Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 8: Mặt tối



Mặc dù Ôn Thiệu Phong nhờ vả anh đưa vai diễn cho cô, nhưng câu nào câu nấy đều là câu ra lệnh, căn bản không có quyền từ chối.

Mà nữ minh tinh ban nãy trông cũng rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất trên người luôn có một gì đó khác biệt với những phụ nữ bình thường.

Cũng đúng thôi, người mà Ôn Thiệu Phong nhắm tới làm gì có kẻ nào là bình thường đâu.

Nếu như Ôn Thiệu Phong không thật sự có hứng thú, anh chắc chắn sẽ giữ lại nữ nhân đó bên cạnh mà chơi đùa.

Điện thoại vừa được kết nối, Ngạo Trần Bách đã trực tiếp báo cáo.

“Tôi đã đưa vai diễn đó cho người của cậu rồi, còn cần gì nữa không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng dao kéo, cả những thanh âm la hét thảm thiết. Ngạo Trần Bách lập tức biết ngay được Ôn Thiệu Phong đang làm gì.

“Không cần, xong rồi thì được.”

Đầu dây lập tức cúp máy, Ôn Thiệu Phong đưa chiếc điện thoại cho trợ lý Quyết đứng bên cạnh, bàn tay vớ lấy chiếc bao tay màu đen mà đeo vào.

Nhìn kĩ lại, nơi bọn họ đang đứng là một nhà giam, không gian cũ kĩ với đầy những món đồ gỉ sét trông thấy rõ. Khắp nơi đều hiện rõ lên mùi máu tanh hôi.

Những tạp âm bên cạnh vang lên thảm thiết...

Ôn Thiệu Phong trên người chiếc áo đen, một đường thẳng đến cuối dãy.



Cánh cửa mở vang lên tiếng những âm thanh chói tai điếng người.

Phía bên trong, một nam nhân đang bị trói chặt bằng những sợi dây xích.

Trên bàn, hàng loạt dao kéo mới tinh sắp xếp lộn xộn vẫn còn rõ. Ôn Thiệu Phong cầm một lưỡi dao lên, ánh mắt không mang lấy một vẻ thô tục.

Ôn Thiệu Phong nhìn nam nhân đang ngất đi, khắp người đầy những thương tích cũ chẳng chịt, máu thấm vào mảng áo trắng kết vảy trông vô cùng kinh tởm.

Người đứng bên cạnh cầm lấy một thau nước mà chọi lên, tên nam nhân liền khó khăn chớp mắt vài cái, ngay sau đó liền mở mắt ra.

Thấy người đàn ông trước mặt gương mặt liền trở nên tái mét, lắp bắp chữ có chữ không, gương mặt sợ hãi tột độ.

“Ôn thiếu, xin ngài tha...tha cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không phản bội ngài, chắc chắn sẽ không đem đống tin tức đó bán ra.”

Ôn Thiệu Phong lãnh đạm liếc mắt, ánh mắt như một lưỡi dao có thể giết người ngay lập tức.

Đối với những kẻ phản bội, một lời nói chẳng qua chỉ là rác, không xứng để anh đặt vào tai.

Ôn Thiệu Phong cầm con dao roẹt thẳng một đường chính giữa lên da thịt nam nhân trước mặt, một tiếng hét kinh hoàng vang lên, máu cũng ứa dần từ đó xuống.

Bàn tay anh ném con dao xuống bàn, tiếng dao kéo vang vào nhau, máu nhuộm lấn sang những món đồ còn lại. Tên nam nhân bị trói ánh mắt trở nên đục ngầu, dương như cũng ứa ra tia máu.



Hắn cứ nghĩ có người chống tay sẽ không sao, nhưng đâu biết một khi đắc tội với người đàn ông này bất cứ kẻ nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây. Người đàn ông trước mặt hắn cả người mang hơi thở tàn bạo, đáng lẽ ngay từ đầu hắn không nên đụng vào.

Bóng người đàn ông khuất sau cánh cửa chưa được bao lâu, đám thủ vệ tự hiểu chuyện mà tiến lên tiếp tục.

Chỉ vài giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên tiếp diễn nhau.

Vừa bước ra khỏi khu phòng giam, cánh cửa cách âm được đóng lại, tạp âm cũng theo đó biến mất.

“Ông chủ, dạo này người bên phía lão Chử Dịch đang rục rịch. Điển hình là gần đây lão đã thu mua vài dự án đầu tư đấu thầu của ngài, còn lấy cái lí do là những dự án này đã quá thua thiệt rồi. Làm vậy để giúp đỡ cho ngài.”

Bề ngoài những người nhìn vào đều nhận thấy mối quan hệ giữa Ôn thị cùng Chử Dịch rất tốt, nhưng căn bản có những điều chỉ những người bên trong mới nhìn nhận rõ mặt tối của nó.

Những năm về trước, các bang phái luôn tranh nhau nắm quyền giành lấy lợi ích của bản thân làm kẻ thống nhất. Nhưng suy cho cùng chỉ là ổn định được vài năm, các đấu đá giữa thế giới ngầm không ngừng diễn ra, mạng người thiệt trong những vụ đấu đá lại tuôn ra như suối.

Cho đến khi thuộc quyền sở hữu của Ôn gia, không thể không nói, thế lực của Ôn gia vô cùng lớn mạnh, chỉ cần những có kẻ vừa mới có ý đồ đổ dầu, tất cả đều có một bài học dạy dỗ thích đáng.

Khi ấy long đầu lão đại Chử Dịch là thân tín bên cạnh Ôn Thiệu Phong và cũng là người có trọng trách lớn mạnh. Ôn Thiệu Phong một tay đưa ông ta lên đứng ở vị trí ấy để bản thân củng cố mặt khác.

Ngồi lên ngôi vị lão đại của thế giới ngầm, ông ta đã sinh ra cho bản thân không ít cái tính tự cao và kiêu ngạo, nhưng căn bản tất cả vì nể đằng sau Ôn gia chống lưng, không ai là dám đụng tới.

Thế nhưng dạo gần đây, lòng tham của ông ta càng lớn hơn, nuôi ra cho bản thân cái suy nghĩ đạp đổ Ôn gia xuống. Trở thành người thống nhất hai giới.

Phía bên trong, lão đã hoạt động ngấm ngầm không ít, thậm chí còn hợp tác với tổ chức ngầm để thuê những tên sát thủ chuyên nghiệp. Không thể không nói, cái suy nghĩ này của lão đã sớm được nuôi trong nhiều năm, có thể là vào lúc Ôn Thiệu Phong đưa lão lên ngôi vị này cũng nên.