Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 37: Chương 37



Hơn hai giờ sáng, một chiếc xe cảnh sát dừng dưới cột đèn bên đường lớn. Tiểu Đặng ngồi ở ghế phó lái, cảnh sát bên cạnh cậu ấy ngáp liên tục, oán thán: “Haiz, đúng là hành xác nhau mà, ngày nào chưa bắt được tên hung thủ này, ngày đó chúng ta vẫn phải sống như này.”

Tiểu Đặng liếc người bên cạnh: “Mới đêm đầu tiên đã không trụ được rồi.”

“Không phải không thức được mà là hơi đói.” Cảnh sát quay người, mỉm cười gian xảo với Tiểu Đặng: “Anh Tiểu Đặng, chúng ta gọi ít đồ ăn nhé? Thêm mấy lon bò húc nữa, uống mấy thứ đó vào tỉnh táo hơn nhiều.”

Cảnh sát ngồi phía sau nghe vậy cũng hào hứng cả lên.

“Phải đó anh Tiểu Đặng, chúng ta ở ngoài đường bốn, năm tiếng rồi, tối còn chưa cả ăn cơm đấy.”

“Đúng đấy, nếu không lát nữa có phát hiện ra hung thủ cũng không có sức để bắt.”

Tiểu Đặng nhìn đồng hồ: “Các cậu chắc muộn vậy rồi vẫn còn người ship chứ?”

Cảnh sát ngồi ở ghế lái vỗ ngực: “Là một người lão làng trong làng đặt đồ ăn ngoài, em mà còn không biết điều này đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông.” Nói xong, cảnh sát đó lấy điện thoại ra gọi cho một số, sau đó nói một tràng tên đồ ăn cho đối phương.

___

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, trên đường lớn vẫn còn thưa thớt người, nhưng một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại trước một cửa hàng cao cấp bên đường, hơn mười người đứng vây quanh.

Tiểu Đặng còn chưa tỉnh hẳn đã nghe thấy tạp âm bên tai, có tiếng bàn tán, có tiếng đập cửa xe. Cậu ấy mơ màng mở mắt ra, lập tức thấy quần chúng vây quanh chỉ trỏ cạnh xe.

Chuyện gì vậy?

Tiểu Đặng vội gọi bốn cảnh sát khác trên xe dậy. Phản ứng đầu tiên khi mọi người tỉnh dậy cũng y như Tiểu Đặng: “Má ơi, họ định làm gì vậy?”

Cảnh sát lái xe khó hiểu: “Anh Tiểu Đặng, này là sao? Họ tính làm gì thế?”

“Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?” Tiểu Đặng ngồi sát vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài. Cách một lớp kính cậu ấy vẫn có thể nghe loáng thoáng có người đang nói: “Mấy cảnh sát này sao vậy? Xảy ra chuyện rồi mà cũng mặc kệ sao?”; “Xuống đi, mau xuống đi, nếu không sẽ có người mất mạng đấy!”.

Tiểu Đặng nghe vậy càng cảm thấy bất ổn hơn, lập tức mở cửa đi xuống.

Tiểu Đặng vừa xuống xe đã bị một đống người vây quanh, anh một câu tôi một câu, cậu ấy không có cả cơ hội hỏi tình hình. Nhưng cậu ấy cũng nghe được nội dung đại khái trong lời họ nói: Có người muốn nhảy lầu.

Tiểu Đặng ngẩng đầu lên, trên đỉnh cửa hàng cao khoảng sáu mươi mét, có năm cô gái quỳ hai chân xuống đất, tay chắp thành hình chữ thập, ánh mắt mơ màng nhìn lên trời, dáng vẻ y như hai nạn nhân trước đó, trên cổ cũng có những con số màu đỏ, thời gian đếm ngược là hai mươi phút.

Tiểu Đặng giật mình, cậu ấy lập tức nhớ tới năm cô gái mất tích kia, sau đó vội vã quay sang hạ lệnh cho bốn cảnh sát trong xe: “Xảy ra chuyện rồi, mau xuống xe di dời người dân đi.”

Cậu ấy vừa vội sơ tán người dân vừa gọi cho Quý Phạm Thạc, báo cáo tình hình.

Mệnh lệnh đầu tiên Tiểu Đặng nhận được là: “Quan sát xem xung quanh có kẻ khả nghi không.”

