Quan Thần

Chương 402: So chiêu



Giống như miếng ngọc thạch bình thường, nếu chỉ có một người thưởng thức thì giá trị của nó thế nào thật khó để ước lượng. Nhưng nếu được cùng hai người thưởng thức, thì người nào ra giá cao hơn sẽ thắng cuộc. Nhưng nếu có ba người, thậm chí còn nhiều người thưởng thức hơn, giá trị của viên ngọc đó sẽ được tăng vọt. Hạ Tưởng có phải là viên ngọc thạch bình thường không thì tạm thời không bàn đến, hắn có thể khiến cho nhà họ Ngô và họ Mai đều phải đánh giá cao mình, bản thân hắn đã nói lên được nhiều điều rồi. Và Hạ Tưởng còn được Khâu Tự Phong coi là bạn tốt, lúc này Khâu Nhân Lễ mới nhận ra được tầm quan trọng của Hạ Tưởng.

Được Khâu Nhân Lễ chấp nhận, Khâu Tự Phong cũng thấy mắt nhìn của mình được nâng cao hẳn lên. Trước kia y kết giao với đám bạn bè hư hỏng, chưa có một tên nào không bị bố mình mắng cho té tát, giờ đây cuối cùng đã có người bạn đến cả bố cũng gật đầu khen thưởng, y còn không xem trọng Hạ Tưởng nữa sao? Vả lại đến thành phố Bảo, làm việc dưới trướng của Tào Vĩnh Quốc, bố vợ của Hạ Tưởng, có quan hệ tốt với nhân vật số một cũng là mấu chốt quan trọng cho việc thăng tiến sau này. Bất luận từ góc độ nào, trong thời gian gần đây Hạ Tưởng cũng là người bạn đáng kết giao nhất của y.

Khâu Tự Phong bị chất cồn của rượu kích thích nên khó tránh có chút thất lễ.

Hạ Tưởng cũng hiểu tâm tư của Khâu Tự Phong, nên ngồi nói chuyện với y trong phòng khách lớn thêm một lúc, thảo luận về thế cục thành phố Bảo và tình hình huyện An.

Khâu Tự Phong đi rồi, Mai Hiểu Lâm không tiếp nhậm Bí thư huyện uỷ, lý lịch của cô ấy hơi kém một chút, mà sẽ do Thành uỷ điều từ huyện bên một người khác đến đảm nhiệm chức vụ này. Nghe nói tuổi tác của Bí thư huyện uỷ mới cũng đã kha khá, có thể chỉ làm thêm được một nhiệm kỳ thì về hưu rồi, nếu không nằm ngoài dự đoán, hai năm sau Mai Hiểu Lâm có thể tiếp nhậm chức Bí thư rồi.

Sau cùng khuyên can mãi Khâu Tự Phong mới chịu đi về, Hạ Tưởng cũng lái xe đến nhà Tiếu Giai ở phía đông thành phố.

Tiếu Giai ngạc nhiên lẫn vui mừng trước sự đến thăm của Hạ Tưởng.

Sau khi trở về từ cuộc khảo sát Hải Nam xong, cô có ý định dành một phần vốn đầu tư vào thị trường bất động sản Hải Nam. Hạ Tưởng khuyên cô ấy dừng lại. Kinh tế Hải Nam không thật sự phát triển, toàn bộ đều dựa vào nguồn du lịch. Mùa hè không có du khách đến tham quan, chỉ dựa vào mùa đông mới có du khách, đầu tư vào bất động sản ở Hải Nam thì quá mạo hiểm và không có lời, không dễ ra tay. Bởi vì dân số ở Hải Nam quá nhiều, người mua nhà đều là mua đi bán lại cả, người bản địa thực sự lại không có khả năng mua, nên không làm vẫn là tốt hơn.

Tiếu Giai liền nghe theo góp ý của Hạ Tưởng.

Ở nhà Tiếu Giai nghỉ một tối, sáng sớm hôm sau lại nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Không từ chối được y đã nhiệt tình mời mọc, Hạ Tưởng lại đến nhà họ Khâu làm khách, bắt đầu tiếp xúc với nhà họ Khâu. Gặp được bố mẹ, chị gái của Khâu Tự Phong, nhưng lại không gặp được lão gia, hậu đài nhà họ.

