(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 474: Thanh danh sơ hiển (Thượng)



Editor: Đào Tử

_____________________________

"Có ta ra tay, có chuyện gì không giải quyết được?"

Lăng Triều vừa chịu đựng đau, vừa dương dương đắc ý khoe khoang trong nhóm.

"Các người không biết thôi, tối qua ta dũng mãnh phi thường! Trường thương quét ngang, mọi việc đều thuận lợi! Đao trắng đi vào, đao đỏ ra!"

Lang Hạo ngồi nghiêm chỉnh, liếc nhìn thoáng qua thiếu niên thân hình cân đối, không nhịn được đảo mắt trong lòng.

Thiếu niên lang mặt mày hớn hở khoác lác, không thấy chút dáng vẻ tử chiến đẫm máu khiến người ta an tâm tối hôm qua.

Lang Hạo cũng không khỏi hoài nghi Lăng Triều hôm qua nhìn thấy là do cậu ta nằm mơ.

"Trúc nhỏ, băng bó vết thương cho cậu ấy chặt xíu, đừng keo kiệt thuốc trị thương."

Ba mảnh lá trúc phân công hợp tác từ trên xuống dưới hơi dừng lại, hai mảnh lá trúc cầm băng vải bỗng dùng sức, lá trúc xoa thuốc đột nhiên ấn miệng bình thuốc vào vết thương -- Lăng Triều đang khoác lác vui vẻ a ui thảm thiết một tiếng, suýt nữa bật lên tại chỗ.

"Quý Thương, cậu thật là ác độc."

Lang Hạo bĩu môi nói: "Thật vất vả có thời gian nghỉ ngơi, cậu còn không yên tĩnh, nên phạt."

Lăng Triều ủy khuất nhìn Bùi Diệp, dường như đang lên án cô vì sao để lá trúc nghe mệnh lệnh của Lang Hạo.

Bùi Diệp: "..."

Lá trúc là ý chí của cô hóa thân, hành động của bọn nó thường thường là phản ứng thế giới nội tâm của Bùi Diệp.




Cho nên --

Lá trúc trừng phạt Lăng Triều nhưng thật ra là ý của Bùi Diệp.

Bùi Diệp nghĩa chính từ nghiêm dạy dỗ: "... Có đau cũng không chết nổi, ăn ít bài học, về sau mới có thể ít bị thương."

Lăng Triều: "..."

"Còn nữa..." Bùi Diệp hơi dừng, góp ý, "Bớt lái xe trong nhóm."

May mắn mạng cô dùng cảnh sát không quản, nếu không dựa theo tần suất lái xe của Lăng Triều, thật lo lắng ngày nào đó bị báo cáo khóa nhóm.

Lăng Triều: "???"

Ba người đơn giản thu dọn một phen rồi xử lý đống lửa trại, ngụy trang thành nạn dân tới gần tiền tuyến Triều Hạ.

Bọn họ đi không chút lưu tình, vung ống tay áo không mang đi một áng mây, lại nhấc lên cơn sóng thần cho Diêm Hỏa La.

Chuyện này còn phải kể từ tàn quân tướng lĩnh vận lương thảo trở lại đại doanh.

Đợi đại soái Diêm Hỏa La nghe lương thảo bị mất, ba mươi lăm vạn thạch còn sót lại năm vạn thạch, lập tức nổi trận lôi đình, trong lều soái đều là tiếng gào thét.

Tướng quân vận lương bị trói gô bắt đến hỏi tội.

Ánh sáng trong liều lờ mờ, trong không khí tràn ngập sát khí, vị tướng quân kia không nhịn được thầm kêu khổ.

Ba mươi lăm vạn thạch lương thảo này cực kỳ trọng yếu, nhưng hắn lại chủ quan, khiến lương thảo bị địch nhân chặn đường thiêu huỷ, tội chết cũng chưa đủ đền.

Đại soái nghiêm nghị nói: "Ngươi có biết tội của ngươi không?"

Tướng quân nói: "Mạt tướng tự biết có tội, nguyện tự sát chuộc tội, nhưng trước đó, khẩn cầu nguyên soái nghe mạt tướng nói một lời."

Dù là đại soái nổi nóng, nhưng không hỏi rõ ràng đã giết một vị tướng quân, hắn còn chưa có quyền hành lớn như thế.

"Mau nói!"

Tướng quân dùng tư thế trói gô quỳ xuống đất, nói rõ việc xảy ra đêm ấy một năm một mười.

Trong lều lặng ngắt như tờ, nhiều người còn lộ ra vẻ mặt chế giễu mỉa mai.

Bất luận là quan hệ tốt với tướng quân hay không tốt, nghe lời hắn giải thích đều cảm thấy hoang đường buồn cười.



"Vì tham sống sợ chết, đúng là lý do gì cũng viện được. Ba người hủy ba mươi vạn thạch lương thảo, ngươi nói lời này với những người khác, ngươi nghĩ ai sẽ tin chuyện tiếu lâm của ngươi?" Một đồng sự quan hệ không tốt với tướng quân đứng dậy, quái gở nói, " nếu vẫn một đầu hán tử, thống khoái nhận phạt, còn có người nói ngươi là đầu thẳng thắn cương nghị hán tử. Ngươi lại kéo loại này láo... Hừ!"

