông tôi đau nhức, tôi lúc đầu cho rằng là tên nhóc của ông ta đêm qua tùy ý sảng khoái, sáng ra mài đao, tôi không tức giận nhíu mày: “Anh không cần danh dự nữa sao”

Khuôn mặt của ông ta chìm trong bóng tối: “Tôi vẫn còn có danh dự sao, kể từ khi có cô Hà, loại chuyện này đã không còn trong tay tôi nữa.”

Tôi giữ nụ cười của tôi: “Hiện tại bên ngoài đang nói thế nào.”

Ông ta nói bằng chất giọng hơi khàn: “Tình nhân.”

Ông chủ Tưởng ý tứ sâu xa híp mắt, nhưng không nhìn ra cái gì, ông ta ấn chuông tay, một lát sau có bồi bàn tiến vào hỏi thăm, ông ta gọi ba chai Remy Martin, một chai XO, dặn dò đều không thêm đá, nửa lít rượu gạo.