Chị gái Khâu Tự Phong Khâu Tự Điệp năm nay ba mươi năm tuổi, thuỳ mị thướt tha. Tuy không xinh đẹp kiều diễm nhưng rất ưa nhìn, mang vẻ đẹp thông minh, hoặc có thể do cô còn độc thân, nên thích trêu đùa với Hạ Tưởng. Trong cuộc nói chuyện được biết, chồng của Khâu Tự Điệp ba năm trước đã mất bất ngờ, cô ấy không có con, hiện đang làm Phó tổng giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước lớn, cũng đang giữ cấp Phó giám đốc sở.

Đôi mắt Khâu Tự Điệp rất quyến rũ, đôi môi hơi dày, lúc nói chuyện ánh mắt dập dờn giống như làn nước mùa thu, cô hơi kinh ngạc nhìn chằm vào Hạ Tưởng một chốc, nói:

- Cậu trẻ tuổi hơn so với Khâu Tự Phong, hình như còn chín chắn hơn cả nó. Có một số người tuổi tác nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành cũng không phải chuyện lạ gì. Có điều ánh mắt cậu vô cùng trong, cực kỳ dễ thu hút phụ nữ, đặc biệt là những thiếu nữ chưa biết sâu về cuộc đời, nhưng xem những cử chỉ của cậu lại như chưa lừa cô nào cả khiến người ta mâu thuẫn, cậu đúng là vật thể tổng hợp đủ loại mâu thuẫn.

Hạ Tưởng đổ mồ hôi. Phụ nữ kết hôn lâu rồi thì không giống với con gái còn son, đặc biệt là kiểu phụ nữ đã kết hôn rồi lại độc thân. Con mắt nhìn cay độc, mục tiêu rõ ràng và lời nào cũng dám nói. Hạ Tưởng tự nhận mình có kinh nghiệm về phụ nữ, cũng từng đại bại trước những người phụ nữ miệng rộng lắm lời. Bây giờ đối mặt với Khâu Tự Điệp lại có thêm lần thua bại nữa.

Khâu Tự Điệp nói tiếp:

- Còn một điểm nữa khiến cho tôi không hiểu được là, nhìn cậu có vẻ đơn giản, ánh mắt không vẩn đục, chứng minh rằng không trải qua nhiều cô, nhưng cậu ngồi trước mặt phụ nữ, điềm tĩnh, tự nhiên, ánh mắt không phiêu bồng, tâm trí không bị rối loạn cũng không nhẹ bay. Cộng thêm sự thoải mái khi đứng trong rừng hoa mà không bị cỏ dính áo, đáng lẽ là đi ra từ giữa rừng phụ nữ. Tôi thấy kỳ lạ quá, rốt cuộc là cậu thuộc trường hợp nào?

Nếu như Khâu Tự Điệp không phải chị gái Khâu Tự Phong, lại đang ở trong nhà thì Hạ Tưởng đã mượn ưu thế của kiếp trước khiêu khích Khâu Tự Điệp một chút cho vui. Nhưng do đang ngồi trước mắt Khâu Nhân Lễ nên hắn không dám mà cười:

- Vợ của bạn không thể bắt nạt, chị của bạn không thể đùa cợt, chị Khâu, chị tha cho em được không? Em và Khâu Tự Phong có quan hệ rất tốt, chị là chị gái anh ấy cũng như là chị gái em vậy, làm gì có chuyện làm chị gái lại cứ suy đoán việc riêng tư của em trai vậy?

Khâu Tự Điệp liền che miệng cười, cười đến nỗi run rẩy cả người, chỉ vào Hạ Tưởng rồi nói với Khâu Tự Phong:

- Cái tên tiểu Hạ này có tài đấy, xem ra thuộc kiểu sau cùng rồi. Thủ đoạn đối phó với phụ nữ cực có bài bản. Không giống với những kẻ khác theo đuổi phụ nữ như ruồi bám kia là, hắn lại thi triển thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.

