Quân Hữu Vân

Chương 292: Lục Tục



Ác Ma thành.

Một thanh kim đao lóe lên dưới ánh mặt trời một cái, sau đó cả con phố nháy mắt sụp đổ.

Bụi mù tràn ngập, thủ tịch Cửu Ác Tiếu Sinh tay cầm quyển sách nhẹ nhàng phất tay, đánh tan đám bụi mù đó: “Xây lại cả con phố này, cũng cần không ít tiền.”

Đứng phía sau hắn là tám ác còn lại, đang rất hứng thú nhìn đống đổ nát kia, Triệu Hạ Thu nhíu mày nói: “Hắn sẽ không chết trong đó chứ?”

“Yên tâm, cả Ác Ma thành này sập, hắn cũng không chết được.” Mạc Vấn đáp xuống đất, cắm kim đao trong tay xuống, khoanh tay nói.

Chỉ thấy bụi mù tan đi, trong đống đổ nát, Phong Tả Quân quần áo rách tươm, toàn thân đầy máu cầm theo thanh đao còn sáng hơn tuyết kia đi ra, hắn nhếch miệng cười nói: “Đao này của thành chủ, cũng thật là tàn nhẫn a.”

“Ồ? Mười ba thức Bá Đao của thành chủ đã dùng mười hai thức, hắn lại vẫn còn có thể đứng.” Tiếu Sinh buông quyển sách, nhìn Phong Tả Quân.

“Lại nào?” Phong Tả Quân nhấc đao lên.

Mạc Vấn lắc đầu: “Không cần, cái ta có thể dạy ngươi, đều đã dạy hết cho ngươi, còn lại, phải dựa vào chính ngươi đi một chuyến vào giang hồ này.”

“Nhưng ta, còn chưa được tận hứng!” Trường đao của Phong Tả Quân đột nhiên vung lên, bức thẳng về phía Mạc Vấn.

“Làm càn.” Tiếu Sinh buông quyển sách, trường kiếm bên hông nháy mắt ra khỏi vỏ, Triệu Hạ Thu bên cạnh hắn cũng lóe lên.

Chỉ nghe “Keng” một tiếng, trường đao của Phong Tả Quân bị Tiếu Sinh và Triệu Hạ Thu đồng thời ngăn lại, Tiếu Sinh nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự bức thành chủ dùng ra thức thứ mười ba, ngươi sẽ chết.”

“Không được thấy thức cuối cùng này, có chút tiếc nuối a.” Phong Tả Quân sâu kín nói.

“Thức cuối cùng này, chỉ là lĩnh ngộ của ta đối với đao, còn ngươi phải có lĩnh ngộ của chính ngươi.” Mạc Vấn bình tĩnh nói.

“Thôi vậy.” Phong Tả Quân thu đao, lui về sau ba bước, sau đó quỳ một gối xuống đất, “Đa tạ sư phụ đã dạy dỗ mấy năm nay!”

“Nếu tiếng sư phụ này đã gọi thân thiết đến như thế, vậy thì việc tu sửa con phố này……” Mạc Vấn dẫn dắt từng bước.

“Đồ đệ xin từ biệt, chờ Bá Đao của ta danh dương thiên hạ, sẽ đến gặp sư phụ sau!” Phong Tả Quân lập tức xoay người chạy.

“Đừng nóng vội a, dù sao cũng phải thay quần áo đã chứ……” Mạc Vấn cười nói.

Núi Thanh Thành.

Tạ Vũ Linh ở trong hồ sen mở mắt, tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, một thanh trường kiếm giấu trong hồ bay vút ra, dừng lại trong tay hắn.

“Tạ Vũ Linh!” Chỉ nghe một tiếng quát truyền tới, một tiểu đạo đồng từ ngoài cửa bay vút vào, một chưởng đánh tới trán Tạ Vũ Linh.

“Lui!” Tạ Vũ Linh quay đầu, chỉ thấy dòng nước quanh người hắn hóa thành hình một đóa hoa sen, hắn chém ra một kiếm, một dòng khí tím theo kiếm bay ra, trực tiếp đẩy tiểu đạo đồng lui về.

Tiểu đạo đồng đáp xuống đất, cười nói: “Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông của Tạ đại ca, càng lúc càng thêm thuần hậu rồi.”

Tạ Vũ Linh mỉm cười: “Mặc Trần, ngươi lại ham chơi?”

“Không phải ta ham chơi, chỉ là sư phụ nói ngươi đã tới lúc nên xuống núi rồi.” Mặc Trần thở dài một tiếng.

“Ta luôn cảm thấy, Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông này của ta, còn có một vài chỗ chưa hiểu rõ” Tạ Vũ Linh thấp giọng lẩm bẩm.

Mặc Trần lắc đầu: “Sư phụ nói đúng thật là như thế, nhưng có một số việc, chỉ ngồi trong hồ sen này thì vĩnh viễn không hiểu rõ được, chỉ có đi gặp chúng sinh, mới có thể thấy rõ đóa hoa kia.”

“Sư phụ lại nói những lời văn vở này.” Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ nói, “Mấy năm nay, ta luôn muốn vòng vòng cho hắn chóng mặt.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Mặc Trần cười ha hả, “Không tồi không tồi, Tạ đại ca, ngươi quả nhiên đã thông suốt rồi!”

