(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 158: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (16)



🤴🏻Chương 158👸🏻


🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (16)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Sau đó không tới một tháng, nàng liền cho hắn một cái phong hào. Sau đó đem phủ đệ của hắn ban ở phía đông trong thành hoàng cung khá xa bắc thành.


Sau đó lại an tâm, bố trí kế hoạch của chính mình.


...


Sau khi Tiêu Kình chinh phục các tiểu quốc, đối mặt chính là quân Lâm quốc và Thiền quốc. Nàng quyết định ngự giá thân chinh, bắt đầu vì hắn tạo uy tín.


Hơn nữa khoảng cách chủ tuyến bắt đầu chỉ còn không đến nửa năm, Vô Dược không nghĩ muốn ngăn cản nam nữ chủ gặp mặt. Dù sao cho dù bọn họ gặp mặt, cũng không ảnh hưởng đến nàng.


...


Quân Mặc Nhiễm đứng trên thành lâu, nhìn bộ dạng nhung trang của nàng dưới thành. Người nam nhân kia (Kỳ thật là nữ nhân) anh tư táp sảng, tuấn mỹ đó chính là người mình đặt ở đầu quả tim cho tới nay.


Từ khi hắn sinh ra, vẫn luôn vì hắn hộ giá hộ tống, giống như tả hữu* người.


*Tả hữu: Hai bên, những người giúp việc ở gần vua quan.


Quân Mặc Nhiễm liễm mắt, lẩm bẩm nói: "Nửa năm, chỉ còn nửa năm. Hoàng huynh... Huynh đáp ứng ta cũng chỉ còn nửa năm."


Nhìn ánh rạng đông chiếu vào trên mặt nàng, tựa hồ càng cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia của nàng, lại thêm mấy phần mỹ lệ động lòng người.


Quân Mặc Nhiễm nhìn nhìn khuôn mặt bất giác liền đỏ. Nghĩ đến sinh hoạt của bọn họ sau này, Quân Mặc Nhiễm liền kích động, hô hấp cũng tựa hồ dồn dập hơn, tay che lại lồng ngực không ngừng kinh hoàng, ý cười trên khóe môi càng sâu.


——


Vô Dược xuất chinh một tháng, hành trình thực thuận lợi, bất quá một tháng liền khiến quân địch liên tiếp bại lui.


Tiêu Kình sau khi nghe được lời nàng nói, chân mày cau lại, không xác định hỏi: "Bệ hạ... Người... Xác định sao?"


"Ân!" Vô Dược gật gật đầu.


"Nhưng mà... Vì sao?" Tiêu Kình nghi hoặc hỏi. Nàng rõ ràng chính là một Quân vương tốt, nhưng vì sao phải làm như vậy?


Vô Dược mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trẫm muốn đem thiên hạ này đưa cho hắn."


Tiêu Kình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Người là một minh quân..." Đáng tiếc...


"Nhưng trẫm càng nguyện ý làm một người ca ca tốt!" Càng muốn làm một người yêu tốt. Vô Dược trong lòng yên lặng bỏ thêm câu này.


Tiêu Kình nhìn đôi mắt của nàng có chút phức tạp, thở dài liền đi ra thanh trướng ngoại.


Sau khi Tiêu Kình rời đi không lâu, Vô Dược đột nhiên cảm giác được trên người mình nhiều thêm một ánh mắt. Hơn nữa lại đặc biệt quen thuộc.


Vô Dược buông quyển sách trên tay xuống, mở miệng nói: "Xuất hiện đi, Nhiễm Nhiễm."


Thiều niên sắp mười sáu, so với nàng cao hơn một mét bảy đã cao hơn vài phần, Quân Mặc Nhiễm đem nàng ôm trong lòng ngực, mở miệng nói: "Vì sao phải làm như vậy?"


Vô Dược không có giãy giụa, an tĩnh ỷ lại trên người hắn, hỏi ngược lại: "Đệ thích lễ vật này ta đưa cho đệ không?"


Quân Mặc Nhiễm ôm nàng đến càng khẩn hơn, con ngươi cũng không có quá nhiều vui sướng, nhưng vẫn trả lời nói: "Thích, chỉ cần huynh đưa ta, ta đều thích."


Vô Dược cười cười: "Thích vậy không phải là được rồi sao?"


Mặt Quân Mặc Nhiễm cọ cọ gương mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh... Hoàng huynh, ta rất nhớ huynh, chúng ta đã hơn một tháng không gặp. Huynh có nhớ ta không?"


Vô Dược nhìn hắn, khuôn mặt tiều tụy hơn rất nhiều, duỗi tay xoa: "Không chiếu cố bản thân tốt sao? Ân?"


Quân Mặc Nhiễm đôi mắt xẹt qua một tia chột dạ, nàng không ở bên người, hắn sao có thể chiếu cố tốt bản thân đây?


Hắn tựa như con cá, mà nàng chính là nước mà hắn có thể ỷ lại. Cá rời khỏi nước, sao có thể sinh hoạt tốt được? Không có nàng, hắn sao có thể sống tốt?


Mới hơn một tháng không gặp, mà nỗi nhớ nàng, quả thực muốn đem hắn bức điên.


Chưa từng lâu như vậy, bọn họ chưa từng tách ra lâu như vậy. Đến nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh hắn. Cùng hắn cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau lớn lên.


Trước kia bất quá chỉ một hai ngày không thấy, cũng có thể khiến hắn bực bội, nhớ nhung vô tận. Hiện giờ nàng đã đi hơn một tháng, sao có thể không bức hắn đến điên?


01/01/2021