Sắc Dụ

Chương 264: Ngoại tình, thiên địa bất dung



Tôi về đến thiền phòng A Cầm còn đang ngủ, tôi rón rén lấy một thau nước lạnh lau người, trước mặt có gương đồng được bố trí trên bàn, thông qua tấm gương cũ đã ố vàng tôi phát hiện bắp đùi và ngực của bản thân đều là vết hằn màu đỏ, chi chít nhau cũng có đến hàng chục vết, hễ là vị trí chiếc sườn xám che không tới đều có những vết đó.

Tôi lập tức bị kinh hoảng, vứt khăn lông đi chạy đến trước gương, tỉ mỉ đo lại thân hình của tôi, ngực trái sát vị trí núm vú, đã bị ông ta cắn thành những vết máu nhạt, mười ngày đến nửa tháng cũng khó có thể lành lại. Lúc đó cưỡi ngựa cưỡi quá sung sướng, người chưa trải qua dã hợp căn bản sẽ không biết được đã cỡ nào, cảm giác vui sướng chưa từng có khiến chúng tôi gần như nổi điên, cả việc ôm hôn cũng kích thích hơn những lần trước, đau cũng không có cảm giác, quên hết tất cả mà hưởng thụ sự đụng chạm và vuốt ve của ông ta, không ngờ đến ông ta đè lên người tôi khiến tôi bị dằn vặt dữ dội như vậy.

Kiều Dĩ Thương chắc chắn là cố ý, những dấu vết vui vẻ này một khi cùng người đàn ông khác tiếp xúc thân mật là sẽ bị lộ ngay, đến lúc đó ông Thường chắc chắn sẽ giận tím mặt, khiến tôi thua toàn bộ, thậm chí còn có thểnguy hiểm về tính mạng, ông ta biết tôi như vậy nên không thể để trường hợp đó phát sinh, chỉ có thể dùng trăm phương ngàn kế để bảo toàn bản thân trước khi dấu vết biến mất, dùng hết khả năng của bản thân ngăn chặn ham muốn dục vọng của ông Thường.

Ông ta đã thưởng thức không chỉ một lần, ông ta quá rõ thân thể yêu kiều khiến đàn ông chết mê của tôi, rốt cuộc có bao nhiêu sức quyến rũ. Bà ba có thai không thể hầu hạ, bà năm lại lạnh lùng như băng, lúc đầu thì đàn ông thấy có hứng thú, thời gian lâu rồi thì ai cũng không muốn thấy một gương mặt không có nụ cười không biết nhõng nhẽo đó, Đường Vân Lan trước đây mượn dung mạo giống với tôi, hiện tại ông Thường đã có được tôi, đương nhiên không mấy gì để ý cô ta, trên dưới Thường phủ chỉ có tôi là có thể hầu hạ.

Trong mắt Kiều Dĩ Thương tôi là người vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, cái gì cũng có thể đánh đổi, bao gồm cả việc bán đứng cơ thể, ông ta muốn khống chế tôi, chỉ có thể bắt đầu từ nguồn gốc của sự việc là làm tôi mất khả năng làm chuyện đấy với kẻ khác Thật sự ông ta từ trước đến giờ cũng không đoán được tôi đang nghĩ gì, tôi đã sớm không thể vui vẻ với bất kì người đàn ông nào khác ngoại trừ ông ta.

Tôi đã thoa hết nửa hộp phấn phủ để che đi vết hôn, hai vết ở ngực quá đậm, có che cỡ nào cũng không che được, tôi chỉ còn cách đeo tấm phỉ thúy, để che đi dấu răng dễ thấy này.

Dằn vặt đến trời sáng, tiểu ni cô đến thiền phòng mời tôi, qua phòng ông Thường ăn chay, tôi không muốn đi, lý do là không đói, ni cô đó rời khỏi không lâu lại có thêm một người hầu đến, nói ông Thường đang đợi tôi, tôi thấy tình hình không thể từ chối nữa, chỉ đành vâng lời đi qua.

Tôi đến trước cửa thiện phòng nghe được Đường Vân Lan đang cùng ông Thường nói chuyện cười, tiếng cười của cô ta trong trẻo đã tai, vô cùng dễ nghe, nhưng mà ông Thường lại không vui, hình như có chuyện gì trong lòng, tôi cố ý kéo thời gian thêm một chút, đợi bà tư từ một nơi khác vào phòng, mới đi theo sau bước vào thiền phòng.

Tôi vốn định im lặng ngồi vào góc, cả việc chào hỏi cũng không chào, ăn chung một bữa cơm rồi nhanh chóng rời khỏi, nhưng bà tư ngước đầu lên đúng lúc nhìn thấy tôi, cô ta cười rồi ô mổ tiếng: “cô Hà hôm nay đúng là xinh đẹp ngất người, thường ngày trong nhà cũng không thấy cô đeo châu báu, hôm nay đến chùa, ngược lại lại giả bộ sỉ diện, phỉ thúy lớn như vậy, tôi theo ông chủ nhiều năm vậy cũng chưa thấy qua.”

