[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 249: Nỗi hận của hoàng hậu (25)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Con hồ ly không hiểu Khâm thiên giám đang nói gì, nhưng khi cô ta nghe thấy hai chữ yêu nghiệt thì sợ đến trợn tròn con mắt. Ông ta đang nói cô đấy ư?


Dù cô là hồ ly nhưng cũng là người mà, đâu phải yêu nghiệt gì chứ. Con hồ ly nắm chặt lấy áo Hoắc Khanh, trong lòng sợ hãi không yên.


"Hiện tượng thiên văn chỉ là những thứ vô căn cứ. Khâm thiên giám, trẫm giao cho khanh kiểm tra thời tiết, chứ không phải giao cho khanh đoán lá số tử vi làm người khác hoảng sợ." Hoắc Khanh hời hợt, "Bên cạnh trẫm không có yêu nghiệt nào hết, các khanh lo quá rồi."


"Hoàng thượng!" Khâm thiên giám dập đầu xuống đất, gọi một tiếng đau thương: "Hoàng thượng, ngài phải tin lời của vi thần. Sao Kim là ngôi sao sáng nhất ngân hà cũng đại biểu cho hoàng thượng, hiện giờ sao Kim đang tối dần đi chẳng có chút ánh sáng nào, nó không chỉ gieo rắc tai họa cho hoàng thượng, mà sợ rằng còn gieo rắc tai họa cho cả giang sơn thưa hoàng thượng!"


Khâm thiên giám lòng đau như cắt, dập đầu xuống đất đến tím bầm. Con hồ ly ngày càng lo lắng, sợ đến mức trốn sau lưng Hoắc Khanh, nắm chặt áo Hoắc Khanh.


"Hoàng thượng, thà tin là có còn hơn không. Hãy để cho Khâm thiên giám điều tra xem bên cạnh hoàng thượng có yêu nghiệt nào không đi ạ. Vậy thì cả hoàng thượng và các chư vị đại thần đều có thể yên tâm ạ." Ninh Thư đề nghị khéo léo.


Hoắc Khanh quay ngoắt đầu nhìn sang Ninh Thư với đôi mắt ngoan độc, quát mắng Ninh Thư trong cơn giận dữ, "Nàng câm miệng cho trẫm."


Ninh Thư câm ngay, Hoắc Thừa Vọng thấy mẫu hậu mình bị mắng thì định lên tiếng nhưng bị Ninh Thư bóp tay nên không đả động gì.


"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang lo cho ngài thôi, xin hoàng thượng tha lỗi cho nương nương ạ." Tiêu nguyên soái râu mép bạc phếch mặc áo giáp gần như đang cầu xin Hoắc Khanh, làm mọi người xung quanh đều cảm thấy xót xa.


Hoắc Khanh bị dáng vẻ diễn kịch của Tiêu nguyên soái làm cho tức gần chết, làm như hắn là hôn quân không phân biệt phải trái không bằng.


"Hoàng thượng, hiện giờ cần khẩn cấp tìm xem kẻ nào là yêu nghiệt, kẻ nào đang gieo rắc tai họa cho giang sơn Yên quốc. Tại sao trong cung có nhiều cung điện như thế mà lại chỉ có căn nhà quái đản này bị sét đánh cháy rụi chứ? Rõ ràng là nó không nên tồn tại trong cung ạ!"


"Hoàng thượng, cô gái bên cạnh ngài này là yêu nghiệt." Lão thái sư lòng đau như cắt, "Hoàng thượng, ngài bị cô gái bên cạnh này mê hoặc, nếu cứ để mặc cho tiếp tục thì nước sẽ không còn hình nước, bề tôi không ra bề tôi nữa rồi ạ." Lão thái sư quỳ trong cơn mưa suýt ngã, được đại thần bên cạnh đỡ nhưng vẫn kiên quyết: "Hoàng thượng, vì nước vì dân vì sự trường tồn, xin hoàng thượng hãy giết yêu nữ này, để Yên quốc mãi mãi hưng thịnh ngàn đời."


"Xin hoàng thượng giết yêu nữ, để Yên quốc mãi mãi hưng thịnh ngàn đời!" Các triều thần đồng thanh hô và dập đầu như không biết đau.


Mặt con hồ ly tái mét, nói liến thoắng: "Các ông già cổ hủ các ông muốn giết tôi chỉ vì một ngôi sao ư? Xem mạng người như cỏ rác thế này, các ông sẽ bị quả báo cả thôi."


