Quản Huyền

Chương 30: Phát điên mất thôi!



Chiếc pizza nóng hổi thơm phức, còn thấy rõ miếng heo quay lấp phía sau sợi phô mai.

Lộ Viên Viên thành thục vặn nắp nhanh tay rót chai coca vào cốc thủy tinh, uống một ngụm thật lớn, sự mát lạnh sảng khoái lan toả cả cổ họng.

Cô cẩn thận nâng miếng pizza đầu tiên hướng về phía Tiêu Giãn đang ngồi chễnh chệ trên sofa.

Anh không chút do dự cúi đầu, há miệng cắn một miếng thật lớn, "Không tồi."

"Ăn pizza lại sợ bẩn tay sao? Cầm lấy đi."

Khẩu phần ăn của người duy trì thể hình đẹp như anh hiển nhiên luôn luôn là những món ít calo, có lợi cho sức khỏe.

Rất lâu anh đã không động đến đồ ăn nhanh, lại không chút kiêng kỵ mà nhận lấy miếng pizza.

"Ăn pizza phải uống kèm với coca, anh thử đi, một sự kết hợp không thể cưỡng lại được."

Tiêu Giãn rất có nguyên tắc, nuốt một miệng đầy pizza mới uống cạn cốc coca trên bàn.

"Cốc đó của tôi."

"Vậy sao?"

Dường như chỉ là một câu hỏi cho có, anh Tiêu vẫn điềm nhiên rót thêm chút coca, từng hơi nốc sạch.

Lộ Viên Viên suy tư một chút cũng không thèm đôi co với tên mặt dày Tiêu Giãn, thuận tay cầm lấy remote* bên cạnh bật tivi lên.

Remote: Điều khiển từ xa.



"Ưm! Phim này hay lắm, nam chính siêu soái ca."

[Nữ diễn viên chính giàn giụa nước mắt, trông rất thương tâm đau khổ hét lên,"Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao vẫn luôn lừa dối tôi bấy lâu? Có xứng với tình cảm tôi trao cho anh không?"]

Lộ Viên Viên rất tán thành đập bàn hét thẳng vào tivi, "Đúng vậy, đàn ông trên đời này đều là bọn lừa đảo."

Nhìn cô nhe răng trợn mắt vô cùng nhập tâm, Tiêu Giãn không khỏi ngồi một bên nhịn cười.

[Nam chính giữ lấy vai nữ chính không muốn cô suy diễn lung tung đã giải thích ngay lập tức, "Chuyện không phải như em nghĩ, hãy tin anh, anh chỉ xem cô ấy như em gái ruột."

Nữ chính lắc đầu với khuôn mặt đẫm nước mắt, "Tôi không tin, không tin anh một lần nào nữa."]

"Con mẹ nó, đẹp trai chỉ được cái mã, đánh hắn một trận nên thân đi", cô nhún nhảy không ngừng la toáng lên.

[Nam chính không muốn nghe người mình yêu nói những điều vớ vẩn nữa, nhanh chóng áp môi mình lên người yêu. Nữ chính dù bật khóc nức nở nhưng cũng không hề phản khán tình cảm của anh.

Cả hai quấn lấy nhau, nụ hôn triền miên trao cho nhau say đắm.]

"Rụp."

Màn hình đã tắt ngúm.

Tiêu Giãn nhìn qua cô đã thẹn đỏ mặt không khỏi bật cười, "Không phải phim đang hay, nam chính rất soái sao?"

"Rất soái, nhưng diễn quá tệ."

"Vậy sao?", Tiêu Giãn ồ một tiếng trầm ngâm, cũng tỏ vẻ rất đồng tình về lời nhận xét của cô.

Truyện được viết bởi tác giả Uông Ngữ, chỉ đăng trên duy nhất tại app NovelToon

Lộ Viên Viên bắt tay vào dọn dẹp thật sạch sẽ, không thể để tên họ Tiêu này phát hiện cô là người phụ nữ biếng nhác.