“Bà Ba nói đùa rồi, Thường phủ đồ tốt gì mà không có chứ, thứ này chắc bà cũng nhìn không lọt mắt.”

Giọng nói của bà ta không cười nhưng cũng không hầm, mỗi một từ được nói ra cũng từ khe răng mà ra.”Người thì quyến rũ, trang điểm thì lẳng lơ, nói chuyện thì õng ẹo, cô không lôi kéo người khác thì ai lôi kéo nữa.”

Tôi cười mà không nói, giả bộ không nghe thấy, bà năm để nguyên khuôn mặt lạnh bước vào thiền phòng, bước đến trước mặt bà tư cúi chào, bà tư trợn mắt không để tâm, Đường Vân Lan và bà ta hành lễ xong ngồi bên cạnh tôi, nói cho tôi biết bà ấy là Trình Tụ Yên.

Tôi nói nhỏ một năm trước có gặp qua, trong ấn tượng cảm thấy tính tình bà ấy hơi kì lạ.

“Bà Tư nhiều năm không thấy bóng dáng, ông chủ cũng lười quản, bà ấy không dùng tiền gì nhiều, về đến nhà thì vào phòng không gặp ai, nhưng ông chủ mỗi tháng đều đến ở lại mấy đêm, thật ra trong lòng vẫn rất nhớ bà ấy.”

Bà Tư không đẹp lắm, nhưng lại thắng ở khí chất, khí chất này khiến đàn ông chán ghét, nhưng cũng tạo điều mới mẻ cho đàn ông, một mỹ nhân lạnh lùng, tuy trên giường không được đẹp lắm, nhưng cũng có mùi vị đặc biệt của bà ấy.

Đường Vân Lan thấy tôi không nói chuyện, cô ta cười nói đương nhiên bà ấy không sánh bằng cô rồi, khuôn mặt này của cô, khi đã trang điểm còn có thể dùng nhan sắc để giết người.

Tôi nhận lấy ly trà cô ta đưa: “chuyện bà tư cô biết được bao nhiêu.”

Đường Vân Lan chau mày: “Bà ta ở ngoài hầu như không nguyên tắc gì.”

“Đâu chỉ không nguyên tắc.” Tôi cười lạnh: “Bà ta là lấy tính mạng ra chơi mà.”

“Ông Kiều đã nói qua với tôi, người phụ nữ dễ lật đổ nhất trong phủ chính là bà tư, sủng ái và mỹ sắc bà ta dưới cơ bà ba, bà năm không có gây sự không có điểm yếu, không thể chặn đường, mà bà lớn là chính phòng, thâm sâu khó đoán, lúc cô mới đến bà ta cũng đã thử hai chiêu, đợi đến sau này thật sự ra tay, có phần để cô hưởng. Nhiều người phụ nữ phụ họa như vậy, bà ta chưa đụng đến thủ đoạn của người ta, cô tưởng bà ta trấn được trận.”

Tôi ngước mắt xuống không lên tiếng.

Bà ba vừa ngáp vừa từ ngoài bước vào, oán trách: “tối qua đang lúc ngủ ngon, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao người hầu lại ồn ào như vậy, đèn lửa làm cửa sổ cũng sáng luôn, bị mất đồ hay sao?”

Giọng nói gắt gỏng của Bà Ba nói bóng nói gió nói mất mặt.

Bà ba không hiểu cho nên: “Ai mất mặt?”

Bà Ba liếc mắt xem thường tôi, châm chọc: “Người hầu ở bên bờ hồ lượm được chiếc giày của cô Hà, nhưng lại không thấy người, sau đó lại gặp được con rể, du thuyền từ hồ vào bờ, cũng không biết tại sao lại trùng hợp vậy.”

Cô ta ho hai tiếng, cố ý thu hút sự chú ý của tất cả mọi người: “Phụ nữ con nhà đàng hoàng đi chân trần, mặc bộ sườn xám lẳng lơ như thế, con rể lại đang tinh lực dồi dào, trốn ở gốc tối không người, điều này không mất mặt à.”

Bà Hai giấu kín như bưng mà dò thám tôi, bậm môi nhịn cười, bà ta đổi kế hoạch, nghịch chiều gió mà xông lên, giả vờ như giúp tôi giải vây, nhưng lại châm thêm mồi lửa: “Người vẫn bình an là được, đều là người một nhà, đất tốt không chừa cho người ngoài trồng, đừng truy cứu nữa.”

“Không truy cứu?” Bà Ba nhìn sắc mặt trắng bệch của ông Thường, nói lớn tiếng hơn: “Cũng may đó người hầu đi theo Thường phủ chúng ta không nhiều, cảnh cáo vài câu cho bọn họ dán chặt miệng mình, nếu không truyền ra ngoài sỉ diện của ông chủ cũng không còn chỗ để luôn, cái này là gì chứ, này là loạn luân đó! Cô Hà cũng được tính là mẹ vợ rồi, thông gian với con rể của bản thân, truyền ra ngoài còn phải bị người đời chỉ trích nữa!”

