Ranh Giới Âm Dương

Chương 26



Chiếc xe dừng ở cổng trường. Anh đến đón cô, không thể để cô rời khỏi tầm mắt mình được.

Vừa bước xuống xe, anh đã nhìn thấy Bạch Tôn Vỹ từ đằng xa đang lôi kéo Lý Tiểu Lộ, cả mặt đen như lọ nồi, anh đi đến.

Một tay đưa ra, anh kéo cô vào lòng mình.

" Thầy giáo Bạch, thầy đang làm gì vợ tôi vậy?." Bắc Băng Phàm hỏi, tay ôm chặt cô hơn.

Bạch Tôn Vỹ nhìn anh. Cả hai bốn con mắt, đấu đá nhau bằng sát khí đùng đùng.

Lý Tiểu Lộ cảm giác được anh không thích Bạch Tôn Vỹ như mình. Cô kéo áo anh, bảo:" Tôi...tôi đói."

Bắc Băng Phàm nghe thấy, anh không truy cứu nữa, liếc nhìn Bạch Tôn Vỹ sau đó ôm cô rời đi.

Bạch Tôn Vỹ đứng đó, anh mỉm cười.

" Cậu đừng nghĩ sẽ có cô ấy trong tay mình mãi mãi."

" Lý Tiểu Lộ phải là của tôi."

...

Trên xe, Lý Tiểu Lộ ngồi cạnh anh, nhìn anh. Im...im lặng quá..

Im lặng đến đáng sợ.

" Chuyện đó...là do..." Cô lên tiếng giải thích.

" Tôi không cần em giải thích, tôi tin em." Anh quay sang nhìn cô, bảo.

Lý Tiểu Lộ bất ngờ.

" Chỉ là...tôi không thích tên Bạch Tôn Vỹ đó." Bắc Băng Phàm đưa tay chạm vào mặt cô, vuốt ve mặt cô bảo.

" Anh ta rất nguy hiểm, vẫn nên tránh xa, hiểu chứ?." Bắc Băng Phàm nhìn vào mắt cô, anh dịu dàng bảo.

Cô đưa tay lên, chạm vào bàn tay to lớn này của anh, cô gật đầu:" Tôi hiểu mà."

" Cảm ơn anh đã lo lắng, Băng Phàm."

Bắc Băng Phàm nhìn cô, anh hết sức ôn nhu với người con gái này. Một chút cũng không muốn làm cô đau, thế mà tên kia lại dám lôi kéo cô mạnh đến vậy.

" Tiểu Lộ, Bạch Tôn Vỹ có làm gì, đừng rời xa tôi nhé?." Anh bảo.

Lý Tiểu Lộ hơi ngớ người khi nghe anh hỏi, sau đó lại gật đầu.

" Băng Phàm, tôi đã bảo anh đừng rời xa tôi mà, nên tôi cũng không bỏ anh đâu." Lý Tiểu Lộ nói.

Tài xế trên xe : Tôi chết rồi, chết trong biển ngọt ngào này.

...

Lý Tử Trạch cũng điều tra rõ về Bạch Tôn Vỹ, dạo gần đây anh người của anh cũng báo rằng tên này cứ bám theo em gái anh.

Anh có linh cảm không tốt về cái tên Bạch Tôn Vỹ này. Suy nghĩ một lúc, điện thoại anh có người gọi đến.

Là ba gọi đến.

Từ sau khi cãi nhau vì cô đến giờ, lúc xuất viện anh cũng không về Lý gia, cũng không liên lạc gì nhiều.

Hôm nay lại là ba anh gọi đến, thật kì lạ. Trước giờ ông là người bảo thủ, không bao giờ chủ động đến vậy đâu.

" Con nghe thưa ba " Anh bắt máy.

[ Tử Trạch ]

" Vâng."

[ Ba...muốn gặp Tiểu Lộ ]

"..." Lý Tử Trạch im lặng, anh...anh vừa nghe cái gì vậy?

[ Thật đấy, đoạn video trên mạng đó, ba đã xem rồi. ]

[ Con rể nói đúng...ba đã sai thật rồi ]

...

Lý Tử Trạch chạy xe đến Bắc gia. Chuyện lúc nãy ba anh gọi đến, anh muốn nói trực tiếp với cô.

Hôm nay ông bà Bắc cũng ra ngoài dự tiệc, nhà cũng chỉ có anh và cô.

Ngồi ở sofa, anh và cô nhìn Lý Tử Trạch.

" Anh hai, anh đến đây có việc gì sao? Bây giờ đã trễ rồi, anh cũng mệt mà sao không nghỉ ngơi?." Lý Tiểu Lộ hỏi một mạch.

Từ lúc ở cùng Bắc Băng Phàm, cô dường như nói nhiều hơn rồi.

" Anh đến đây đúng là có việc." Lý Tử Trạch thẳng thắn bảo.

" Vậy...tôi lên phòng." Bắc Băng Phàm lên tiếng.

" Không cần, cậu cũng là chồng Tiểu Lộ rồi, ngồi đó đi."

Bắc Băng Phàm quay sang nhìn cô, cô gật đầu, đưa tay kéo anh ngồi xuống.

" Lúc nãy ba gọi đến. "

" Bảo muốn gặp em, muốn em trở về Lý gia ăn bữa cơm."

" Anh không ép em đồng ý ngay, em cũng có thể từ chối." Lý Tử Trạch bảo. Anh đưa mắt nhìn Bắc Băng Phàm.

" Và nếu cậu cho con bé đi, tôi sẽ báo lại bên ba."

" Tiểu Lộ, em cũng không cần ép mình, không về cũng được, về cũng được."

Dù sao, bao năm qua cũng không ai yêu thương cô. Bây giờ bảo cô trở về ăn bữa cơm gia đình, tâm trạng đâu mà ăn chứ.

Lý Tiểu Lộ nắm chặt tay. Bảo cô về Lý gia?

Thật sự là ổn chứ?

Bắc Băng Phàm đưa tay xoa đầu cô:" Không cần suy nghĩ nhiều, em muốn về thì về, tôi đưa em đi."

Lý lão gia gọi điện về. Nếu cô đi, anh cũng nên đi chào một tiếng bố vợ chứ?