Càng nói càng không ra gì, Hạ Tưởng liền kêu khổ:

- Tự Phong, chị anh quá đáng lắm nhé, anh phải nói chị ấy đi. Tôi là một người trẻ tuổi rất trong sáng, không thể để chị ấy làm hỏng tôi được.

Khâu Tự Điệp cười còn kinh khủng hơn:

- Vứt hết. Nghe câu vừa rồi của cậu, coi như là tôi biết rõ cậu rồi nhé. Tuyệt đối là thuộc dạng cao thủ không ra tay trực tiếp khi đối phó với phụ nữ.

Khâu Nhân Lễ đi từ thư phòng ra, Hạ Tưởng vội mách lại:

- Bác Khâu, chị Khâu hơi quá đáng với cháu ạ. Ỷ mình là chị nên cố ý nói xấu cháu.

Khâu Nhân Lễ cười ha hả:

- Kệ nó, từ nhỏ bị chiều hư rồi, chẳng ra bộ dạng gì cả. Cậu cứ để cho nó nói, lúc sau mệt rồi nên hết hứng ngay mà.

Khâu Nhân Lễ thấy Hạ Tưởng ở nhà mình, nói chuyện với Khâu Tự Phong, Khâu Tự Điệp rất hoà hợp nên thấy rất hài lòng. Có thể gia nhập vào gia đình người khác cũng là một kiểu thủ đoạn trong giao tiếp, người trong chính trường điều đầu tiên là phải có thủ đoạn giao tiếp cao siêu, chính là để người khác tiếp nhận mình trước, sau đó mới có thể bàn bạc hợp tác, kết đồng minh.

Ăn xong cơm trưa, Hạ Tưởng không ở lại thêm. Chào tạm biệt nhà họ Khâu xong, hắn liền trở về thành phố Yến. Giờ đã là mùng bảy rồi, hắn phải trở về chuẩn bị, ngày mai chính thức đi làm rồi. Hắn vốn đã hẹn trước khi nào đón năm mới thì đến viện dưỡng lão hai ngày, tụ tập với lãnh đạo hai cấp tỉnh, thành phố, nhưng lại vừa đúng lúc Hạ An và Khâu Tự Phong cưới dịp đón năm mới, nên hắn mệt vì phải chạy nhiều nơi, cũng không ở thành phố Yến được mấy ngày. Có điều nhờ đã sớm sắp xếp hết rồi nên một vị cán bộ lãnh đạo vẫn vào viện an dưỡng đúng như lịch đã lên sẵn.

Trên tỉnh thì có Cao Tấn Chu sắp xếp, thành phố thì có Cao Hải và Lý Đinh Sơn ra mặt, tất cả đều bố trí rất gọn gàng ngăn nắp. Trước khi về Bắc Kinh, Mai Thái Bình cũng đến viện an dưỡng góp mặt, coi như là tiến thêm một bước giao lưu tình cảm với mọi người. Lãnh đạo tỉnh thì có Tống Triều Độ, Trương Xán Dương và Cao Tấn Chu, Phó Chủ tịch tỉnh Mã cũng góp mặt, lúc sau vì có chuyện phải đến Bắc Kinh. Tống Triều Độ tuy không ở được mấy ngày nhưng cũng ở hai ngày ở đó. Tóm lại tất cả cũng được tiến hành thuận lợi.

Lãnh đạo thành phố gồm có Trần Phong, Hồ Tăng Chu, Vương Bằng Phi, Phương Tiến Giang và Tần Thác Phu, đương nhiên là có cả Lý Đinh Sơn và Cao Hải, số người góp mặt khá đông. Trần Phong ở ít nhất, Lý Đinh Sơn và Cao Hải …. trực tiếp làm nhân viên phục vụ, phụ trách sắp xếp toàn bộ. Hồ Tăng Chu ở lâu nhất, gần như ở hết thời gian đón tết trong viện an dưỡng, khen không dứt miệng về môi trường và thiết kế viện an dưỡng. Vương Bằng Phi vì bị điều đi, ở được hai ngày, chơi bài hai ngày rồi đi, cùng lúc đó Tần Thác Phu cũng rời khỏi.