Xương chân mày của Ông Thường nhảy lên một cái, câu cuối cùng sát thương quá mạnh rồi, đã làm ông ấy nổi giận, ông ấy xếm chút đã đá bay chiếc ghế, gân tay phải nổi lên đập mạnh ly trà lên bàn, nắp ly không chịu được sức nặng, rớt xuống nền đất bị nứt vỡ, nứt thành mấy mảnh nhỏ, ngực ông ấy lên xuống kịch liệt, nhìn chăm chăm vào ngọc thạch bản thân đeo trên ngón cái mà không nói gì, sát khí mạnh mẽ không thể nói ra.

Tình hình sự việc càng ngày càng bất lợi đối với tôi, không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết được, tôi lập tức đứng dậy phản bác bà tư: “Bà bắt gặp tại trận rồi ư? Tôi có quần áo xộc xệch, thân thể con rể có trần chuồng sao? Chúng tôi đã ôm nhau, hay cùng nhau nằm, hoặc là thấy tôi lén lút kinh hoảng tháo chạy ư?”

Bà ta bị tôi làm nghẹn lời, con mắt nhìn xung quanh mà không nói gì.

“Người và miệng là hai lớp da, lớp trên và lớp dưới mà đụng vào là ngàn tên xuyên tim, tôi còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng cũng không có vì được ân sủng mà kiêu ngạo, bà ba, có nhiều lần ông chủ đang trong phòng tôi, chỉ cần một âm mưu của bà là bị bà giật qua, tôi có oán trách câu nào chưa?”

Bà ta không lên tiếng, trách mắng người hầu không có mắt nhìn, không thấy bà ta đang nóng sao còn không biết quạt nữa, đã trách mắng rồi còn chưa hả giận còn phải nhéo người hầu một cái, người hầu đau đến chảy nước mắt, cắn răng mà quạt.

“Có thể khiến các bà thường ngày vì tranh sủng mà tranh đến sứt đầu mẻ trán như vậy mà cùng nhau nhất trí đối ngoại, loại trừ tôi, ép bức tôi, hận tôi đến mức muốn tôi lập tức đi chết. Tôi tự hỏi không tranh không giành, nhẫn nhịn khiêm nhường, rốt cuộc đã đắc tội các bà ở đâu, chẳng lẽ thật sự muốn tôi bước chân ra khỏi nhà, các bà mới có thể buông tha cho tôi sao? Khuôn viên sau ai cũng có thể đi, duy nhất mình tôi không thể, tôi gặp con rể cũng là lỗi của tôi, tôi gan to bằng trời, dám quan hệ bất chính trong khi khắp nơi đều là người hầu của Thường phủ sao!”

Tôi không có khóc như mưa, càng không có tỏ vẻ đáng thương, tình tiết này khiến ông Thường bắt đầu nghi ngờ, có yểu điệu thế nào cũng vô ích, chi bằng nhanh gọn chút, có thể xoay kéo cục diện lại, còn không bị người ta chán ghét.

Quả nhiên bọn họ không còn cắn chặt không chịu buông, đúng lúc ni mang đồ ăn tới, tất cả mọi người cầm đũa lên ăn, chỉ là trên mặt còn có chút không cam tâm.

Ông Thường thở phào một tiếng, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi một cái, ánh mắt đó rất phức tạp, không phải hoàn toàn tin tưởng, nhưng so với lúc nãy thì đã dịu dàng hơn nhiều, ông ấy kêu tôi ngồi xuống, tôi không ngồi, ông ấy đã chỉ vào ly trà, Đường Vân Lan lập tức giúp ông ấy rót đầy, lúc ông ấy uống trà bỗng nhiên hỏi: “Tối qua cô ra bờ hồ làm gì.”

“Trên núi phong cảnh đẹp, em ngủ không được, ra khuôn viên sau hái trái cây ngắm trăng.”

Ông ấy chau mày thổi những lá trà trên mặt nước: “Dĩ Thương cũng đã ra bờ hồ, không gặp được sao.”

Ông ấy hỏi xong câu đó rồi ngước đầu lên nhìn, ánh mắt sắc bén đó nhìn lên mặt tôi, quan sát thần sắc của tôi, tôi bình thản nói: “Em đã cởi giày ra muốn xuống nước bắt cá, khi thấy con rể đến, sợ cô nam quả nữ sẽ bị đàm tiếu, đã cố tình vòng đường khác, nhưng lại không kịp mang giày đi, con rể cũng không nhìn thấy, cậu ta trèo thuyền đến giữa hồ, khi em muốn rời đi, thì người hầu đã ra đó rồi.”

