Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 389: Đá Thử Vàng





Khi Lục Duệ mở một bình thủy tinh mà một học sinh cầm ra thì lập tức ngẩn người, bên trong toàn là dưa muối.
"Này nhóc, sao mang theo nhiều dưa muối thế?" Lục Duệ nhẹ giọng hỏi.
Đứng ở trước mặt hắn là một bé gái khoảng mười tuổi, có chút rụt rè nhìn Lục Duệ, sau khi thấy Lao Động gật đầu mới nhỏ giọng nói: "Tuần này phải dựa vào nó để ăn với cơm."
Lục Duệ biến sắc, nhìn Lao Động ở bên cạnh: "Cục trưởng Lao, cái này..."
Lao Động thở dài: "Huyện trưởng, nhà học sinh nghèo lắm, học phí và sách vở tôi còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng phiện diện khác thì tôi biết làm sao?"
Lục Duệ lâm vào trầm mặc, kinh tế của huyện Cẩm Phú lạc hậu rõ ràng, trợ phồn hoa nhất của huyện thành cũng chỉ tương đương với một siêu thị của một khu trong thành phố lớn, thậm chí Lục Duệ tối qua đi mãi một vòng cũng không tìm thấy được mấy nhà như khách sạn.

Rất buồn cười là, trong huyền trừ một dẫu nhà lầu ở mặt đường ra, những địa phương khác đều là nhà một tầng, không ngờ còn nhìn thấy cả nhà đất.
Giờ là năm 2004 rồi mà, không ngờ còn có địa phương như vậy tồn tại, Lục Duệ thật sự là khó có thể tưởng tượng.
"Cục trưởng Lao, mấy năm nay, vất vả cho anh rồi." Lục Duệ chậm rãi đứng lên, nắm tay Lao Động xúc cảm ngàn vạn.
Từ miệng những lão sư đó, Lục Duệ biết sự tích của Lao Động trong mấy năm nay, trong mười năm trời, từ lúc Lao Động lên làm cục trưởng cục giáo dục huyện này, tiền lương hàng năm trừ chi trả cần thiết cho cuộc sống ra, hoàn toàn là bỏ lên người những học sinh trong trường, những học sinh nghèo khổ không đi học nổi này, học phí, chi phí phụ, sách vở sách vở hàng năm đều là hắn một phần một phần gom góp giúp đỡ.
Mười năm, Lao Động mất rất nhiều thứ, từ một người trẻ tuổi phong nhã hào hoa hơn hai mươi tuổi, biến thành một trung niên hơn ba mươi tuổi mà nhìn như hơn bốn mươi tuổi, mười năm thời gian, hắn vẫn độc thân chưa lập gia đình, thậm chí còn cự tuyệt mấy hôn sự, cán bộ cấp chính khoa người ta đều là làm có tư có vị, chỉ có vị cục trưởng cục giáo dục này, thậm chí ngày tết đến cả một cân thịt cũng không mua nổi.
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Lao Động mỉm cười nói: "Huyện trưởng, tôi không sao, sống độc thân mà, một người ăn no cả nhà không đói.


Chỉ là những đứa bé này, chúng thực sự muốn được đi học."
Thở dài, Lục Duệ lâm vào trầm mặc, hắn làm sao ngờ được, giáo dục của huyện Cẩm Phú không ngờ lại tệ đến mức này.

Dưới sự dâng hiến của những thầy giáo và Lao Động, vẫn có rất nhiều đứa bé không thể không bỏ học về nhà, tuổi lớn hơn một chút thì ra ngoài làm thuê, tuổi còn nhỏ thì ở nhà giúp bố mẹ làm nông.
Về phần trung học trong huyện thì căn bản không.

Hiện tại toàn huyện không ngờ chỉ có năm học sinh trung học đang học ở thành phố Mộc Dương, còn đều là Lao Động bỏ tiền giúp đỡ.

Đương nhiên, Lục Duệ rất rõ ràng, con cái của quan viên và kẻ có tiền thì không tính trong phạm vi này.
"Cục trưởng Lao, trong khoản chi cấp tài chính hàng năm của thị lý không có quỹ giáo dục à?" Lục Duệ nhíu chặt mày, trầm giọng nói.
Lao Động cười hắc hắc, lại không trả lời vấn đề này của vấn đề này mà thở dài.
Lục Duệ lập tức minh bạch, xem ra trong đây có nội dung gì đó không thể nói với người ngoài.

Có điều nghĩ kỹ lại thì hiểu ngay, loại tài chính tham ô tài chính này chuyện cơ sở Hoa Hạ mà nói thì thực sự là một hành vi quá mức phổ biến, nhất là loại nha môn nước trong không được coi trọng như cục giáo dục, bộ môn có liên quan tham ô tài chính của giáo dục đã là chuyện quá quen thuộc.

