Quản Huyền

Chương 10: Nụ hôn đánh mất ý thức.



Thành phố đã bắt trở vào mùa lạnh.

Riêng Uông Ngữ lại không cảm thấy vậy, cảm giác lòng nóng rang đến bức rức, khó chịu. Cô nghiêng đầu điều chỉnh tư thế, nhưng đổi mấy kiểu vẫn cảm thấy không thỏa mái.

Uông Ngữ vẫn không có can đảm như thường ngày, sự kiêu ngạo vốn có dường như đã giảm không phanh. Hiện tại, xe cô đang dừng trước cổng Tư gia, ngôi nhà uy nghiêm, tráng lệ khiến cô không cách nào giữ nổi bình tĩnh.

Uông Ngữ nhìn bản thân trong gương chiếu hậu, rút chiếc son thoa lên môi một lớp mỏng. Cô mím môi, vuốt mái tóc thêm một lần nữa, dù đã chỉnh chu tâm trạng bất an vẫn không giảm bớt.

Địa chỉ hiện tại của Tư Dĩ Nam là Tư gia, sau khi nghe xong cuộc gọi đi với anh, cô mang một trạng thái lo lắng, ngổn ngang với mớ suy nghĩ hỗn độn.

Chiếc xe đã dừng trước cổng Tư gia rất lâu, thấy người trên xe không có biểu hiện rời đi, một người giúp việc chầm chậm đi đến, gõ lên cửa kính trước. Uông Ngữ nhẹ nhàng hạ cửa kính xuống, người giúp việc liền nói.

"Ở đây không cho phép đậu xe, mong cô đừng làm khó tôi."

"A"

Uông Ngữ có chút lúng túng.

"Thật ra, tôi có hẹn với Tư Dĩ Nam."

Người giúp việc nghe có hẹn trước với cậu chủ, giọng đã nhẹ nhàng hơn, nhanh chóng mời cô đưa xe vào bên trong.

Uông Ngữ đỗ xe xong, người giúp việc vẫn chưa rời đi, nhiệt tình chỉ dẫn đường đi đến phòng Tư Dĩ Nam. Lòng cô vẫn không khỏi thấp thỏm, ngó nghiêng nhìn xung quanh.

Nhìn ngôi nhà rộng lớn, sạch sẽ, mỗi nơi đều có người giúp việc dọn dẹp và chờ lệnh. Sự sa hoa không ngừng đập vào mắt, sảnh ăn rộng lớn, tráng lệ như một tác phẩm nghệ thuật.

"Thưa cô, phòng cậu chủ ở đây, nếu có hẹn trước cô cứ trực tiếp vào bên trong ạ!"



"Cho tôi hỏi, hôm nay hình như không có ai..."

Chưa hỏi hết câu, người giúp việc như hiểu ý nhanh nhảu đáp lời.

"Thưa đúng ạ! Cậu chủ Tư Thuật đang ở ngoài ban công đọc sách, riêng ông chủ vẫn còn ở công ty. Nếu cô có hẹn với ông chủ, xin đợi khoảng 6 giờ chiều."

Với khí chất và phong cách ăn mặc của Uông Ngữ, người giúp việc cũng không dám ăn nói hồ đồ.

"Không, không có. Vậy làm phiền cô rồi, cô cứ làm việc của mình."

"Vâng, có gì cần cứ việc gọi cho tôi ạ."

Uông Ngữ hít một hơi, gõ nhẹ cánh cửa, nhưng qua một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì. Suy nghĩ một lúc lâu, không biết bản thân tiến vào có quá tự tiện không, nhịn không được lại gõ cửa thêm một lần nữa.

Không thấy Tư Dĩ Nam bước ra hay lên tiếng, cô tò mò áp tai vào cánh cửa, có khi nào đang tập trung viết nhạc. Cánh cửa đột nhiên mở ra, Uông Ngữ không chút phòng bị đổ về phía trước.

Cả cơ thể đổ nhào vào ngực Tư Dĩ Nam, khiến anh cũng có chút giật mình, cảm giác cơ thể anh tiếp xúc với cô cũng không có chút bài xích nào.