Ông Thường nheo mắt lại không nói lời nào, tim của tôi trong lúc ông ấy im lặng như được treo lên rất cao, sợ ông ấy sẽ tiếp tục lấy chứng cứ gì ra để chỉ trích tôi vụng trộm, tối qua đích thực là hơi buông thả rồi, khu rừng xung quanh ao hồ, nói không chừng thật sự có người trốn trong đó nhìn thấy.

Đường Vân Lan vốn dĩ không liên quan gì đến bàn pháo lửa này, khi cô ta thấy bóng dáng Kiều Dĩ Thương từ ngoài tiến vào, cô ta bỗng nhiên ỏng ẹo quàng tay ông Thường nói: “Ông chủ, cô Hà nói không có bắt gặp, thì chính là không có, con rể và cô ấy đều là người có chừng mực, nói sao thì nói ở đây cũng là chùa, ai cũng sẽ không vượt quá chừng mực đâu.”

Cô ta vừa dứt lời, Kiều Dĩ Thương đã tiến vào thiền phòng, dặn dò người hầu gói một chút thức ăn đi, ông ta nói với ông Thường: “Cẩm Hoa lười xuống giường, tôi đem về phòng cho em ấy ăn.”

Ông ta nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn ông ta, mà tôi lại mặt đầy uất ức đứng ở đó, ông ta đá lông mày: “Sao thế, xảy ra chuyện ư.”

Bà tư liếm môi: “nghe nói con rể tối qua ở khuôn viên sau cùng cô Hà ở hết một đêm.”

Kiều Dĩ Thương hơi nghiêng người, che mất tầm nhìn của ông Thường, ánh mắt rùng mình của ông ta nhìn lướt qua mặt của bà ta, bà tư bị ánh mắt của ông ta làm kinh hoảng, Kiều Dĩ Thương lạnh lùng hỏi: “Nghe ai nói.”



Bà tư cà lăm nói: “Đúng vậy, nghe… không lửa sẽ không có khói, tóm lại là có người hầu đã nhìn thây.”

Ngón tay Kiều Dĩ Thương sờ chuỗi hạt phỉ trên cổ tay, không biết ông ta suy nghĩ gì, sau một hồi lâu mới cười nhẹ một tiếng: “Người con gái như cô Hà, dưới ánh trăng đó, thật sự rất khó kháng cự.”

Trong lòng tôi bị trầm lại, chau mày nhìn ông ta, đúng lúc ông ta cũng đang nhìn tôi, tôi sợ hãi nhìn xuống, thật sự muốn moi tim của ông ta ra, xem ông ta rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Nhưng cô ấy thấy tôi là chạy ngay, không cho tôi cơ hội đụng vào.”

“Này…” Bà Hai ngây người ra: “con rể đang nói gì thế.”

Bà ta và bà Ba nhìn nhau, không ngờ Kiều Dĩ Thương đã tự mình gánh hết, thừa nhận ông ta có ý định bất chính với tôi, là tôi đang né tránh.

Kiều Dĩ Thương cầm lấy hộp thức ăn từ người hầu, vừa giống cười lại vừa giống không cười mà quay người rời khỏi, cả ông Thường cũng không chào.

Bóng dáng ông ta đi vào khuôn viên trống vắng, ông Thường từ đầu đến cuối đều nheo mắt nhìn chằm ông ta, đến khi ông ta biến mất triệt để, sắc mặt hầm hầm nhắm mắt lại: “Tứ phu nhân.”

Bà Tư đứng dậy, ông ấy đưa tay ra, cho bà ấy quàng vào: “qua phòng ta chơi cờ. Những người khác không được đến làm phiền.”

Cả nhà đều là phụ nữ tận mắt nhìn bà tư dìu ông Thường rời khỏi, Đường Vân Lan đứng bên cạnh tôi nói: “Đừng để bụng, ông chủ bình tĩnh hai ngày là được, ông ấy thích cô như vậy, không nỡ lạnh nhạt cô đâu. Bà tư đánh cờ tướng rất tốt, hầu như là đánh không có ván nào không thắng, lão gia rất thích cùng bà ấy đánh cờ.”

Tôi lên tiếng: “Tôi biết.”

Cô ta muốn nói nhưng lại không nói, nhìn xung quanh mười mấy cái tai, khoảng cách gần với tôi hơn: “nhưng tôi không ngờ đến, cậu ấy vì cứu cô thoát khỏi hiểm nguy mà tự đẩy mình vào bước đường bị mọi người xem là người có ý đồ chiếm đoạt người phụ nữ của ba vợ này.”

Cô ta nhịn không được mà cúi đầu cười một hồi: “hi vọng lời tiên tri của Tuệ Trí sư thái sẽ không thành hiện thật.”

Cô ta gật đầu với tôi, rồi dẫn theo người hầu ra khỏi thiền phòng, bà tư liếc tôi một cái, như một cơn gió thổi qua trước mặt tôi, mắng một câu tiện nhân, bà ba hầm hầm than thở: “cô Hà, vị trí bà bảy cô còn chưa ngồi vững, đã dám giấu ông chủ vụng trộm, người trộm còn là con rể của ông ấy, cô cẩn thận mình cũng bị rơi vào đó, nếu đã có tai tiếng, ai cũng sẽ canh chừng cô, không phải lần nào cũng có cơ hội thoát thân đâu.”

