Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 13: Ngủ một đêm, một dự án



Đại diện Vương vừa rời khỏi, thái độ có chút tránh né, Khương Nhã nhìn ý tứ như vậy liền cau mày có chút không hiểu.

Ngay lúc này, ở khu vực thảm đỏ một hàng siêu xe dừng lại, đám vệ sĩ đứng chặn thành một lối chắn đường. Người đàn ông ưu tú trên xe điềm đạm bước xuống, tràn đầy vẻ trầm ổn và điềm tĩnh, khoác trên người bộ âu phục thẳng tắp toả hào quang riêng, đi bên cạnh là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Xung quanh bàn tán không ngớt, trên gương mặt của các nữ khách mời tham gia xung quanh cũng vì thế đỏ lên mang theo vẻ ngượng ngùng thấy rõ. Thậm chí còn có vài người kích động mà hét lên.

“Là Ôn tổng, chủ tịch tập đoàn SF, người nắm quyền nhiều nhất trong toàn thành phố.”

“Người phụ nữ bên cạnh anh ấy chính là ngôi sao nữ thế giới, Châu Đình Yên.”

Từ những lời ngưỡng mộ lại nhanh chóng chuyển thành trầm trồ và ghen tị.

Khương Nhã nhìn người đàn ông từ đằng xa liền nâng ly rượu mà uống tiếp. Sau lần cuối từ đêm hôm đó, đến giờ hai người vẫn chưa gặp mặt lại.

Diệp Vũ Hứa đứng bên cạnh thấy cô để mắt liền xoắn lấy một lọn tóc đang xõa trên bờ vai của cô.

“Người đàn ông đó em không với tới đâu. Thay vì nghĩ cách tiếp xúc với anh ta, tôi cũng có thể cho em những thứ em muốn.”

Khương Nhã xoay chuyển ly rượu. Cái để ý mà chị Trân nói với cái để ý mà nam nhân này dành cho cô lại khác nhau một trời một vực.

“Tiền, hoặc rất nhiều tiền.”

Khương Nhã cười, thoáng có sự giễu cợt.

“Tôi không có hứng thú với những thứ đó.”

Diệp Vũ Hứa càng nhìn Khương Nhã càng thích. Ngay từ lần đầu tiếp xúc, cái khí chất kiêu ngạo trên người cô đã không ít lần thu hút anh ta.

Càng ngày, ánh mắt dồn tới chỗ hai người càng lúc càng nhiều. Diệp Vũ Hứa đứng đối diện Khương Nhã thấy cái bóng cao lớn đang tiến tới liền buông lọn tóc đang nghịch mà đứng thẳng dậy, bàn tay đưa về phía trước.

“Chào Ôn tổng.”



Khương Nhã thấy vậy liền quay đầu lại, người đàn ông đứng đằng sau cô biểu cảm trên gương mặt có chút tệ, dường như không phải có chút, mà rất là tệ.

Nhưng toàn bộ biểu cảm ấy đều giấu trọn đằng sau các đường nét sắc sảo kia, nếu không phải đã ngắm đến bốn năm, sẽ không có ai nhận ra được những điều đó.

Cô nở nụ cười đối diện với người đàn ông, nâng ly rượu tới.

“Chào Ôn thiếu.”

Ôn Thiệu Phong một cái liếc mắt về hướng bàn tay của Diệp Vũ Hứa, thái độ có chút ghét bỏ, không nói không rằng liền đi thẳng, cũng không đáp lời câu hỏi của cô mà rời đi.

Nhưng trước khi đi, bàn tay có chút thô ráp của Ôn Thiệu Phong đã chạm vào bàn tay Khương Nhã mà xoa nhẹ.

Khương Nhã: “!”

Nữ nhân đằng sau liền xách chiếc váy dài mà đi theo.

Bóng vừa khuất, Diệp Vũ Hứa đã thở dài một hơi thoát nạn, hình như ban nãy anh ta cảm nhận được bầu không khí có chút quái dị.

Khương Nhã nhìn Diệp Vũ Hứa như mất hồn, lại nghĩ đến thái độ trốn tránh ban nãy của đại diện Vương. Một lần nữa xâu chuỗi lại mọi việc.

Kẻ mà có thể ngăn các nhà đầu tư hợp tác với cô, ngoài Ôn Thiệu Phong ra thì còn ai nữa?

Thái độ ban nãy của Ôn Thiệu Phong là đang chủ động yêu cầu cô đến tìm anh ta.

Ngủ một đêm, được một dự án.

Xem ra sau này, muốn có thêm dự án cô chắc chắn phải đến tìm anh ta rồi.

Khương Nhã trực tiếp xoay người rời đi, Diệp Vũ Hứa thấy vậy vội nắm chặt tay cô mà kéo mạnh.

khương Nhã ngay lập tức mất đà mà ngã vào vòng tay của anh ta.

Đám người nhìn hành động của hai người càng lúc càng nhiều. Cái này là đang công khai thể hiện tình cảm sao?



Diệp Vũ Hứa nhìn cô đang trong lòng, bàn tay liền vuốt nhẹ lọn tóc, giọng nói châm biếm.

“Em muốn chạy sao? Tôi đưa em đến đây làm sao mà không công được.”

Ít nhiều gì cũng phải cho một chút “lợi”.

Khương Nhã nhịn lại một chút tức giận, chỉ với việc đã từng học võ, thật sự có thể dư sức đánh tên công tử này ra bã. Nhưng ít nhiều gì hình tượng của cô cũng cần được giữ. Đối với tên nam nhân trước mặt, cô càng phản kháng hắn lại càng được đà lấn tới.

Khương Nhã hít sâu một hơi.

“Đêm nay anh muốn cũng được, nhưng đông người như thế mau buông tôi ra trước .”

Diệp Vũ Hứa nghe được câu trả lời cũng hài lòng buông lỏng ra. Hai người cùng nhau rời đi.

Từ xa, toàn bộ cảnh này lọt thỏm vào tầm mắt của Ôn Thiệu Phong, sắc mặt anh trầm xuống, đáy mắt đen lại.

Châu Đình Yên đứng bên cạnh thấy vậy liền lay nhẹ cánh tay, giọng nũng nịu hẳn.

“Anh Thiệu Phong, dạo này không gặp, em thật sự rất nhớ anh.”

Người đàn ông lạnh nhạt không quan tâm đến người bên cạnh, cuối cùng liền buông ly rượu trên tay ra mà rời đi. Châu Đình Yên thấy vậy liền vội vàng giữ tay.

“Anh ở thêm một chút đi, dù gì cũng chỉ mới tới mà.”

Ôn Thiệu Phong đẩy ánh mắt khó chịu về cánh tay Châu Đình Yên đang giữ tay áo của anh, một câu nói khiến cô ta lạnh sống lưng.

“Cô nên biết vị trí của bản thân, bằng không bất cứ thứ gì cô đang hưởng thụ, tôi đều có thể lấy lại.”

Bóng Ôn Thiệu Phong vừa rời đi, bàn tay cô ta đã siết chặt.

Đã rất khó khăn mới có cơ hội được làm người đi dự tiệc cùng, nhưng đến cuối lại thẳng thừng bị ghét bỏ.