Mười phút sau, một chiếc xe Hummer màu đen dẫn theo mấy xe cảnh sát tới hiện trường sự việc.

Người trong xe lần lượt đi xuống, Quý Phạm Thạc vừa xuống xe đã nhìn con số màu đỏ trên cổ mấy cô gái ở đỉnh tòa nhà, còn ba phút nữa. Anh lập tức chỉ ba cảnh sát: “Các cậu đi phá cửa.” Sau đó Quý Phạm Thạc cũng không nói thêm gì, lấy quần áo gỡ bom đã chuẩn bị từ trước trong xe ra, nhanh chóng mặc lên người.

Cảnh sát thấy anh như vậy cũng đoán được anh định làm gì. Trần Hàn vội đi lên trước: “Phạm Thạc, cháu mau cởi ra đi, cháu không biết gỡ bom, đi lên đó sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa giờ thời gian còn lại quá ít, chắc chắn cháu không lên kịp đâu.”

Quý Phạm Thạc không nghe lời khuyên của Trần Hàn: “Cháu không thể trơ mắt nhìn người bị hại nổ tung trước mặt cháu được.” Nói xong, anh đội mũ bảo hiểm lên, lao về phía cánh cửa đã được phá.

“Phạm Thạc!” Trần Hàn hét lên, nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân của Quý Phạm Thạc. Bóng dáng mặc đồ xanh đen ấy đã biến mất sau cánh cửa quấn. Ông ngẩng đầu nhìn con số trên cổ mấy cô gái, chỉ còn lại một phút ba mươi lăm giây.

Ông vội gọi cho Thư Trừng, nếu giờ còn ai có thể ngăn cản được Quý Phạm Thạc, vậy chỉ có người này nữa thôi.

Thư Trừng đang nấu bữa sáng cho Quý Cẩn trong nhà bếp nhà cô ấy thì nhận được điện thoại của Trần Hàn, cô im lặng nghe Trần Hàn nói hết mọi chuyện, đầu bên kia vang lên tiếng hét thất thanh phía xa: “Mau nhìn kìa, có người được cứu rồi.”

Trần Hàn quay đầu lại, một cô gái mắt xanh quỳ góc bên phải đã được Quý Phạm Thạc mặc đồ chống nổ ôm xuống khỏi mép sân thượng.

Cho dù không nhìn thấy hiện trường, Thư Trừng cũng tưởng tượng ra được cảnh đó. Cô vẫn còn chưa phản ứng lại, đầu bên kia đã nổ bùm một tiếng, tiếng gào của Trần Hàn vang lên: “Phạm Thạc!”. Lòng Thư Trừng lạnh toát, tiếp đó cuộc gọi đã kết thúc.

Trái tim Thư Trừng như nổ tung theo tiếng nổ đó, điện thoại rơi xuống đất, khiến Cát Vân đang ngồi cạnh Quý Cẩn trong phòng khách cũng chú ý tới.

Cát Vân vội đi vào nhà bếp, anh ấy thấy Thư Trừng đứng sững sờ tại chỗ như khúc gỗ, mặt tái mét, Cát Vân nhặt điện thoại lên, nhỏ giọng hỏi: “Pháp y Thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư Trừng bừng tỉnh khỏi sự bàng hoàng, cô nhận lấy điện thoại, lo lắng nói: “Hiện trường xảy ra chút chuyện, nơi này nhờ anh nhé, tuyệt đối đừng để Quý Cẩn xem tin tức.”

Cát Vân gật đầu: “Cô cứ yên tâm đi đi, nơi này giao cho tôi.”

Sau vụ nổ, hiện trường rơi vào hỗn loạn, trong phạm vi một trăm mét đều là xương thịt cháy đen.

Mấy người dưới tầng không dám nhìn cảnh tượng máu me đó, chỉ có Trần Hàn và Tôn Hoàn là nhìn chằm chằm đỉnh tòa nhà.

Khoảnh khắc bom phát nổ, khi tia lửa, máu me bắn ra tứ phía, một dãy số xuất hiện trên bức tường dưới sân thượng: “16, 4, 14, 19, 5.”

Khi mọi người há hốc miệng nhìn lên đỉnh tòa nhà, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồ nhân viên giao hàng nhanh đứng bên ngoài lặng lẽ rời đi.