Rung Động 2

Chương 47: Tên con trai em thích có biết em bị ốm như vậy không



Mấy ngày nay số bệnh nhân của bệnh viện tăng cao, mọi người ai cũng phát huy hết sinh lực của bản thân để cứu chữa người bệnh, ai ai cũng đều mệt mỏi.

Trợ lý vừa nghe ngóng được tin Chu Tịnh Kỳ mấy ngày làm việc quá sức, lại nhiễm lạnh nên đang sốt cao, nghỉ ngơi trong phòng ký túc xá. Sau đấy liền thông báo ngay cho Hàn Lâm Viễn.

Hàn Lâm Viễn nghe được tin xong trong lòng thấp thỏm lo lắng. Liền đứng dậy đi về khu vực ký túc xá. Trợ lý nhớ ra, Hàn Lâm Viễn không hề biết phòng ký túc nào là của Chu Tịnh Kỳ, liền nói to hướng theo bóng lưng anh.

Hàn Lâm Viễn gõ cửa một hồi, Chu Tịnh Kỳ mới đi được ra tới cửa phòng, nhìn thấy người ngoài cửa là Hàn Lâm Viễn thì rất kinh ngạc.

Thời gian vừa rồi đổi thành anh tránh mặt cô, mà nếu anh là ngừoi không muốn xuất hiện, cô không có khả năng có thể nhìn thấy anh.

Hàn Lâm Viễn: ''Em đã ăn gì chưa.''

Vừa nói vừa đỡ Chu Tịnh Kỳ vào lại phòng.

"Có đồng nghiệp đã mua giúp em chút cháo nhưng em không muốn ăn gì cả.''

Chu Tịnh Kỳ muốn thoát khỏi tay anh nhưng người lại không còn chút sức lực nào.

"Em còn phải uống thuốc nên bắt buộc phải ăn. Đưa chìa khoá cửa cho anh.''

''Anh định làm gì"



"Đi mua đồ ăn cho em, chút nữa về anh sẽ tự mở cửa, em không cần vất vả đi lại nữa.''

"Em ăn chút cháo là được rồi, không cần phiền phức vậy đâu"-Chu Tịnh Kỳ thật sự không muốn làm phiền anh

"Em ngoan ngoãn ở nhà đợi đi"

Nói rồi Hàn Lâm Viễn nhìn thấy chùm chìa khoá treo phía trên tủ giày:" Cái này đúng không. Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ về nhanh thôi"

Chu Tịnh Kỳ không cản được anh, đầu quay cuồng, nằm xuống chiếc giường đơn ngủ thiếp đi.

Hàn Lâm Viễn đi một lúc mới trở về, còn cầm theo một báo cháo khác, là món cháo của một nhà hàng nổi tiếng, hương vị vô cùng đặc biệt.

Nhìn thấy cô ngủ ngon lành trên giường, ngắm cô say giấc.

Sợ cháo nguội sẽ không ngon, cô còn cần phải uống thuốc, Hàn Lâm Viễn khẽ lay ngừoi gọi cô dậy

''Tịnh Kỳ, dậy ăn cháo nào"

Chu Tịnh Kỳ khẽ cựa quậy, mắt long lanh mở ra nhìn Hàn Lâm Viễn, dáng vẻ ngái ngủ của cô khiến người cứng nhắc như anh cũng muốn phạm tội, yết hầu anh trượt lên xuống mấy lần.

Chu Tịnh Kỳ tỉnh táo lại, bối rối ngồi dậy. Hàn Lâm Viễn đưa bát cháo tới trước mặt cô, muốn đút cho cô ăn

"Em tự ăn được.''



Cháo có mùi vị đặc biệt, thơm ngon sánh mịn, gia vị phối vừa miệng, độ lỏng cũng vừa tầm, Chu Tịnh Kỳ cũng cố gắng ăn hêt nửa bát cháo.

Hàn Lâm Viễn nhìn cô, rồi như không cam lòng thốt lên một câu

"Tên con trai em thích có biết em bị ốm như vậy không?"

Chu Tịnh Kỳ hơi sặc cháo trong miệng, nhuốt xuống chỗ cháo rồi mới trả lời

"Em không có nói"

Hàn Lâm Viễn nghe được câu trả lời của cô thì trong lòng càng khó chịu hơn. Hẳn là cô sợ tên đó lo lắng nên mới giấu chuyện bị bệnh.

Chu Tịnh Kỳ thấy không gian yên tĩnh có chút kỳ quái, ho nhẹ một cái

"Giám đốc Hàn, cảm ơn anh đã mua cháo giúp. Em muốn ngủ một chút."

"Được rồi, uống thuốc xong thì ngủ một giấc sẽ nhanh khỏi bệnh. Hắn ta không ở gần, không thể chăm sóc em đâu."

Chu Tịnh Kỳ nghe ra được chút ai oán trong giọng nói của anh. Cô không phản bác lại mà chỉ gật đầu như đồng ý với câu nói của anh.

Hàn Lâm Viễn mang theo bực bội rời khỏi phòng của cô. Vẫn không thể kiềm chế bản thân mà cứ lo lắng chuyện của cô.