Đến cuối cùng, Hồ Tăng Chu và Trương Xán Dương ngày ngày uống trà, đánh cờ, thi thoảng còn cùng nhau luyện thư pháp, coi như là nghỉ ngơi trong dịp tết thanh tịnh hiếm có. Cao Tấn Chu cũng không về Bắc Kinh, mà ở lại cùng Cao lão, Lý Đinh Sơn, Cao Hải đàm đạo. Phương Tiến Giang sau khi tiếp xúc một thời gian, mối quan hệ với Lý Đinh Sơn ngày càng được kéo gần lại, thời gian ông ta ở tại viện an dưỡng cũng khá lâu.

Lần này sau khi thử mở cửa ở miễn phí, viện an dưỡng có thể nói là nổ một phát đã thành công, tạo tiếng vang không nhỏ trước tỉnh, thành phố.

Mấy ngày đầu đi làm, không thể thiếu được phần chúc tết, hỏi thăm..v..v. Trên cơ bản đều là trình tự thủ tục, vài ngày sau mới coi như là chính thức bước vào trạng thái làm việc. Ngày mười năm tháng giêng vừa qua, Hạ Tưởng lại nghe được một tin động trời truyền đến, công hàm thuyên chuyển công tác lần thứ hai của Bộ Ngoại thương gửi tới.

Lúc này, là thư ký của Thôi Hướng đích thân gọi điện thông báo với hắn, mời hắn qua đó một lần.

Sự triệu tập của Phó bí thư Tỉnh uỷ, Hạ Tưởng nào dám chậm trễ, hắn vội vàng đi về khu nhà Thường uỷ. Đường đi qua một khu nhà mầu xám, đi vào trong nhà Thường uỷ thì gặp những gương mặt quen thuộc vẫn hay thường xuyên xuất hiện trên truyền hình. Hạ Tưởng khiêm tốn, nhượng bộ, mời lãnh đạo đi trước. Vừa bước chân lên cầu thang đi lên tầng, mới ngẩng đầu thì phát hiện ra Diệp Thạch Sinh.

Hạ Tưởng biết Diệp Thạch Sinh, mấy người trong đại viện Tỉnh uỷ chưa được gặp người thật, cũng chỉ nhìn thấy y trên ti vi, ai lại chẳng không nhớ kỹ hình dáng của Bí thư? Diệp Thạch Sinh lại không biết Hạ Tưởng, y chưa từng tiếp xúc với hắn.

Hạ Tưởng liền cung kính gọi một tiếng:

- Bí thư Diệp!

Sau đó lùi lại một bước, dạt người qua một bên, đợi cho Diệp Thạch Sinh đi trước.

Diệp Thạch Sinh khẽ gật đầu, coi như là có đáp lại. Y nói gì đó với người bên cạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Người đi cùng Diệp Thạch Sinh khoảng hơn năm mươi tuổi rồi, mang vẻ khí chất học giả, nhìn qua có nét hao hao với Lý Đinh Sơn. Y đi theo bên cạnh sau Diệp Thạch Sinh nửa bước, thái độ khiêm nhường, như khe khẽ cười.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Hạ Tưởng lại chỉ nhìn qua đã nhận ra y là ai: Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Tiền Cẩm Tùng.

Cho tới nay, Hạ Tưởng có cảm giác cực kỳ phức tạp đối với Tiền Cẩm Tùng. Bởi cho rằng y nhảy dù tới, sẽ cố gắng làm ra thành tích gì đó, không ngờ ba năm qua rồi mà y vẫn ở nguyên chức Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ, không có tiến thêm bước nào khác. Không tiến thêm thì cũng đành thôi, đạt đến cấp Phó tỉnh rồi, muốn tiến thêm nữa cũng là một chuyện khó khăn, nhưng mấu chốt là, trong vài năm đó y hình như không có bất kỳ động tĩnh gì, trầm lặng đến nỗi khiến người khác quên đi sự tồn tại của y.