Tạ Vũ Linh xoa đầu Mặc Trần: “Đã qua nhiều năm như vậy, sao ngươi vẫn không lớn lên chút nào thế?”

Mặc Trần ngượng ngùng đẩy tay Tạ Vũ Linh ra: “Sư phụ cũng nói ta chưa thông suốt……người nói ta thông suốt, thì sẽ trưởng thành.”

“Ta đi cáo biệt với sư phụ, rồi xuống núi.” Tạ Vũ Linh đi ra khỏi hồ sen.

Thanh Châu thành, Mộc phủ.

Mộc Niên Hoa đi vào biệt viện Nam Cung Tịch Nhi đang ở, đang muốn mở miệng, liền có một tấm mặt nạ màu trắng bay tới, hắn vội vàng rút kiếm chặn lại, nhưng vẫn bị đánh lui vài chục bước.

“Nam Cung cô nương, không chào đón ta tới như vậy à?” Mộc Niên Hoa cười nói.

“Có tin tức của Tô Bạch Y chưa?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi, hiện giờ mặt mày của nàng so với năm đó đã tăng thêm vài phần quyến rũ, lông mày nhếch lên, càng làm trái tim Mộc Niên Hoa nhảy loạn.

Mộc Niên Hoa cầm lấy tấm mặt nạ màu trắng kia đi vào: “Đã tìm được cô nương năm đó đưa bọn họ tới Côn Luân rồi, cô nương ấy nói Ma Quân tiền bối đã qua đời trước khi lên núi, sau đó Tô Bạch Y đi theo một nhân vật như là thần tiên lên Côn Luân.”

“Sư phụ.” Nam Cung Tịch Nhi quay đầu, nhìn Tiết Thần Quan ngồi trong góc, “Ta muốn đi Côn Luân!”

Tiết Thần Quan ngửa đầu nhìn trời: “Côn Luân sơn, không có sơn chủ đồng ý, không ai có thể bước lên.”

“Ta mặc kệ.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời rất đơn giản.

“Đừng nóng vội, chờ thêm chút nữa, ta có dự cảm, hắn sắp trở lại rồi.” Tiết Thần Quan an ủi, “Không quá ba tháng nữa, ngươi sẽ gặp lại Tô Bạch Y.”

“Hừ.” Nam Cung Tịch Nhi hừ lạnh một tiếng.

Mộc Niên Hoa cũng vội vàng gật đầu theo: “Đúng vậy đúng vậy, đã quá thời gian ước định lâu như vậy, nếu hắn còn không trở về, vậy thì cũng nên tự mình xin lỗi Nam Cung cô nương.”

“Xin lỗi?” Nam Cung Tịch Nhi cả giận nói, “Ta quả thực rất muốn đánh gãy chân hắn.”

Côn Luân sơn.

Trong Ngọc Hư Cung, Tô Bạch Y có chút ảo não: “Quân Ngữ kiếm đã gãy, sau khi xuống núi làm sao ăn nói với sư phụ đây? Vừa rồi là ta quá xúc động.”

“Là những thứ trên kia, cố ý mê hoặc ngươi.” Tô Tỏa Mạc lắc đầu nói, “Không việc gì, kiếm trong Kiếm Các nhiều như vậy, còn sợ không có kiếm à?”

“Nhưng đó là Quân Ngữ a. Quân Ngữ, Lương Nhân, là một đôi.” Tâm tình Tô Bạch Y rất không tốt, “Chớ nói sư phụ sẽ đánh chết ta, ta thấy sư tỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta.”

Tô Tỏa Mạc cúi đầu nở nụ cười: “Hay nghe ngươi nhắc tới sư tỷ sư tỷ, cảm giác ngươi rất sợ nàng, vị sư tỷ này rất hung dữ à?”

Tô Bạch Y vội vàng lắc đầu: “Sư tỷ rất ôn nhu, nhưng……”

“Nhưng ngươi thích nàng, nên sợ nàng không vui, ha ha ha ha.” Tô Tỏa Mạc cười ha hả.

Tô Bạch Y bĩu môi: “Sơn chủ ngươi đang cười nhạo ta à.”

“Ở chung lâu như vậy, ta tặng ngươi một hộp kiếm làm lễ vật đi.” Tô Tỏa Mạc duỗi tay ra, một cái hộp dài bay tới tay hắn, “Hôm nay ngươi lấy kiếm, xem trừ Hải Đường ra, có còn thanh kiếm nào khác bằng lòng đáp lại ngươi hay không. Đến lúc xuống núi, ngươi cứ nói lấy Quân Ngữ kiếm đổi lấy nhiều kiếm tốt như vậy, mặc kệ là sư phụ ngươi hay là sư tỷ ngươi, đều sẽ cảm thấy đây là một cuộc mua bán có lời.”

“Được!” Tô Bạch Y gật đầu, chém ra một chưởng tới cửa Kiếm Các.

Cửa Kiếm Các bỗng nhiên mở ra, trường kiếm bên trong, hết thanh này tới thanh khác bắt đầu rung động, so với lần đầu tiên Tô Bạch Y tới lấy kiếm thì náo nhiệt hơn rất nhiều.