Tôi xoa tóc: “Chó ngoan biết cắn người không sủa, chó cắn người đa số đều ỷ vào thế lực của chủ, bà ba, bà đừng làm người sau. Khuôn viên có nhiều phụ nữ, tốt nhất nên có chút chủ kiến của bản thân, có khi bà tưởng ai sẽ vì chuyện gì đó mà thất thế, thật ra không làm gì được cô ta, cô ta giữ được lòng của đàn ông đó, làm gì có thể nói lật đổ là lật đổ được. Ngược lại lại có thù với bà, người ngồi hưởng lợi chính là các bà khác.”

Biểu cảm đắc ý trên mặt của tôi vừa thu, gọi tiếng a Cầm, ung dung bước ra khỏi thiền phòng, bà ba nghĩ rất lâu mới nghe ra tôi mắng bà ta là chó, bà ta vịn cánh cửa đuổi theo được mấy bước, chỉ sau lưng của tôi mà mắng: “Tiện nhân, thời gian tốt của cô không còn nhiều đâu, người hầu của bà lớn bây giờ còn đang bị nhốt trong nhà vệ sinh, bà ấy hận thấu cô rồi, bởi vì cô cả chùa cũng đi không thành, đợi khi cô về Thường phủ, bà ấy có thể chơi chết cô!”

Từng chữ của bà ta tôi đều nghe vào tai, tôi hiểu rất rõ bà lớn sẽ trở thành kẻ địch nặng kí của tôi, có bà ta ngồi trấn Thường phủ, con đường lật đổ sẽ cực khổ bao nhiêu, cho nên bây giờ tôi bắt buộc phải diệt trừ những người khác, diệt trừ hết binh lính, để lại con tướng, để dễ dàng quyết đấu.

Trên đường quay về để tránh thiền phòng của Thường Cẩm Hoa, tôi cố ý đi vòng, đi qua phòng của bà Ba, vô tình nghe được tiếng rì rào của hàng rào, hình như có người đang nhỏ tiếng tranh cải, tôi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu, để A Cầm đừng lên tiếng, áp tai vào tường nghe.

Bà Ba đứng cạnh cái giếng, tiếng lá trên đầu rì rào liên tục, người đàn ông không ngừng lôi kéo với bà ta chính là gian phu mà tôi đã thấy ở trong xe tối hôm đó, bà tư vừa nhìn khắp nơi vừa trách mắng anh ta: “gan của anh làm gì mà to thế này, khắp nơi đều là người của ông chủ, lỡ mà bị phát hiện thì chúng ta chết chắc!”

Bộ dạng hung dữ của người đàn ông nắm vai bà ta, cả mặt uy hiếp: “Bây giờ bà sợ rồi sao? Lúc bà bám theo tôi làm tình có chỗ nào chưa làm qua chứ? Trước cửa Thường phủ bà cũng dám mà! Tôi chẳng qua là tìm bà lấy tiền mà thôi, bà lại qua loa diện nhiều cớ để đuổi tôi đi. Tôi không phải tốn công sung sướng với bà đâu! Mỗi lần bà đói khát làm tôi cũng mệt mỏi cả người, tôi muốn chút đền đáp bà cũng không cho sao?”

“Bây giờ tôi đi đâu lấy sáu trăm triệu cho anh! Anh cũng phải cho tôi chút thời gian chứ.”

Người đàn ông mạnh bạo giơ tay ra, vỗ lên mặt bà tư: “Mỗi tháng bà được một trăm năm mươi triệu, ông già còn thường tặng quà cho bà, bà gạt tôi nói không tiền sao?”

Bà Ba đẩy anh ta ra, sợ bị người khác nhìn thấy: “Tôi không có đem đến! Anh đợi đến khi về đến đó được không, tháng sau là về phủ rồi, tôi cho anh chín trăm triệu.”

“Một ngày cũng không thể đợi! Tôi bị bọn cho vay nặng lãi đánh chết! Sau này bà còn muốn vui sướng nữa không! Tôi mà bị đánh chết, ai giúp bà làm đây!”

Người đàn ông mắng chửi lớn tiếng, nhanh chóng giật lấy trang sức từ trên người bà tư qua, bà ta không cho, mặt đỏ tía tai mà nói lớn đó là đồ ông chủ cho tôi đó! Ông ta hỏi mà tôi không lấy ra được là bại lộ mất!

Người đàn ông làm gì chịu nghe, cất vào trong túi rồi đẩy bà ta ra, trực tiếp leo tường chạy đi.

Bà Ba tức đến dặm chân, lại không có cách nào lấy lại, bà ta hét lớn qua bên kia tường: “Đừng đến chùa vào giữa ban ngày nữa! Anh có muốn chết không!”