Một lúc lâu phát hiện người đàn ông vẫn ngồi ì tại chỗ, cô đi đến bên chiếc đồng hồ điện tử, rất dõng dạc.

"Ây dô, đã 10 giờ hơn rồi sao?"

Tiêu Giãn đang tựa lưng rất thỏa mái điềm nhiên lướt weibo, chưa bao giờ thấy tên lưu manh nào lại mặt dày như anh.

Lộ Viên Viên đi đến bên cạnh sofa, không kiên nhẫn nói rất to, "Anh Tiêu à! hơn 10 giờ tối rồi đó!"



" Đã biết, cảm ơn Viên Viên."

Là cảm ơn cái gì vậy?

Hàm ý trong câu cô nói rất mơ hồ hay là do anh cố tình không hiểu?

"Tôi nói này anh Tiêu, 10 giờ tối anh còn chưa muốn về Tư gia sao? Đóng cổng thì gây to, lương sẽ bị trừ sạch đó."

"Anh có bảo sẽ về Tư gia sao?"

"Không về Tư Gia?"

Tiêu Giãn chỉ gật đầu rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, mắt không rời khỏi tin tức nóng hổi đang liên tục tăng view.

" Không về Tư gia thì ở đâu?"

" Phòng em có rộng không?"

"Không rộng chút nào, đã chật hẹp lại còn cũ rách nhất định khiến anh Tiêu ngủ không thỏa mái."

"Anh sẽ không chê."

Đúng! Anh không chê, tôi mới là người nên chê anh đó.

Lộ Viên Viên hầm hầm, dậm chân đùng đùng bỏ đi vào trong phòng, một lúc sau mới lôi ra cái gối nhỏ đặt lên trên ghế sofa.

Cô không nói gì thêm mà nhanh chóng tắt điện, cả căn phòng chìm hẳn vào bóng tối.

Cô nhìn Tiêu Giãn vẫn yên vị trên ghế mới hài lòng xoay người đi vào phòng ngủ của mình.

Cánh cửa chưa được khép lại, người đàn ông đã dùng tay chắn chốt cửa, cô hoảng sợ đẩy mạnh cửa muốn đóng lại.

Nhưng với chút sức lực đó vẫn không cách nào bì được với vệ sĩ Tiêu, người đàn ông ôm trên tay chiếc gối nhỏ tiến vào bên trong.

"Anh lại giở trò gì vậy?", Lộ Viên Viên thật muốn lấy dao nhọn đâm cho tên này mấy nhát.

"Ở ngoài tối quá!"

Tắt đèn chẳng lẽ lại sáng à? Cô trưng bộ mặt đẩy ghét bỏ, cố gắng đẩy anh ra ngoài nhưng Tiêu Giãn vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.

"Anh đừng có mà giở trò."

"Anh không có, anh chỉ muốn ôm em ngủ."

"Có quỷ mới tin anh", cô thẳng thắng đáp trả.

Tiêu Giãn tắt đèn, ôm lấy cả người cô ngã xuống chiếc giường bông ấm áp, kéo lấy chiếc chăn bên cạnh phủ lên.

"Buông ra, tên lưu manh này."

"Anh hứa với em sẽ chỉ ôm."

Lộ Viên Viên không dễ dàng thỏa hiệp đã liên tục la oai oái, cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay của tên ác ma.

Tiêu Giãn ghì chặt người trong lòng lại, hơi thở nặng nề phủ lên vành tai của cô đầy ma lực, "Nhưng nếu em cứ liên tục khiêu khích thì anh không chắc mình có thể nhịn được."

Câu nói như đánh đúng trọng tâm, quả nhiên Lộ Viên Viên rất ngoan ngoãn nằm yên trong lòng người đàn ông.

Có lẽ cả ngày đã làm việc dốc hết sức lực, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Tiêu Giãn ôm lấy người phụ nữ quyến rũ động lòng người, tham lam hít lấy hương thơm từ mái tóc của cô.

"Phát điên mất thôi", anh khẽ cắn răng oán thầm.