Trong lòng thầm tính toán, Lục Duệ bất động thanh sắc nhìn thoáng qua chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ Chiêm Quyền đang thị sát với mình, xem ra cuộc học văn phòng huyện trưởng lần đầu tiên của mình ở huyện Cẩm Phú này chỉ sợ sẽ không được bình tĩnhrồi.
"Huyện trưởng, ngài đây là làm gì vậy?" Khi Lục Duệ từ trong túi móc ra hết tiền, đám người Lao Động lập tức cả kinh.

Mấy giáo sư lớn tuổi liên tục ngăn cản, theo bọn họ quan lớn như huyện trưởng tới thị sát đã là hiếm có rồi, nếu còn để hắn bỏ tiền ra thì rất khó ăn khó nói.
Lục Duệ bình tĩnh nói: "Tôi trong nhà xem như cũng có chút tiền, bình thường cũng chẳng phải chi tiêu gì.

Chỗ tiền này coi như là để mua chút đồ dùng học tập cho bọn trẻ.

Ngoài ra, mấy đứa đang học trung học ở ngoài nữa, về sau tôi sẽ lo học phí và sinh hoạt phí cho chúng, tiền lương của tôi mỗi tháng cũng được năm ngàn đồng, vừa khớp cho mỗi đứa một ngàn." Dừng một chút, Lục Duệ nhìn Lao Động: "Cục trưởng Lao, anh cứ tin tôi, không tới nửa năm nữa, tôi khẳng định sẽ đẻ bọn nhỏ của huyện Cẩm Phú được sống cuộc sống học tập bình thường."
Nói xong, Lục Duệ đi đến trước mặt một đứa nhỏ, xoa đầu nó rồi ôn nhu nói: "Chú không phải là là người xấu, chú chỉ là không biết tình huống thôi, vừa rồi chú đã xin lỗi chú Lao rồi, cháu tha lỗi cho chú chứ?"
Đứa nhỏ nhìn Lục Duệ, ngẩng mặt dùng giọng nói non nớt trả lời: "Cám ơn chú, cháu biết rồi."
Mũi cay cay, vẻ mặt Lục Duệ càng thêm ảm đạm, hắn biết, những đứa nhỏ này buồn ngủ rồi, bởi vì vừa rồi có lão sư nói với mình: "Học sinh tối không được ăn no, ngủ sớm đỡ đói."
"Giáo dục là căn bản của quốc gia, cho dù là ra ngoài làm công, có trình độ giáo dục cao thì cũng dễ tìm được việc hơn, trình độ thu nhập cũng cao hơn, phải thừa nhận, đề cao trình độ giáo dục là hữu hiệu hữu hiệu để giúp dân cư nghèo khó thoát khỏi nghèo khó." Lục Duệ nói với người bên cạnh.

Những lời tương tự, Lục Duệ trong hội nghị xử lý thường vụ huyện chính phủ lần đầu tiên sau khi nhậm chức huyện trưởng cũng nhắc lại.
"Có nghèo đến mấy cũng không được để bọn nhỏ phải khổ, nhưng tôi lại khi nhìn thấy cuộc sống của bọn nhỏ của huyện Cẩm Phú thì thực sự rất đau lòng.