Người hầu ngỡ ngàng từ trong nhà bước ra, hỏi bà ta có phải đang gọi mình không. Mặt bà Ba hốt hoảng, chỉnh lại phần áo bị níu nhăn,vội vàng chạy vào thiền phòng.

Hóa ra nhân tình của bà Ba là kẻ vô dụng chỉ biết cờ bạc, bà ta mỗi năm đều moi tiền từ Thường phủ để cho tên nhân tình này, từ đó có thể thấy tuy bà ta rất được ân sủng, nhưng ăn mặc lại luôn kém xa bà Hai, tôi cười khinh, nếu bà ta đã đặt súng lên đầu, thì tôi phải toại nguyện bà ta, nhưng mà có chuyện làm lộ gian phu ra thôi thì vẫn chưa đủ uy lực, muốn lật đổ bà ta mãi mãi không có ngày trở mình, còn phải thêm một nhóm lửa.

Tôi nói với A Cầm hôm nay trước bữa cơm tối tôi không có ở đây, bất kì người nào tìm tôi thì nói tôi không khỏe, không đói, đang nghỉ ngơi, kéo đến buổi tối tôi về.

Cô ấy ngây người: “Người muốn đi đâu? Nếu như ông chủ đến thì phải thế nào.”

“Ông ấy còn đang tức, sẽ không đến, tôi đi gặp người quan trọng.”

Tôi thay trang phục thô của người hầu, canh đúng mười giờ ni cô ngồi thiền tụng kinh ở chính viện trốn ra ngoài, tôi gọi điện thoại cho anh Tào, hỏi anh ta có thể đến từ đường Bích Hoa ở ngoại ô trong vòng hai tiếng đồng hồ được không, một phòng trà rất kín đáo ở bên đây.

Anh ta im lặng suy nghĩ hết hai giây để dự tính thời gian và khoảng cách: “Không thành vấn đề, cô yên tâm đợi tôi.”

Tôi tiến vào phòng trà tìm một vị trí ngay góc gần cửa sổ, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng động tĩnh và người đi đường ở bên ngoài, không đến hai tiếng thì xe của anh Tào đã đậu ở trước cửa, tôi vô cùng kích động mà vẫy tay với anh ta, anh ta để lại bốn tên vệ sĩ đứng canh ở trước cửa, bản thân một mình vào trong, sau khi anh ta ngồi xuống tôi vội vã nói: “Anh Tào, thời gian tôi rất gấp, nói ngắn gọn, tôi cần một người đàn ông trẻ tuổi có tướng mạo vô cùng tuấn tú, càng xuất chúng càng tốt, bối cảnh sạch sẽ tí, giúp tôi dụ dỗ một người phụ nữ.”

Anh ta hỏi tôi người phụ nữ nào.

Tôi nói người phụ nữ rất bất lợi đối với tôi.

Anh ta cười ra tiếng có chút không nghiêm túc: “Việc này cũng tốt chứ nhỉ.”

Tôi cười mà nói đương nhiên là tốt rồi.

Anh ta thêm một muỗng nhỏ bột hoa hồng vào trong ly trà: “Lấy tôi làm mục tiêu, có chút khó khăn.”

Tôi phì cười, anh ta cũng cười: “Nhưng không kém tôi lắm, tôi có thể giúp cô sắp xếp một người, khi nào cần.”

“Càng nhanh càng tốt, tôi còn phải dành ra mấy ngày để huấn luyện anh ta.”

Anh ta đá lông nheo: “Đích thân huấn luyện sao. Vậy chi bằng huấn luyện tôi.”

Anh ta thấy tôi có chút đỏ mặt: “Được rồi không chọc nữa, nếu đã bận bịu như vậy, gọi điện thoại nói là được, hà tất gì phải đến một chuyến chứ.”

“Như vậy thì quá thất lễ rồi, nếu đã có việc cần nhờ anh, sao có thể cả mặt cũng không gặp được.”



Anh ta giúp tôi rót một ly trà: “Uống nước đi, sự việc để tôi giải quyết, cô đợi tin của tôi.”

Tôi cầm lấy ly trà một hơi uống hết, lúc chuẩn bị đặt lại lên bàn, anh Tào đưa tay đặt vào bàn tay trước mặt tôi, bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp bằng nhung nhỏ, tôi đứng hình trong hai giây, hỏi anh ta là cái gì.

Mặt anh ta nở nụ cười: “Mở ra xem thử.”

Tôi chần chừ mà không có làm theo, ngón tay anh ta khều một cái, khóa bằng vàng đã bị mở ra, cái nắp hộp bị văng ra, để lộ một chiếc lục bảo thạch vô cùng đẹp mắt, còn trong suốt hơn cả phỉ thúy, tròn trịa, sáng bóng, được trạm trổ trên chiếc vòng bạc, lấp lánh như thế.

