Quân Hữu Vân

Chương 354: Phá Trận



Mọi người ở bờ biển, chỉ có Phong Tả Quân là mặt không đổi sắc, vô cùng đạm nhiên, hắn còn ngửa đầu uống một ngụm rượu, mắng: “Nhanh như vậy đã đánh xong rồi, chưa đã mắt a.”

Tạ Vũ Linh quay đầu hỏi hắn: “Việc này có liên quan tới bí mật mà ngươi nói.”

Phong Tả Quân gật đầu: “Đúng. Đây cũng là nguyên nhân Tô Bạch Y nhất định phải đánh trận này.”

“Bí mật gì?” Tạ Khán Hoa hỏi.

Phong Tả Quân buông bầu rượu xuống, cũng không hề úp úp mở mở: “Hậu sơn của Doanh Châu, có một tòa thánh đài, trên đó có Tứ Phương chi trận, do Thiên Khóc kiếm trấn áp. Những năm qua Doanh Châu chính là do Tứ Phương chi trận này, dựa vào sức mạnh của sao trời chỉ dẫn mà quay lại. Nếu muốn Doanh Châu vĩnh viễn không quay lại, vậy thì chỉ có loại bỏ Tứ Phương chi trận này, mới có thể thực sự vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn. Tô Bạch Y bức Bạch Cực Nhạc đánh, chính là muốn hắn rút Thiên Khóc kiếm ra trước, sau đó lại nghĩ cách vây khốn Bạch Cực Nhạc, bản thân thì chạy tới hậu sơn của Doanh Châu, phá Tứ Phương chi trận kia.”

“Thì ra là thế.” Mọi người nghe vậy, tất cả đều tỉnh ngộ, tuy vốn vô cùng chờ mong trận chiến động trời này mà nó lại đột nhiên kết thúc như vậy, có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới Tô Bạch Y làm như vậy hoàn toàn là vì trừ đi hậu hoạn, không khỏi sinh ra vài phần kính nể.

Tô Bạch Y cầm kiếm tiến lên Doanh Châu, Lục Lao chi trận của hắn đã không còn Quân Niệm kiếm điều khiển, bị phá chỉ là việc trong nháy mắt, hắn cần phải dùng thời gian nhanh nhất để phá hỏng Tứ Phương chi trận. Lữ Hạo Tiên và đám người Bạch Long Bạch Hạc vốn cũng đang quan chiến trên Doanh Châu, thấy Tô Bạch Y đột nhiên lao về phía Doanh Châu, lập tức chạy xuống ngăn cản. Nhưng Tô Bạch Y lúc này đã không còn là người bọn họ có khả năng ngăn cản, Tô Bạch Y không chút do dự chém ra một đạo kiếm khí cực hàn, trực tiếp đánh lui bọn họ, sau đó tung người mấy cái, vượt qua rừng cây, liền nhìn thấy Tứ Phương chi trận.

“Chính là nơi này!” Tô Bạch Y giơ Quân Niệm kiếm lên, vận chân khí toàn thân bổ mạnh xuống, chém về phía Tứ Phương chi trận, lại thấy tròng mắt của bốn con thánh thú được điêu khắc bằng ngọc thạch kia phát ra một tia sáng xanh, một tấm khiên vô hình theo đó mà tỏa ra, trực tiếp bắn ngược kiếm khí của Tô Bạch Y về. Tô Bạch Y sửng sốt, đáp xuống đất, bị đẩy lùi liên tiếp mấy chục bước.

“Ngươi nghĩ quá đơn giản.” Một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng Tô Bạch Y, đúng là Bạch Cực Nhạc. Thời gian Lục Lao chi trận vây khốn hắn, chỉ chừa cơ hội cho Tô Bạch Y ra được một chiêu vừa rồi.

Tô Bạch Y xoay người, cười lạnh nói: “Xem ra ngươi đã đoán được ta muốn làm gì?”

Bạch Cực Nhạc giơ Thiên Khóc kiếm trong tay lên: “Một kiếm hủy đi Tứ Phương chi trận, từ nay về sau Doanh Châu lênh đênh trên Nam Hải, không dính tới phàm thế.”

Tô Bạch Y hơi cúi người, cảnh giác nhìn Bạch Cực Nhạc trước mặt: “Đúng vậy. Ta cũng không tin tưởng ngươi, ta không hy vọng mười mấy năm sau, các ngươi lại ngóc đầu trở lại giống lần này, chúng ta chặn Doanh Châu hai lần, cũng không muốn còn có lần thứ ba.”

“Được!” Bạch Cực Nhạc điểm chân một cái, lại vọt thẳng qua Tô Bạch Y, sau đó hắn giơ Thiên Khóc kiếm trong tay lên, nặng nề chém về phía Tứ Phương đài, chỉ nghe ầm một tiếng, lá chắn kia cũng chặn lại kiếm của Bạch Cực Nhạc, chỉ là Bạch Cực Nhạc đã sớm có chuẩn bị, nhân lúc vẫn chưa bị đánh lùi, hắn lại bồi thêm một luồng chân khí, cố gắng chống đỡ không bị đánh lùi ra. Hắn cắn răng quát: “Tô Bạch Y, còn không mau ra tay!”