Nếu như chúng ta không muốn cuộc sống mấy chục năm về sau bị người ta chỉ vào lưng thì nhất định phải thay đổi."
Lục Duệ nhìn thoáng qua các phó huyện trưởng trên hội nghị xử lý thường vụ huyện chính phủ, nói.
Mấy phó huyện trưởng nhìn nhau, không ai mở miệng trước.
Lục Duệ khẽ cau mày, huyện Cẩm Phú đừng nhìn địa phương không lớn, dân cư không nhiều lắm, nhưng quan viên thì không ít, quy định của quốc gia một huyện chính phủ có thể bố trí "Một chính ba phó", mà các địa phương thì căn cứ tình huống của mình đại khái có ba đến năm phó huyện trưởng, nhưng huyện Cẩm Phú thì hay rồi, có tới chín phó huyện trưởng, ngồi đầy cả một phòng họp, nhìn thì độ sộ nhưng trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu tác dụng.
"Phó huyện trưởng Lao, anh là phó huyện trưởng thường vụ, anh nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào?" Lục Duệ nhìn nhìn các phó huyện trưởng, chậm rãi mở miệng nói với phó huyện trưởng Lao Mô.
Lao Mô có chút xấu hổ cười cười, về vấn đề giáo dục này, hắn tất nhiên cũng biết là không thể bỏ qua, nhưng phương diện này dính dáng quá nhiều, huyện trưởng tiền nhiệm cũng từng có ý giải quyết chuyện này, có điều cuối cùng lại vô ích, điểm xuất phát của tuy rằng tuy rằng là tốt, nhưng vào lúc này nhắc tới chuyện này, rõ ràng có chút không quá thực tế.
Nghĩ một lát, Lao Mô vẫn cảm thấy huyện trưởng trẻ tuổi này có chút lỗ mãng, do dự một chút, hắn chậm rãi nói: "Huyện trưởng, tôi thấy chuyện này hay là trước tiên cứ xem công tác điều tra tiền kỳ đã? Chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, chỉ có tìm hiểu tình huống cụ thể, chúng ta mới có thể làm tốt sự nghiệp giáo dục của huyện lý."
Biến sắc biến sắc, không ngờ Lao Mô này dám giở giọng quan với mình
Liếc vị phó huyện trưởng ngày hôm qua còn ở trong văn phòng vỗ ngực nói nhất định sẽ ủng hộ mình này, Lục Duệ đã phân hắn vào loại không đáng tín nhiệm.
Có điều Lục Duệ rất rõ ràng, Lao Mô sở dĩ vào lúc này cam tâm làm rùa đen rút đầu đắc tội với mình, khẳng định là có cân nhắc cả hai phía, một mặt là vì mình trên cuộc họp thường ủy thế đơn lực cô, chuẩn xác mà nói thì mình vẫn chưa biểu hiện ra lực lượng có thể thuyết phục hắn, người trong quan trường luôn luôn là theo cường giả, chính hắn một đại huyện trưởng như hắn chỉ là một tư lệnh không quân, thì còn ai dám dựa vào mình? Cả một buổi sáng, trừ Lao Động đến báo cáo tình huống giáo dục trong huyện ra thì cơ quan trực thuộc của huyện không ai tới báo cáo công tác với mình, những người đứng đầu này chắc đang chờ xem huyện trưởng trẻ con hắn phải xấu mặt.
Một mặt khác, Lục Duệ từ trong lời nói của Lao Mô và những phó huyện trưởng này phát hiện được vẻ kiêng kị.
"Xem ra, trong đây còn có những người khác." Lục Duệ thầm nghĩ trong lòng.
Mỉm cười, Lục Duệ nghiêng đầu nhìn về phía phó huyện trưởng phó huyện trưởng chủ quản văn giáo vệ sinh: "Phó huyện trưởng Tả, chi cấp cho giáo dục của thị lý cho huyện lý chúng ta hàng năm là bao nhiêu?"

Tả Mai là phó huyện trưởng có thâm niên, bởi vì là nữ đồng chí, cho nên địa vị trong huyện chính phủ cũng tương đối cao, Lục Duệ nói chuyện với bà ta cũng hòa ái hơn rất nhiều.
Khó xử nhìn Lục Duệ, Tả Mai chậm rãi đáp: "Huyện trưởng Lục, thị lý năm nay cho huyện chúng ta một trăm bốn mươi vạn, dùng để cải thiện phương tiện dạy học và phát tiền lương cho giáo sư."
Lục Duệ gật đầu, tính toán một chút, chỗ tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu dùng để sửa chữa lại trường học thì cũng đủ.
"Vậy khoản tiền đó đã tới chưa?" Lục Duệ lại hỏi tiếp.
Tả Mai khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Đã tới rồi." bà ta nghĩ tới chuyện người đó đêm qua nói ở nhà mình, trước mặt Lục Duệ trước mặt, nằm ngoài dự đoán của mọi người lại nói thêm: "Có điều bên cục tài chính nói, phải có phó bí thư Dương ký tên mới phát."
Tất cả mọi người ngẩn ra, nữ nhân Tả Mai này điên rồi à?
Chỉ có Lao Mô có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Tả Mai, nghĩ đến lời đồn tồn tại đã lâu kia, ngây hơi ngây ra một thoáng nhưng không nói gì.
Không chỉ là hắn, sắc mặt của chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ Chiêm Quyền đang làm ghi chép cũng biến đổi, nhìn thoáng qua Tả Mai, không nói gì, nhưng trong nháy mắt hắn cúi đầu, trong mắt lại hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ.
Lục Duệ níu mày, phản ứng của mọi người trong phòng hắn đã thấy hết.

Kinh ngạc nhìn thoáng qua Tả Mai, trong lòng khẽ động, xem ra Tả Mai nói những lời này chắc không phải là bắn tên không đích, chi tiêu cho giáo dục của huyện chính phủ không ngờ cần phó bí thư đảng uỷ Dương Sơn ký tên.
"Ha ha, xem ra, bản sự của vị phó bí thư Dương này không nhỏ." Lục Duệ cười lạnh trong lòng.

Huyện trưởng quản tài chính, vị trí cục trưởng cục tài chính này mình muốn bắt nắm được, chỉ có điều hiện tại trên tay không có nhân tài để dùng, mình nếu tùy tiện động thủ thì thật đúng là có chút phiền phức.
Nghĩ một lát, Lục Duệ tạm để chuyện này sang một bên.