Ranh Giới Âm Dương

Chương 11



Lý Tiểu Lộ tỉnh dậy đã chiều tối. Đầu nặng trĩu, cả cơ thể mất sức hơn. Cô vừa ngồi dậy đã thấy Bắc Băng Phàm từ phòng tắm ra, tay cầm khăn lau đầu, cả người chỉ quấn khăn tắm che thân dưới.

Bắc Băng Phàm cứ ngỡ cô sẽ hét to lên. Nhưng không, cô chỉ nhìn anh:" Anh không sợ bị cảm à?."

" Cô tỉnh nhỉ?." Anh đi đến tủ quần áo, vừa tìm đồ vừa hỏi.

" Có phải tôi bị chiếm thể xác nữa không?."

Cô nhớ là lúc trong phòng sách có tiếng động gì đó, một thứ gì kì lạ vồ ra, sau đó chả biết gì nữa.

" Ừ." Bắc Băng Phàm đáp.

Lý Tiểu Lộ đưa tay lên xoa đầu. Quả thật bị chiếm xác hai lần liên tục, cả cơ thể đều rất mệt, không còn sức.

Anh cầm quần áo vào phòng tắm mặc vào, sau đó đi ra, nhìn Lý Tiểu Lộ đang chống tay ngồi dậy.

Cuối cùng không đành lòng đến đỡ lấy cô.

" Cơ thể cô chắc không còn sức lực rồi." Bắc Băng Phàm bảo.

" Ừ." Lý Tiểu Lộ đáp, thật ra cô không còn sức để nói thêm chữ nào nữa.

" Xin lỗi." Bắc Băng Phàm ôm cô lên, anh nói.

" Là do tôi."

Lý Tiểu Lộ nhìn anh, ý hỏi anh đang có ẩn ý gì?

" Một cô ma chiếm thể xác cô chỉ vì hận tôi."

" Xin lỗi, tôi không ngờ lại liên lụy đến cô, mặc dù chuyện đã lâu rồi."

...

Ngồi dùng bữa, cô vừa ăn vừa nghe anh kể sự tình.

Nghe đến chỗ mém xíu cô đã nhảy xuống lầu, cũng may anh bắt lấy kịp. Có một chút sợ hãi chạy qua, cũng may có Bắc Băng Phàm nhanh tay. Nếu không cô thành cái xác không nguyên vẹn rồi.

Ăn xong cô lên phòng, hiểu hết mọi chuyện, cô cũng không trách gì anh.

Vả lại, cơ thể của cô tất cả bọn họ ai đều muốn chiếm lấy, cô cũng không điều khiển được năng lực của mình để chống lại họ, Bắc Băng Phàm cũng không có lỗi trong chuyện này.

Phải cố gắng giữ mình an toàn thôi.

Vừa mở cửa phòng, đóng cửa lại, cô dựa mình vào cửa thì có một lực xông đến cô, cô ma đó hiện lên, một tay bóp chặt lấy cổ Lý Tiểu Lộ.

Lý Tiểu Lộ khó thở, một mắt nhắm mắt mở đưa tay lên muốn đẩy cô ma kia ra.

" Bỏ...bỏ...ra..."

" Chết đi " Ả ta nói, liền dùng sức bóp chặt hơn. Căn bản cô đấu không lại, sức của cô ả không phải sức người bình thường, cố chống lại cũng không dễ dàng.

Đến khi Lý Tiểu Lộ gần như tắt thở, Đường Nguyên Bát xuất hiện kịp thời đánh cô ả ra xa.

Ả ta ôm ngực, liền chạy đi, vì âm khí của Đường Nguyên Bát rất mạnh, cô ả cảm nhận được.

Lý Tiểu Lộ trượt dài xuống sàn, cô cố gắng hít thở để lấy không khí trở lại.

" Cảm...cảm ơn anh.." Cô nhìn Đường Nguyên Bát bảo.

Anh ta không đáp, chỉ im lặng biến mất.

Lý Tiểu Lộ cũng chẳng còn sức gọi anh ta, cô đưa tay vuốt cổ mình.

Đúng...đúng là quá đáng sợ mà.

Bắc Băng Phàm lên phòng tìm cô, mở cửa ra thấy cô ngồi bệch đó, liền chạy đến.

" Sao vậy?." Anh hỏi.