Hai gò má màu đồng của tướng quân nhiễm xấu hổ giận dữ lẫn quẫn bách.

Hắn cũng biết mình giải thích quá buồn cười, nhưng tất cả những điều này đều là thật đấy.

Một đồng sự bình thường quan hệ khá tốt với tướng quân cũng lộ vẻ nghi ngờ: "Chưa nói đến ba người có thể hủy ba mươi vạn thạch lương thảo hay không, dù có thể, mấy vạn tinh nhuệ hộ vệ quân nhu và phu khuân vác đang làm cái gì? Nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không ngăn cản được ba người?"

Bầu không khí trong lều ngày càng nặng nề, nguyên soái ngồi ở chủ vị sắc mặt lạnh lùng.

Sắc mặt đại vương tử Diêm Hỏa La phụ trách đốc quân khó coi.

Không gì khác, tướng quân giám sát vận lương là người của hắn.

Phần công việc béo bở này là bánh nướng hắn chơi tâm kế xé được từ miệng các huynh đệ khác, rủi ro nhỏ, hồi báo lớn, làm tốt còn có thể gia tăng thẻ đánh bạc trước mặt phụ vương. Kết quả, thân tín được hắn ký thác kỳ vọng lại làm hỏng việc, còn bị thiệt lớn trong tay chỉ vỏn vẹn ba tên địch nhân, tổn thất ròng rã ba mươi vạn thạch lương thảo... Hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết phụ vương biết được sẽ trách cứ hắn thế nào, các huynh đệ khác sẽ cười trên nỗi đau của người khác ra sao... Chỉ nghĩ đến hai điểm ấy, đại vương tử đã muốn tự mình làm thịt thân tín, xóa sạch đoạn này.

Tướng quân nhắm mắt nói: "Mấy vạn tướng sĩ và phu khuân vác đều có thể làm chứng, mạt tướng tội gì viện cớ ấy."

Trong lều lại hoàn toàn yên tĩnh.

Hồi lâu, nguyên soái triệu những người khác tới tra hỏi, tình báo tiên phong truyền về cũng không có sai lệch với lời vị tướng quân ấy nói.

Lúc này, không khí trong lều càng thêm an tĩnh.

Tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim nhỏ rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

"... Ba người kia... Đến tột cùng là lai lịch gì..."

Đại vương tử dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, hỏi ra vấn đề chúng tướng trong lều đều quan tâm.

Lúc này, tướng quân bị hỏi tội nói: "Mạt tướng đã sai người vẽ tướng mạo ba người này ra, thân phận tạm thời không biết."

Đại vương tử nói: "Như thế không khó biết. Triều Hạ binh yếu sĩ khí lại đê mê, nếu có bực nhân vật này trợ trận, chắc chắn sẽ có tuyên dương lớn."

Khi chân dung ba người được trình lên, bầu không khí lần thứ ba rơi vào an tĩnh quỷ dị.

Đại vương tử ép cảm xúc lăn lộn trong lòng.

"Sao đều là thiếu niên choai choai?"

Bị ba người hốt ba mươi vạn thạch lương thảo thì thôi đi, thế mà là ba đứa trẻ tóc chưa mọc đủ râu ria chưa có?



Lúc này, lại có người nói: "Vị này hình như là nữ lang?"

Ba thiếu niên lang, hai người rõ ràng là trang phục nam tính, người thứ ba cầm cây gậy, nhìn ngũ quan và cách ăn mặc rõ ràng là nữ.

Trong lều lần thứ tư lâm vào yên tĩnh.

Bọn họ đã sớm nghe nữ giới Triều Hạ so với phụ nữ Diêm Hỏa La còn bưu hãn hơn.

Trước kia còn cảm thấy là chuyện tiếu lâm, bây giờ xem xét...

Mặt đều bị vả sưng lên.

Lúc này, chân dung đưa đến tay một lão tướng.

Hắn xem đi xem lại hai bức chân dung, lông mày khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra.

Nguyên soái hỏi: "Lão tướng quân cảm thấy chỗ nào không thích hợp?"

"Tướng mạo hai người này... Không cảm thấy... Khá quen mắt?" Lão tướng quân chỉ vào chan dung Lang Hạo nói, "Mặt mày có mấy phần phong thái đại vương lúc còn trẻ, chỉ là hàng mày nhu hòa hơn mảnh đẹp, mà vị này... Để lão hủ không khỏi nhớ tới một người trước kia từng gặp..."

Mày đại vương tử nhảy một cái.

Có một phụ thân thích đơm hoa kết trái khắp nơi, làm con trai cũng rất mệt tim, đặc biệt là chế độ kế thừa của Diêm Hỏa La không so đo dòng dõi xuất thân, tuổi tác, địa vị, chỉ chú trọng thực lực. Phụ vương lục tục nhận về mấy đứa con riêng con ngoài giá thú, trong đó không thiếu người có thiên phú và sức cạnh tranh, nếu không phải mấy vương tử tạm thời liên thủ, bóp chết mối họa từ trong trứng nước, hai năm nay tình thế ra sao đúng là khó nói.

Những người khác sớm quen với sự phong lưu của đại vương, lông mày tương tự cái gì chứ, đã sớm miễn dịch.

Trọng điểm của bọn họ ở người phía sau.

"Lão tướng quân muốn ám chỉ ai?"