Anh ta rơi vào kí ức có chút hơi xưa, đang ra sức nhớ lại: “Tôi nhớ cô có một chiếc sườn xám màu thủy lục, đã từng mặc trong một trường hợp nào đó, nhưng lúc đó chúng ta chưa biết nhau, Dung Thành vẫn chưa giới thiệu cô cho tôi biết, tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ mặc màu như thế, cho nên kí ức rất sâu đậm.”

Anh ta lấy chiếc nhẫn ra, cầm giữa ngón cái và ngón trỏ: “nó rất thích hợp đeo trong lúc cô mặc sườn xám.”

Sắc mặt không biểu cảm của tôi nhìn chằm chằm nhưng không nhận lấy, anh ta đã đợi được một hồi thấy tôi không nhúc nhích gì, lại đem chiếc nhẫn đặt vào trong hộp, để ở góc bàn ngay trên túi xách của tôi: “đừng hiểu lầm, tôi không hề có âm mưu gì, chỉ là cảm thấy cô đeo lên trông rất đẹp nên đã lấy ra, không thể phung phí của trời mà phối nó trên người một người phụ nữ xấu xí chứ.”

Anh ta để lại lời nói này, dùng khăn giấy lau miệng, anh ta gọi người phục vụ đến, tính xong tiền nước thì đứng dậy lấy bộ vest được treo sau lưng ghế, không nói gì thêm mà rời khỏi phòng trà.

Tôi quên mất phải cùng anh ta nói tạm biệt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn đó, trên mặt còn hơi ấm của người đàn ông, tôi do dự lúc lâu mới cho nó vào túi xách.

Tôi vội vàng quay về chùa, vừa đúng hơn hai giờ chiều, A Cầm ở trước cửa thiền phòng lo lắng chờ đợi, cô ấy thấy tôi trở về lập tức đóng cửa lại, giúp tôi thay đồ, tôi hỏi cô ấy có ai đến không, cô ấy nói không có, nhưng ông chủ đã gọi con rể một mình qua phòng, đã một thời gian rồi, còn chưa bước ra.

Cơ thể tôi cứng lại: “Thời gian một nén nhan rồi phải không.”

Cô ấy gật đầu: “Xấp xỉ, chắc là một hai phút trước khi cô về, cô chủ cũng đã đến, bước chân rất vội vã, thiền phòng còn vọng ra tiếng đập đồ, có thể là có liên quan đến người.”

Trong lòng tôi tim đập nhanh, thay xong đồ liền chạy ngay đến thiền phòng của ông Thường, trước cửa còn gọi lại một ni cô, hỏi cô ấy trong chùa còn có cánh cửa nào không, cô ấy chỉ phía sau ngói đỏ: “chính là bên đó, nhưng rất nát.”

Tôi chấp hai tay cảm ơn cô ấy, cẩn thận trèo lên đó, băng qua mấy lối thoát đầy rêu xanh, đi theo bức tường mà vào thiền phòng.

Cửa chính đang mở, có hai người hầu ra vô châm trà, thấy cửa sổ phía tây đóng chặt, tôi ngồi xổm ở dưới, thông qua một lớp giấy cửa sổ mỏng thấy được Kiều Dĩ Thương đứng trước bàn, sắc mặt ông Thường ôn hòa, ngồi yên lặng trên chiếc ghế sang trọng, hình như là đã nói xong.

Thường Cẩm Hoa nói đã đói rồi, muốn đi ăn điểm tâm, khoác tay Kiều Dĩ Thương đi ra ngoài, lúc này ông Thường bỗng nhiên mở miệng nói.”Chuyện của em ấy.”

Chỉ có ba chữ, Kiều Dĩ Thương trong chốc lát lại dừng lại, ông ta cho Thường Cẩm Hoa ở bên cạnh rời khỏi trước.

Cô ta cố tình giả vờ không biết, cười bám theo lần nữa: “Rời khỏi gì chứ, không lẽ hai người còn muốn âm mưu làm thế nào để bán em đi sao?”

Ông Thường giả vờ tức giận nói đích thực không muốn nuôi nữa, không nghe lời còn bướng bỉnh, đang tìm người để bán.

Cô ta chu mỏ nhõng nhẻo: “Ba bán con anh Thương còn không nỡ đó, người ba già này, đúng là ác độc mà.”

Kiều Dĩ Thương vỗ bên tai cô ta vài câu, cô ta mới đỏ mặt đi ra ngoài, tôi áp sát vào tường không nhúc nhích, sợ bị cô ta nhận ra, đến khi cô ta rời khỏi thiền phòng.

“Nó rất nghe lời của con. Cả lời của ba cũng không bằng nữa.”

Ông Thường nói xong bưng ấm trà lên, ông ấy uống một ngụm rồi sờ miệng ấm: “có chút nhỏ, nước trà chảy không nhanh.”

Người hầu nghe được lời này tưởng đang trách bản thân không tìm được ấm trà tốt, lập tức muốn nhận lấy bình trà qua: “ông chủ, để tôi giúp ngài thay miệng ấm lớn một chút.”

