(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 486: Chân tướng



Editor: Đào Tử

_____________________________

Mấy năm nay đứa nhỏ này trải qua ngày tháng thế nào?

Vì sao chuyện rất ấm áp bị xuyên tạc như thế?

Logic người bình thường chẳng phải là cảm thấy dáng dấp đứa bé đáng yêu mới nghĩ thu dưỡng à?

"Bởi vì, khi còn bé con và nàng... Ờm... Nghĩa mẫu con, khá tương tự. Tâm trạng nàng ấy tồi tệ, ta mới muốn mua đứa trẻ... Xê xích tuổi, để nàng ấy vui hơn." Thời điểm Bùi Triêu nói ra, có vẻ hơi ngừng mấy lần.

Bùi Diệp "À", tỏ vẻ đã hiểu.

Thế giới này chi tiết thế thân ở khắp mọi nơi.

Quả thật, mấy cô gái thế giới này đều là một dây chuyền sản xuất ra.

Chỉ là khuôn mặt giống thôi nha, thao tác cơ bản, chớ sợ.

"Thế sau đó vì sao...'Ta' sẽ ở một sơn thôn vắng vẻ lớn lên?"

Trong đó sinh ra biến cố gì?

Áo đỏ trên thân Bùi Triêu tựa như bị âm khí nhiễm lên, đặc biệt âm lãnh.

"Hôm đó tết Nguyên Tiêu, con... Bệnh tình nghĩa mẫu khá hơn, nên muốn mang hai người ra ngoài chơi một chút cho khuây khỏa. Kết quả..."

"Kết quả quá nhiều người, 'Ta' lạc mất ư?"

"Không phải." Bùi Triêu lắc đầu, "Là ta ôm con đến phố đối diện mua kẹo đường, kết quả... Chết đi, con không ai trông giữ bị lạc..."



Y đột nhiên ngã xuống, dưới cái nhìn của vạn chúng vô số côn trùng quỷ dị leo khỏi thi thể, du khách trên đường phố bị dọa giật nảy mình.

Không ai dám đến xem xét, du khách trên đường như dệt, đám người dày đặc, ai cũng thối lui về sau, tự nhiên càng chen chúc.

Trong hỗn loạn, "Tiểu Lục" muốn xuyên qua đám người đi tìm nghĩa mẫu cứu Bùi Triêu, kết quả bị lạc mất.

Mà người trong nhà cũng bởi vì Bùi Triêu đột nhiên qua đời mà hỗn loạn.

Đợi đám người thoáng tỉnh táo lại mới phát hiện "Tiểu Lục" biến mất.

Về sau cũng không có tin tức của cô bé.

Bùi Triêu áy náy nói: "Nghe Đình Trưởng từng nói, mấy năm nay con sống không tốt."

Bùi Diệp trầm mặc không nói.

Nguyên chủ Tiểu Lục đã không còn ở đây, Bùi Diệp không có tư cách thay thế cô ấy tha thứ cho ai.

Căn cứ lời Bùi Triêu kể, chuyện này cũng không thể trách y, không trách được bất luận kẻ nào.

"Vậy vì sao ngài có thể nhận ra ta? Bởi vì gương mặt này?"

Bùi Triêu lắc đầu nói: "Trên đời người giống nhau nhiều như vậy, khi còn bé và sau khi lớn lên cũng không giống, sao có thể dựa vào điểm này nhận thức? Nhận ra được, dĩ nhiên bởi vì Đình Trường nói con làm trong quân đội, đổi tên là 'Bùi Diệp'. Ha ha, lúc nghe tên này, ta còn tưởng rằng con nhớ lại chuyện khi còn bé. Tên Cố Đình Trưởng kia còn hoài nghi con là con gái của ta, ta lại rất muốn có một đứa con gái như con..."

Phát hiện cô là "Bùi Diệp", Bùi Triêu liền biết cô là nghĩa nữ mình từng nuôi mấy năm.

Không ngờ đứa trẻ nhát gan năm đó, bây giờ cũng thành hãn tướng chinh chiến một phương, cũng khiến y cực kì vui mừng.

"Đình Trưởng còn nói tính tình con không tốt lắm, chữ lớn không biết, tên kia đúng là mở miệng đã vu oan người, ngẫm lại vẫn rất đáng ghét."

Bùi Diệp: "..."

Cố Đình Trưởng...

Tên này nhớ không lầm...

"Ngài biết Cố Ương?"

Bùi Triêu cười nói: "Đồng môn thuở thiếu thời, cũng coi là hảo hữu chí giao quen biết nhiều năm. Luận bối phận cũng coi như trưởng bối của con, đừng gọi thẳng tên."

Bùi Diệp không tiếp thu câu cuối cùng.

"Tiểu Lục" có trưởng bối, nhưng Bùi Diệp cô không có.

"Cố Đình Trưởng biết ngài lấy hình thái này tại thế không đó?"

Bùi Triêu lắc đầu: "Y là người bình thường, dĩ nhiên không biết."




Bùi Diệp lại hỏi: "Vậy ngài ấy nói với ai về ta, mà ngài lại trùng hợp nghe được?"

Làm rõ thân thế Tiểu Lục xong, Bùi Diệp chuyển chủ đề lại.

Bùi Triêu: "..."