" Cô...cô ta đến.." Cô bảo.

" Cô...cô có sao không?." Anh lo lắng đỡ cô lên giường, sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới.

" Cô ta bóp cổ tôi, cũng may có người giúp." Cô bảo.

Bắc Băng Phàm nhìn cổ cô có vết đỏ, là do cô ả kia dùng lực bóp chết cô sao?

" Xin lỗi, tôi không thể biết cô ta khi nào đến, thật lòng xin lỗi cô." Anh gục đầu bảo.

Lý Tiểu Lộ vương tay ra, cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng bảo:" Anh đã ở cạnh là tôi vui rồi. Lỗi không ở do anh, anh không có lỗi."

" Cô gái kia có lỗi, cái sai của cô ấy là yêu sai cách, hận sai người."

Lý Tiểu Lộ kéo anh đến, cô ôm lấy eo anh, dịu dàng đáp:" Tôi thật sự hạnh phúc khi có anh làm bạn, anh đừng trách mình nữa."

Bắc Băng Phàm đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

" Cảm ơn cô, Lý Tiểu Lộ."

" Đừng gọi họ tên tôi nữa, nghe nó khó chịu sao ấy." Lý Tiểu Lộ buông anh ra, nhìn anh bảo, có chút không vui.

Có ai thích người khác khi không cứ gọi họ lẫn tên đâu?

" Được rồi, gọi là Lộ Lộ nhé." Bắc Băng Phàm đưa tay nhéo mũi cô cái nhẹ, mỉm cười bảo.

" Vậy tôi sẽ gọi anh là Băng Phàm. Không gọi là Bắc Băng Phàm nữa nha?." Cô nghiêng đầu ngây thơ bảo.

" Vâng vâng, Băng Phàm hay Phàm tùy quý cô Lộ Lộ ở đây."

Lập Như Ý ngồi ở ngọn cây đối diện cửa sổ, nhìn cả hai vui vẻ, cô cũng vui theo.

Đường Nguyên Bát ngồi cạnh Lập Như Ý. Kì lạ hôm nay cả hai không đánh nhau và đuổi rượt nhau nữa.

" Thả tôi ra." Đường Nguyên Bát nhìn Lập Như Ý.

Vừa cứu được Lý Tiểu Lộ anh định rời đi để không gặp rắc rối, nào ngờ lại vây vào bẫy của Lập Như Ý bày sẵn đợi mình. Cô đã dùng dây thừng trói anh lại, cũng chẳng biết cô dùng loại dây gì nhưng anh không thể cởi trói mà trốn thoát.

Lập Như Ý vỗ vai anh, sau đó cả hai cũng biến mất.

Đường Nguyên Bát cảm thấy xong rồi, làm ma cũng bị phụ nữ ức hiếp đến thảm rồi.

Bắc Băng Phàm đùa giỡn với cô chút, sau đó đến chỗ cửa sổ đóng cửa.

" Mà này, cô bảo có kẻ cứu cô. Là Lập Như Ý à?." Anh hỏi.

Lý Tiểu Lộ lắc đầu. Cô không biết có nên nói ra không.

" Là...là một hồn ma của một người đàn ông, anh ta tên là Đường Nguyên Bát." Cô bảo, chuyện lần trước Đường Nguyên Bát nói về Bắc Băng Phàm, khi nói tên anh ta ra Băng Phàm sẽ phản ứng ra sao.

Bắc Băng Phàm ô lên một tiếng, anh nhìn cô:" Anh chàng Bát gì đó là bạn cô à?."

Cô bất ngờ. Không phải...

" Không phải anh biết anh ta sao?." Cô hỏi.

" Làm gì có, tôi có quen người nào tên Đường Nguyên Bát mà đã mất đâu. Tôi cũng chỉ thấy được Lập Như Ý và hai cô ma nữ kia khi chạm vào cô mà, à với đám ma ở xung quanh biệt thự khi cô dẫn tôi đi xem." Anh bảo.

Anh quen ai tên Đường Nguyên Bát à?

Lý Tiểu Lộ đơ ra. Ma cũng định vị sai sao?

Nhận làm người? Biểu hiện của Bắc Băng Phàm đúng là không biết ai là Đường Nguyên Bát cả.

Chuyện này là sao chứ?