Ông Thường né tay của cô ấy ra: “lớn một chút thì nước trà chảy quá dữ, dễ bỏng miệng.”

Người hầu không hiểu rõ cho nên, ngây người ra không có thu tay lại, Kiều Dĩ Thương cười với ý nghĩ sâu xa, ông ta vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui xuống, sau khi hai người hầu rời khỏi, ông Thường như có suy nghĩ gì mà cầm ly trà lên, cân nhắc nhiều lần mà chơi cái miệng ấm: “bất luận người ngoài có nói thế nào, bản thân cảm thấy phù hợp là được.”

Kiều Dĩ Thương hỏi: “Ba vợ, ba muốn nói cái gì.”

Ông ấy phun lá trà trong đầu lưỡi ra: “Ba định, cưới Hà Linh San làm bà bảy, chỉ là Cẩm Hoa không đồng ý, bọn con là vợ chồng, nó rất nghe lời của con, con canh thời gian phù hợp mà nói với nó, cứ cho là sự nhờ vã của ba đi.”

Sắc mặt Kiều Dĩ Thương hầm hầm, sắc mặt của người bấy lâu nay luôn bình tĩnh đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, như sương mù mù mịt trước cơn gió lốc, di chuyển giữa mày mắt miệng mũi khôi ngô của ông ta.

Ông ta rất lâu cũng không lên tiếng, chỉ là gần như trút giận nên đã kéo đứt cà vạt đang thắt trên cổ, tiếng hét suy sụp đỗ vỡ chói tai như thế, khi ở phòng khách yên tĩnh vọng ra, vô cùng kinh hoảng.

Trên khuôn mặt hầm hầm, có một nụ cười càng nguy hiểm hơn: “Chuyện này ba vợ phó thác cho con, thích hợp không.”

Ông Thường hỏi tại sao không thích hợp, sau khi nạp thiếp cô ấy là mẹ vợ của con.

“Ba nên biết quan hệ của con và cô ấy.”

Ông Thường chau chặt mày: “quan hệ này cần có sao?”

Sắt mặt ông ấy trắng bệch, chân mày cũng đã chau vào nhau, như Kiều Dĩ Thương mà nói tiếp, sẽ gạch mặt nhau.

Kiều Dĩ Thương nheo mắt: “ba vợ có năm bà vợ rồi, còn chưa đủ sao.”

Ông Thường vô cùng nhìn chăm chú vào bầu không khí hư ảo, hình như đang hồi tưởng bộ dạng của tôi: “Con có nghe qua một câu nói chưa, khi con đang ở khoảnh khắc nào đó, gặp được một người phụ nữ nào đó, những gì mà trước đây con đã trải qua, cũng sẽ trở nên vô vị.”

Kiều Dĩ Thương liếc qua cửa sổ đang đóng, tôi lập tức ngồi thấp hơn nữa, ông ta đã mở mấy cái nút của áo sơ mi ra: “Hà Linh San đích thực là thú vị, chỉ là người phụ nữ này, e rằng không phải người ba vợ có thể khống chế được.”

“Trong lòng ba có chừng mực, lần này, ba xin lỗi con.”

Nụ cười trên mặt Kiều Dĩ Thương cho dù có giả tạo đến đâu thì trong thời khắc này toàn bộ đều bị thu lại, ánh mắt lạnh lùng của ông ta xuất hiện: “Nếu ba vợ biết là có lỗi với con, tại sao lại phải làm.”

“Con là chồng của Cẩm Châu, con nhớ điều này là được.”

Yết hầu căng thẳng của ông ta ở cổ áo chuyển động lên xuống: “Ba vợ, ba muốn đích thân trả người, hay là để con giật.”

Ông Thường không gấp cũng không tức giận, ngón cái chơi ấm trà: “Cô ấy chủ động đến, nên không có đạo lý mà ba phải trả hay không trả. Dĩ Thương, tuổi ba đã cao rồi, bà ba không biết có sinh con trai không còn chưa rõ, cho dù là con trai, ba e rằng cũng không thể đợi đến ngày nó trưởng thành, còn việc làm ăn bên Hải Châu, thế lực của ba, cuối cùng cũng phải giao vào tay con, ba mới yên tâm.”

Ông Thường dùng nhiều phương pháp vừa cứng vừa mềm, chặn chết con đường nổi giận của Kiều Dĩ Thương, ông ta cười lạnh một tiếng, cả người đầy sát khí đi ra khỏi cửa, ông Thường không nhúc nhích gì mà ngồi yên trên ghế, ông ấy từ từ uống hết nước trà, gọi A Bình trốn sau tấm rèm: “Vừa rồi nhìn ra cái gì chưa.”

A Bình nói: “Trước tim của anh Thương mặc bộ giáp đàn hồi, bộ phận lưng cũng có giáp mềm, không thể ra tay được.”

Trong lòng tôi hoảng hốt, ông Thường muốn giết Kiều Dĩ Thương.