Tô Bạch Y sửng sốt, tuy rằng không biết vì sao Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên giúp hắn, nhưng cũng vội vàng tung người về phía trước, chém về phía Tứ Phương đài. Hai kiếm hợp nhất, Tứ Phương đài kia cuối cùng cũng không chống đỡ được, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bốn pho tượng ngọc thạch nháy mắt vỡ vụn, một luồng sức mạnh cực lớn đồng thời đánh bay Tô Bạch Y và Bạch Cực Nhạc ra ngoài, sau đó cả tòa Doanh Châu bắt đầu rung động kịch liệt, lần rung động này so với khi Thiên Khóc kiếm bị rút ra còn kịch liệt hơn nhiều, tất cả người trên Doanh Châu đều bị rung động ngã xuống đất, ngay cả đứng cũng có vẻ vô cùng khó khăn.

“Tô Bạch Y, hắn thành công rồi.” Phong Tả Quân cười nói.

Mạc Trần gật đầu nói: “Đúng vậy, Doanh Châu đã bắt đầu rời bờ, nó đang nhanh chóng nam hạ.”

Tô Bạch Y cầm kiếm đứng thẳng lên, nhìn Bạch Cực Nhạc bên cạnh, chậm rãi nói: “Vì sao phải làm như vậy?”

Bạch Cực Nhạc giơ tay phủi đi bụi đất trên người: “Ta nói ta hối hận là sự thật, nhưng tội nghiệt trước kia cũng sẽ không vì một câu hối hận này của ta mà tan đi. Cho nên ta lựa chọn trợ giúp ngươi đẩy lùi Doanh Châu. Chúng ta sẽ nam hạ, trở lại nơi hoang vu kia, hơn nữa trong vòng trăm năm nữa có lẽ sẽ không có ai có thể sửa lại Tứ Phương chi trận, các ngươi có thể yên tâm.”

“Vậy ngươi……” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày.

“Việc sắp tới ta phải đối mặt, hẳn là ngươi hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói.

Tô Bạch Y chần chờ một lát, sau đó gật đầu: “Đúng vậy. Bốn phương đều có thánh nhân bảo hộ, nếu bảo hộ nam diện rời đi quá lâu, vậy thì địch nhân cường đại hơn sẽ ập xuống mảnh đất này. Ngươi phải dẫn dắt Lữ thị nhất tộc, trấn thủ phương nam.”

“Đây cũng coi như là ta tự lưu đày mình đi.” Bạch Cực Nhạc ngẩng đầu lên.

Tô Bạch Y khẽ thở dài: “Ta cảm thấy thật ra phụ thân ta không nhìn lầm người, từ khi hai người các ngươi gặp nhau, ta tin phụ thân ta vẫn vô cùng coi trọng ngươi.”

“Đúng vậy, có điều hắn cũng luôn hỏi ta, vì sao luôn rầu rĩ không vui.” Bạch Cực Nhạc lắc đầu nói, “Nếu một người từ lúc sinh ra đã định sẵn không sống được quá 30 tuổi, vậy thì đời người sau hai mươi tuổi, có ngày nào có thể vui sướng chứ? Đặc biệt là sau khi ta gặp được Bạch Long Bạch Hạc, ngày nào ta cũng nghĩ làm thế nào có thể thay đổi tất cả những việc này.”

Tô Bạch Y thu kiếm: “Nhưng ngươi đi lên một con đường sai lầm, tuy mấy ngày qua ngươi đã làm một vài việc có lợi cho thiên hạ này, nhưng trong tâm ta vẫn rất muốn giết ngươi, nhưng nếu giết ngươi, phía nam không ai bảo hộ, sẽ có hạo kiếp lớn hơn sảy đến.”

“Có lẽ ở cuối Nam Hải, ta sẽ dùng một phương thức khác để chết.” Bạch Cực Nhạc cũng thu kiếm, nhìn xa xăm.

“Ta sẽ không kính nể ngươi, đây là việc ngươi phải làm.” Tô Bạch Y trầm giọng nói, “Thậm chí những việc này, cũng không thể rửa sạch tội nghiệt của ngươi.”

Bạch Cực Nhạc quay đầu nói: “Ngươi có điểm rất giống Tô Hàn, lại cũng có điểm rất không giống Tô Hàn. Lòng dạ của Tô Hàn có thể cất chứa cả thiên hạ, nhưng lòng dạ của ngươi……”

“Lòng dạ của ta, chỉ có thể cất chứa ta, người thân và bằng hữu của ta.” Con ngươi Tô Bạch Y co lại, “Nhưng trong bọn họ, có rất nhiều người vì ngươi mà chết.”

Bạch Cực Nhạc sững sờ một lát, sau đó cười vang nói: “Hay! Hay! Hay! Ngược lại ta cảm thấy, lòng dạ như ngươi, so với Tô Hàn mà nói còn tốt hơn một chút. Có lẽ việc Tô Hàn không làm được, ngươi thật sự có thể làm được.”

Tô Bạch Y hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi: “Vậy thì hy vọng không bao giờ phải gặp nhau nữa.”

“Từ từ.” Bạch Cực Nhạc gật đầu, “Nếu việc ngươi muốn làm đã làm được, vậy có thể đánh một trận vui sướng không?”

“Còn muốn đánh?” Tô Bạch Y cúi đầu suy nghĩ một lát, sau dó điểm chân một cái, vọt lên không trung, “Vậy thì đánh!”