"Yêu quái gieo rắc tai họa cho giang sơn Yên quốc, tội đáng muôn chết." Lão thái sư nhìn con hồ ly với đôi mắt ghét bỏ.


Con hồ đứng hình, sao cô lại trở thành yêu quái rồi? Sao cô lại gieo rắc tai họa cho giang sơn rồi? Một cô gái như cô có bản lĩnh vậy à? Con hồ ly vừa sợ vừa ức, cô không có thù oán với những người này, họ lấy cớ gì để quyết định vận mệnh của cô rẻ mặt vậy chứ?


Hoắc Khanh dâng trào máu nóng, cổ họng xông lên mùi ngai ngái, đầu đau như búa bổ. Trong lòng thì tức giận và lo sợ, lo sợ mình sẽ mất Hồ Nhi.


Hoắc Khanh nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống, nói bình tĩnh: "Đâu có chứng cứ chứng minh cô gái này là yêu quái?"


"Hoàng thượng, con yêu quái này chính là con hồ ly vàng của hoàng thượng biến thành ạ." Khâm thiên giám chỉ vào con hồ ly và bảo.


Hoắc Khanh phản bác ngay, "Hồ ly của trẫm bị giết rồi, thật là hoang đường khi nói súc sinh biến được thành người. Nếu như giang sơn của trẫm có bề tôi hoang đường giúp đỡ như các khanh, trẫm chấp nhận từ bỏ giang sơn này."


"Hoàng thượng, cựu thần có chứng cứ xác thực mới dẹp quân phản loạn bên cạnh vua được." Lão thái sư bảo, "Tiểu An Tử hầu hoàng thượng có thể chứng minh."


"Tiểu An Tử?" Hoắc Khanh kinh ngạc với Tiểu An Tử đang khom lưng bước ra và quỳ phịch xuống.


"Tiểu An Tử bái kiến hoàng thượng, bái kiến các vị đại thần." Tiểu An Tử không hề biết sợ, Hoắc Khanh thấy vậy thì rất lo lắng, hắn hừ một cái và bảo: "Tiểu An Tử, chú ý lời nói của mình, nếu nhà ngươi nói dối thì trẫm sẽ lấy cái đầu chó của nhà ngươi."


Tiểu An Tử dập đầu một cái, thưa: "Nô tài nhất định sẽ nói đúng sự thật ạ."


"Cô gái bên cạnh hoàng thượng này là hồ ly vàng biến thành. Con hồ ly chết trong vườn Thượng Uyển là hoàng thượng sai nô tài lột da con hồ ly đó ạ."


Tiểu An Tử dập đầu xuống đất.


"Nếu như nô tài nói dối, nô tài sẽ bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, không bao giờ siêu sinh." Tiểu An Tử thề thốt hùng hồn, lời lẽ như con dao rạch mặt Hoắc Khanh.


Hoắc Khanh không thể nào ngờ được con chó của mình lại cắn ngược mình, cái tên thái giám này lại dám ăn nói như thế. Hoắc Khanh nói lạnh lùng: "Tiểu An Tử, trẫm không tệ bạc với nhà ngươi, vậy mà nhà ngươi lại phản bội trẫm."


"Nô tài không phản bội hoàng thượng, mà đang trung thành với Yên quốc ạ. Hoàng thượng bao che cho yêu quái, tằng tịu với yêu quái, trời đất không tha. Dù ngay bây giờ nô tài có bị hoàng thượng giết, nô tài cũng chết không nuối tiếc. Nô tài chỉ ân hận vì chưa tự tay giết được con yêu quái này thôi." Tiểu An Tử vừa nói vừa nhìn hồ ly với đôi mắt thù hận.


"Cậu hận tôi?" Hồ ly không nhớ mình đã làm mếch lòng cậu ta cái gì.


"Đương nhiên là hận rồi. Ngươi làm hoàng thượng trở nên hung hăng tàn bạo. Thân là người mà lại bị một con yêu quái súc sinh như ngươi bỡn cợt đủ đường." Tiểu An Tử nói trong cơn tức tối.


Ninh Thư chỉ biết cười nhạt trong lòng. Đâm cây kim vào người thì vẫn đau, đây là cái giá đắt phải trả vì đã xốc nổi đấy.