Bùi Diệp không nhìn biểu lộ thanh niên, tiếp tục truy vấn: "Mà vì sao ngài lại chết? Vừa rồi ta chiêu hồn Nhu Ý đế cơ, kết quả ngài lại tới, điều này nói rõ giữa hai người có liên hệ đặc thù. Nói theo cách thông thường, hoặc là người chiếm mệnh quỹ của bà ấy, hoặc là chính người thay bà ấy chết, hoặc là hai người đổi tên trên Sinh tử bộ... Chỉ sợ ngài không có chú ý tới, khi nãy ngài muốn tránh thoát, đã thoáng lộ ra 'Tử tướng'..."

Toàn thân tất cả đều là cổ trùng, bị gặm nuốt chỉ còn một lớp da người.

Bùi Diệp chưa từng tiếp xúc thứ này, nhưng cũng biết thân thể bị nhiều cổ trùng chiếm cứ, sẽ đau đớn cỡ nào!

Bùi Triêu tuyệt đối là bị cổ trùng hại chết.

Loại cổ này vô cùng âm độc, không chỉ lấy mạng người, còn tra tấn người sống đến chết.

Nhìn tướng mạo Bùi Triêu không phải người xúc động dễ giận, thích kết thù với người ta, là ai nhẫn tâm như vậy?

Bùi Diệp phút chốc nhớ tới lời Bùi Triêu mới vừa nói.

"Chẳng lẽ là Hoàng đế?"

Bùi Diệp đề cập Nhu Ý đế cơ, Bùi Triêu liền bộc phát âm khí muốn giết người.

Phản ứng này, có thể là bởi vì Nhu Ý đế cơ là kẻ thù của y, nhưng cũng có thể là vì bảo vệ Nhu Ý đế cơ.

Bùi Triêu cũng đã nói thu dưỡng Tiểu Lục bởi vì khi còn bé Tiểu Lục và nghĩa mẫu rất giống, cho nên "Yêu thích tướng mạo của cô".

Bùi Diệp không nhịn được giả thuyết lớn mật --

Nếu vị nghĩa mẫu ấy chính là Nhu Ý đế cơ thì sao?

Bùi Triêu vừa ngạc nhiên vừa bất đắc dĩ cười khổ.

Bùi Diệp có thể chiêu hồn có thể đối phó lệ quỷ, dĩ nhiên cũng có thể nhìn ra y chết thế nào, có một số việc không gạt cô được.

Bùi Triêu quả quyết thừa nhận.

"Là nghịch tặc kia ra ám thủ, nhưng mục tiêu vốn không phải ta."

"Là Nhu Ý đế cơ?"

Bùi Triêu thở dài: "Đúng vậy, thắng được chẳng qua vì dùng loại tà thuật ngoại vực này, để loại người này ngồi lên vị trí cữu ngũ chí tôn, là bất hạnh của bách tính thiên hạ. Ta cũng trầm tĩnh nhìn hắn quản lý Triều Hạ, cuộc sống bách tính càng thêm khó khăn... Loại người này, chỉ khiến người ta khinh thường."

"Nhưng cuối cùng người trúng chiêu lại là ngài."



Bùi Triêu phút chốc lộ ra vẻ ý cười dịu dàng.

"Chiến vì nàng, chết vì nàng, là vinh quang suốt đời của ta."

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Tại sao lại đút thức ăn cho chó cho cô!!!

"Ta biết hai người có một chân."

"Là hai bên có ý." Bùi Triêu nhíu mày uốn nắn, "Ta và nàng không chỉ có tình yêu nam nữ, cũng có tình nghĩa quân thần, thực hiện khát vọng của nàng là tâm nguyện cả đời ta theo đuổi. Nàng sinh ra đã cao quý kiêu hãnh, cho dù chết, ta cũng hi vọng nàng có thể tử vong một cách oanh liệt long trọng, mà không phải bị tiểu nhân tính toán, bị cổ trùng giày vò đến đánh mất bản thân, ở nơi vắng vẻ không ai biết đau khổ chờ chết..."

Hoàng đế dùng vu cổ tà thuật chiếm thắng lợi vốn nên thuộc về bà, còn lấy thủ đoạn này tra tấn bà, hi vọng bà có thể rủ cái đầu cao ngạo ấy.

Bùi Triêu há có thể đáp ứng?

Y nghĩ hết biện pháp tìm thuật phá giải.

Chỉ có một mạng đổi một mạng, dẫn cổ âm độc tới người mình, mới có thể để bà còn sống.

Bà còn sống, sẽ có biện pháp đoạt lại tất cả thuộc về mình.

Nhưng Bùi Triêu không ngờ tới --

"Sau khi chết ta mới biết được, nghịch tặc ra tay ác độc với nàng, không chỉ riêng mình cổ đơn giản như vậy..."

"Còn có cái gì?"

Bùi Triêu nói: "Đế vương cũng không phải công việc tốt gì, làm khá thì khí vận vạn dân hộ thân, nếu làm không xong, sau khi chết vừa vào u minh liền thanh toán công đức tội nghiệt, đời đời kiếp kiếp đi trả nợ. Nhu Ý là quân chủ trung hưng thiên mệnh khâm định, vốn nên tạo phúc vạn dân, khiến thiên hạ hưng thịnh, kết quả lại bị nghịch tặc dùng tà thuật trộm đế vận, mà đế vận bị trộm hậu quả lại cần Nhu Ý gánh chịu, tiếp nhận hết thảy phản phệ."