Nhưng trong lòng Hạ Tưởng rất rõ, thật ra có mấy lần có việc quan trọng, khi có ý kiến lợi cho mình đề ra thì đã được Tiền Cẩm Tùng bầu một phiếu tán thành. Tiền Cẩm Tùng như đứng ở phía trung lập, nhưng khi có chuyện quan trọng xảy ra thì y lại có lập trường rất rõ ràng. Cho nên đối với con người của y Hạ Tưởng luôn cảm thấy mù mờ, không thấu suốt.

Hôm nay tình cờ được thấy Tiền Cẩm Tùng khiến cho Hạ Tưởng phút chốc ngây người ra, ngẩn ngơ. Lại nghĩ thêm, tuy Thôi Hướng rõ ràng là đang chèn ép mình, nhưng việc điều mình đến Tỉnh uỷ, nếu nhìn nhận từ một góc độ khác mà nói thì đây cũng là một việc tốt. Những vị lãnh đạo tỉnh thường ngày chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, hôm nay lại trong một lúc gặp được hai người.

Đang định nhấc chân bước lên tầng, thì từ đằng sau vang lên một tiếng gọi như đang hỏi:

- Cậu chính là Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng quay đầu lại, thấy Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng đang đứng ở cửa ra vào, quay đầu ngước lên.

Hạ Tưởng vội bước tới trước, đi đến trước mặt Diệp Thạch Sinh kính cẩn đáp:

- Chào Bí thư Diệp, tôi chính là Hạ Tưởng.

- Cậu làm gì ở đây?

Sắc mặt Diệp Thạch Sinh không biểu lộ gì, nhìn không ra y vui, hay giận.

- Phó Bí thư Thôi gọi tôi đến, nói là có liên quan đến công hàm thuyên chuyển công tác do Bộ ngoại thương gửi tới.

Hạ Tưởng thật thà trả lời.

Lời vừa thốt ra, Hạ Tưởng liền chú ý đến trong ánh mắt Diệp Thạch Sinh loé qua một tia giận dữ. Có điều y là Bí thư Tỉnh uỷ, sẽ không tự hạ thấp mình trút giận lên Hạ Tưởng, chỉ là trong giọng điệu hơi lộ ra sự bất mãn:

- Vừa mới đến Tỉnh uỷ đã vội điều đến Bộ ngoại thương rồi, Bắc Kinh tốt như vậy à?

- Bí thư Diệp đang hỏi kìa, Hạ Tưởng, cậu nhất định phải trả lời thận trọng.

Tiền Cẩm Tùng đứng một bên nhắc nhở.

Trong lòng Hạ Tưởng thầm cảm ơn ám thị của Tiền Cẩm Tùng. Y lo lắng mình sẽ nói điều gì đó quá làm chọc giận Diệp Thạch Sinh. Cho dù trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ, chỉ e là chuyện về công hàm của Bộ ngoại thương sẽ khiến Diệp Thạch Sinh không hài lòng về mình, nhưng Tiền Cẩm Tùng lại chủ động nhắc nhở hắn cũng là một tấm lòng tốt.

Cảm tình trong lòng đối với Tiền Cẩm Tùng lại tăng lên mấy phần.

- Cụ thể thế nào tôi cũng không được rõ. Tôi không quen biết ai ở Bộ ngoại thương cả, càng không quen Bộ trưởng Dịch.

Hạ Tưởng không dám nói nhiều, sợ nếu có một câu nào đó không phù hợp sẽ chạm vào sự tức giận của Diệp Thạch Sinh, nghĩ là Diệp Thạch Sinh đang đau đầu không biết bước tiếp theo sẽ đứng về bên nào.

- Đợt tết tôi đến tham dự hôn lễ của Khâu Tự Phong, gặp Ngô Tài Giang, ông ấy cũng không nói gì về công hàm thuyên chuyển công tác.

Hạ Tưởng vẫn là giữ lại một chút ít, súc tích biểu đạt làm sáng tỏ bối cảnh đằng sau.