Uông Ngữ so với mặt bằng chung của phụ nữ cũng gọi là cao, nhưng vẫn thấp hơn Tư Dĩ Nam một cái đầu. Cả người được anh ôm trọn vào trong lòng.

Trong đầu anh thoáng chạy qua một dòng suy nghĩ. Tư Dĩ Nam không để cô định hình chuyện gì xảy ra, đã ngang nhiên nâng cằm, chuẩn xác hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô. Uông Ngữ giật nảy người trợn tròn mắt, lòng gợn sóng dữ dội.

Nụ hôn chưa kéo dài chưa được lâu, cả thân thể lại bị một người đàn ông khác kéo ngược ra sau. Khuỷu tay Uông Ngữ bị kéo rất thô bạo, một mảng ửng đỏ, nhưng cô vẫn chưa hiểu là tình huống gì.

Tư Dĩ Nam liếc đôi mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt, đang nắm lấy khuỷu tay của Uông Ngữ. Cả thân ảnh to lớn chắn trước mặt người phụ nữ nhỏ bé, người đàn ông đó không ai khác chính là Tư Thuật- anh trai trên danh nghĩa của Tư Dĩ Nam.

Uông Ngữ đã nhanh chóng định thần lại, gạt phắt bàn tay rắn rỏi kia ra khỏi người mình. Người đàn ông xoay người, vội vàng vuốt ve khuôn mặt cô, rất dịu dàng chỉ sợ khiến cô đau.

"Em có đau không?"



"Chúng ta quen biết nhau sao?"

Uông Ngữ khó hiểu nhìn người đàn ông, khuôn mặt xa lạ, trong trí nhớ cô chưa từng gặp anh bao giờ. Ngón tay mảnh khảnh chà sát lên khuỷu tay ửng đỏ, đau điếng.

Như nhớ ra gì đó, ánh mắt cô trừng trừng nhìn về phía Tư Dĩ Nam. Dường như đã đạt được mục đích, Tư Dĩ Nam bước ra khỏi cửa phòng, kéo cô về phía mình.

"Anh trai? Người phụ nữ của em từ khi nào cần anh lo lắng vậy?"

Cả không khí như trầm xuống, Tư Thuật siết bàn tay đến cả gân xanh đều lộ ra. Khí thế bức người đối diện đến ngộp thở, chứng tỏ đang kiềm chế cơn thịnh nộ không nhỏ.

"Người phụ nữ của cậu?"

Tư Thuật nghiến răng nhắc lại từng chữ, ánh mắt hận thù không hề giấu diếm lan tỏa khắp nơi. Uông Ngữ nuốt một ngụm khí lớn, cũng không khỏi run lên, bàn tay vô thức siết lấy cánh tay của Tư Dĩ Nam.

Nhưng chính điều này, như khiến người đàn ông trước mất đi ý thức. Lao đến túm cổ áo của Tư Dĩ Nam, sức mạnh khủng khiếp khiến cả tấm lưng anh đập mạnh vào tường. Giọng điệu lúc này không còn giữ được bình tĩnh như lúc đầu, Tư Thuật gầm lên đầy giận dữ.

"Mày cố ý đúng không? Mày thách thức giới hạn của tao đúng không?"

Đám người giúp việc gần đó nghe tiếng động lớn, chạy vội vàng đến. Nhưng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, không một ai lớn gan dám tiến đến ngăn cản.

Tư Dĩ Nam không những chẳng hề tỏ ra nao núng trước uy lực khủng khiếp, mà còn cười rất trào phúng nhìn Tư Thuật đang phát điên. Hạ giọng nói nhỏ một câu, ngay cả Uông Ngữ lo lắng đứng gần cũng không thể nghe ra.

"Phải, là tôi cố ý đó! Tôi muốn yêu cô ta cho anh nhìn thấy đó, lúc nãy anh trai nhìn có rõ không?".

Hết.

Tác giả: Một like và bình luận của bạn chính là nguồn động lực to lớn của tác giả!!!