Đôi mắt Tiền Cẩm Tùng hơi hơi nheo lại, y muốn che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Lời của Hạ Tưởng mới nghe sẽ không có gì cả, nhưng khi phân tích kỹ lại, một là hắn có tham gia hôn lễ nhà họ Khâu, chắc chắn là được mời đến, chứng minh hắn và nhà họ Khâu có quan hệ rất tốt. Hai là, việc gặp Ngô Tài Giang, cho dù hàm ý không rõ ràng, chỉ biểu đạt một câu nhưng lại nói rất rõ cho hai người biết, hắn không hề chủ động yêu cầu Ngô Tài Giang làm gì cho hắn.

Tiền Cẩm Tùng cũng tin rằng, Diệp Thạch Sinh chắc chắn sẽ hiểu ý trong ý ngoài mà Hạ Tưởng muốn biểu đạt. Mối quan hệ giữa Dịch Hướng Sư và nhà họ Ngô ai ai cũng biết rõ cả. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Ngô Tài Giang ra mặt để Bộ ngoại thương điều Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng cũng không hay biết gì. Diệp Thạch Sinh và Tiền Cẩm Tùng đều rút ra kết luận tương tự khi nghe xong lời Hạ Tưởng nói.

Diệp Thạch Sinh tin một nửa, y cũng cảm thấy cho dù Hạ Tưởng ở thành phố, tỉnh Yến có mạng quan hệ đi, thì cũng không thể vươn tay đến tận Bắc Kinh. Cho dù có như vậy, cứ nghĩ tới vì công hàm thuyên chuyển công tác của Bộ ngoại thương gửi tới gây ra một loạt vấn đề sau đó, và y còn nghe phong phanh rằng Phó thủ tướng Hà gần đây thị sát tỉnh Yến, càng khiến y khó khăn hơn, luôn không quyết tâm được nên ứng phó với cục diện trước mắt như thế nào.

Giận là giận thì cũng không thể giận chó đánh mèo mà trút lên đầu Hạ Tưởng, làm vậy sẽ làm mất đi thân phận Bí thư tỉnh uỷ của y, nên hỏi tiếp:

- Vậy là cậu muốn ở lại Tỉnh uỷ làm việc rồi?

- Tôi rất muốn được làm việc tại Tỉnh uỷ, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Diệp và Trưởng ban thư ký Tiền đây, tôi muốn phát triển sự nghiệp tin tức của tỉnh Yến, muốn cống hiến một phần sức lực của mình.

Hạ Tưởng biểu lộ quyết tâm, rồi làm bộ dạng như bất lực nói:

- Chỉ là không rõ là chuyện gì, hình như Phó Bí thư Thôi gọi tôi tới là vì công hàm thuyên chuyển công tác lần thứ hai mà Bộ ngoại thương lại gửi tới.

- Cậu đã không muốn đi, họ có gửi công hàm đến cũng chẳng tác dụng. Cậu nói với Phó Bí thư Thôi, cứ nói là chuyện công hàm cứ để đó, không cần phải để tâm. Để ông ấy chuẩn bị một chút, một tiếng sau triệu tập cuộc họp hội nghị lâm thời.

Diệp Thạch Sinh biến Hạ Tưởng thành micro truyền đạt, nói xong thì quay người đi mất.

Tiền Cẩm Tùng nhìn sâu vào Hạ Tưởng, đầu hơi gật, rồi cũng theo sát sau Diệp Thạch Sinh rời đi.

Vẻ mặt Trưởng ban thư ký Tiền muốn nói rồi lại thôi đã thể hiện rất rõ vấn đề, và vừa rồi y có ý giúp mình, Hạ Tưởng ghi nhớ trong lòng, thấy rằng nếu có cơ hội phải báo cáo công việc với Trưởng ban thư ký Tiền một chút mới được.

Đến văn phòng làm việc của Thôi Hướng ở tầng hai, sau khi được thư ký gọi, Hạ Tưởng bước vào, đây là lần đầu hắn vào văn phòng của Phó bí thư Tỉnh uỷ.

Nếu như nói khu nhà Uỷ viên Thường vụ không để lại cho Hạ Tưởng ấn tượng, ngoài cảm giác xám tối và áp lực ra, từ tổng thể mang đến cho hắn cảm giác toà nhà đã cũ xưa, tràn ngập hương vị trầm lắng của năm tháng. Còn văn phòng của Thôi Hướng lại khiến cho mắt hắn sáng ngời, tâm trạng cũng tự nhiên trở nên dễ chịu.

Văn phòng của Thôi Hướng bố trí rất sáng sủa. Hoặc là do toàn bộ màu sắc trang trí có màu nhạt, cả căn phòng như rộng ra. Hạ Tưởng có chút khó hiểu, thường thì ở độ tuổi của Thôi Hướng đều sẽ thích bày trí màu sắc đậm nhiều hơn một chút, y thì lại chọn màu nhạt, đến cả bàn ghế làm việc cũng sơn màu nhạt. Đúng là hơi ngoài sức tưởng tượng.

Thôi Hướng đang vùi đầu xem tài liệu, thấy Hạ Tưởng bước vào, nhìn về phía hắn, hơi hơi gật đầu, sau đó lại không để ý đến hắn mà tiếp tục làm việc. Hạ Tưởng biết là y đang cố tình lạnh nhạt với mình, dùng thủ đoạn thường thấy nhất. Hắn liền cung kính gọi một tiếng "Phó Bí thư Thôi" sau đó không nói thêm tiếng nào đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ đợi Thôi Hướng lên tiếng.

Đứng đợi, đã đợi liền mười mấy phút.

Hạ Tưởng cũng đủ kiên trì, và đột nhiên hắn có suy nghĩ độc, chính là cố ý kéo dài thời gian với Thôi Hướng, bởi Diệp Thạch Sinh muốn triệu tập mở Hội nghị lâm thời. Diệp Thạch Sinh đã để hắn làm micro truyền lời cho ông ta, chắc chắn sẽ không phái thêm người khác thông báo cho thư ký của Thôi Hướng. Nếu đã như vậy, chờ thì cứ chờ, đến lúc muộn họp rồi có bị Bí thư phê bình sẽ không trách được hắn.

Có trách là trách Phó bí thư Thôi không lên tiếng, khiến hắn không dám phát biểu linh tinh.

Lại chờ thêm gần mười phút, chân Hạ Tưởng đứng mỏi lắm rồi, lúc này Thôi Hướng mới ngẩng đầu lên giả vờ nhớ đến Hạ Tưởng còn đang đứng, nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng đến rồi sao còn đứng đó? Đứng, mau ngồi đi. Mải xem tài liệu quá nên quên mất là tôi tìm cậu có chuyện, hì hì.

Hạ Tưởng vội trả lời khách sáo lại vài câu, trong lòng nghĩ: "Được, đã qua nửa tiếng rồi, còn thêm nửa tiếng nữa hội nghị do Bí thư Diệp triệu mở sẽ được bắt đầu, xem y có nói được hết với hắn trong nửa tiếng nữa hay không."

Thôi Hướng đưa công hàm thuyên chuyển công tác vào tay Hạ Tưởng:

- Cậu thấy thế nào về hành động của Bộ ngoại thương muốn điều cậu đến đó làm việc?

Hạ Tưởng kinh ngạc:

- Tôi không quen biết với người bên Bộ ngoại thương, sao họ lại điều tôi đến đó làm ạ? Có phải họ nhầm lẫn gì không?

Đương nhiên là Thôi Hướng không tin lời Hạ Tưởng nói, nhưng lại không lật tẩy, y chỉ mỉm cười lắc đầu.

- Tôi vừa đến Tỉnh uỷ làm không được bao lâu, bây giờ mà rời đi thì không tốt lắm. Vả lại tôi cũng thấy làm việc ở Tỉnh uỷ rất tốt, đặc biệt là công việc của phòng Tin tức rất thích hợp với tôi. Không những có thể phát huy được tài năng của mình hơn, mà còn có thể học được thêm nhiều kiến thức có ích, nâng cao trình độ lý luận của mình.

Hạ Tưởng đáp lại rất thành khẩn, nghiêm túc. Khuôn mặt tươi cười, thái độ khiêm nhường đứng cách trước mặt Thôi Hướng một mét.