Quân Hữu Vân

Chương 179: Phong Khởi



“Thế gian vốn không có Tiêu Dao Tiên, chỉ có ngươi tuyệt thế Vương Bá quyền?” Trong u ngục, Tạ Khán Hoa vẫn thấp giọng mắng, “Nếu Bạch Cực Nhạc thật sự dễ đối phó như vậy, thì Hách Liên đã sớm ra tay rồi!”

“Ở trong giang hồ, nếu chỉ đánh với người mình có thể thắng, vậy thì còn xông pha giang hồ cái gì?” Lão nhân hừ lạnh, “Ta lại cảm thấy vị bằng hữu này của ngươi có cơ hội thắng.”

“Tiền bối cớ gì lại nói ra lời này?” Tạ Khán Hoa cau mày nói.

“Bởi vì hắn muốn chết! Người cầu chết, không sợ gì cả, mới là đáng sợ nhất!” Lão nhân chậm rãi nói, “Mà tên Bạch Cực Nhạc ngươi hay nói, hắn hiện giờ đang là đệ nhất nhân của Thượng Lâm Thiên Cung, vậy thì việc hắn luyến tiếc vẫn còn rất nhiều. Người như vậy, rất dễ đối phó.”

“Tiền bối ngươi sai rồi.” Tạ Khán Hoa lắc đầu nói, “Ngươi chưa gặp Bạch Cực Nhạc, hắn tuyệt đối không phải người có thể phán đoán theo lẽ thường. Tuy rằng mấy năm nay ta cũng không có cách nào nhìn thấu hắn, nhưng ta biết hắn tuyệt đối là người có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí ta còn cảm thấy Thượng Lâm Thiên Cung ở trong lòng hắn, cũng không đáng nhắc tới. Hắn giống như là tiên nhân trong sách nói đến……”

“Tiên nhân?” Lão nhân sâu kín nói.

“Tiên nhân.” Tạ Khán Hoa cúi đầu trầm ngâm.

Trên Vụ Vũ Lâu, Tiêu Dao Tiên thả người nhảy, đôi tay mở ra, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng, phiêu dật như tiên nhân lâm thế.

“Ta vốn là Tiêu Dao Tiên trên trời, nề hà giáng trần ngắm phồn hoa.”

Tiêu Dao Tiên xoay người một cái, thả người xuống, quạt xếp trong tay bỗng nhiên mở ra.

“Lui!” Bạch Cực Nhạc quát khẽ một tiếng, Bạch Long, Bạch Hạc lập tức điểm chân lui ra ngoài mười trượng, Bạch Cực Nhạc giơ một ngón tay lên trời.

Trên đời có rất nhiều truyền thuyết về Bạch Cực Nhạc, tỷ như trận chiến diệt Thiên Môn Thánh Tông, một mình hắn đánh chết nửa số trưởng lão Thánh Tông, là người có chiến tích hiển hách nhất trong Thượng Lâm Thiên Cung. Nhưng có rất ít người thực sự nhìn thấy Bạch Cực Nhạc ra tay, cho nên trong lời đồn, thì mỗi khi Bạch Cực Nhạc ra tay luôn là chấn động như thiên lôi, binh khí loạn vũ, miêu tả vô cùng khoa trương, chỉ có người năm đó tự mình trải qua trận chiến kia mới biết rõ, Bạch Cực Nhạc từ trước đến nay ra tay luôn rất đơn giản, tùy ý, giống như là tùy tùy tiện tiện đánh ra một chỉ.

Nhưng những trưởng lão Thánh Tông đó, lại có rất nhiều người không ngăn được một chỉ vô cùng đơn giản này.

Chỉ này, có một cái tên rất êm tai.

Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Ngón tay Bạch Cực Nhạc điểm vào quạt xếp, trường bào trên người Tiêu Dao Tiên bay lên, trong mắt xẹt quá một tia ánh sáng tím. Bạch Cực Nhạc thu chỉ lui lại ba bước, quạt của Tiêu Dao Tiên đánh xuống đất, toạc ra một cái hố nhỏ sâu ba thước.

“Ta đã nghĩ rất lâu, năm đó quyển bí tịch ấy xuất hiện ở trong phòng ta, hẳn là việc làm của ngươi đúng không?” Tiêu Dao Tiên hỏi.

“Là việc làm của Ninh Thanh Thành.” Ngoài dự kiến của Tiêu Dao Tiên, Bạch Cực Nhạc lại trả lời cực kỳ thẳng thắn.

Tiêu Dao Tiên sửng sốt: “Hai người các ngươi hợp mưu?”

Bạch Cực Nhạc lắc đầu: “Ta chỉ nhìn thấy.”

“Nhưng ngươi lại không nói ra!” Tiêu Dao Tiên cả giận nói.

Bạch Cực Nhạc nở nụ cười nhạt: “Nhưng chính ngươi lúc đó, cũng không muốn ta nói ra, không phải sao?”

“Bạch Cực Nhạc, ngươi thật là một người đáng sợ.” Tiêu Dao Tiên nắm chặt quạt xếp trong tay.

“Ta chỉ là nhìn tất cả những việc này sảy ra thôi.” Sắc mặt Bạch Cực Nhạc vẫn bình tĩnh, “Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy là ta sai, thì cứ tới đây giết ta.”

“Bỏ đi, là tự ta chọn sai đường, không thể trách bất cứ kẻ nào.” Tiêu Dao Tiên thở dài một tiếng, “Nhưng mà Tạ Khán Hoa, ta nhất định phải mang đi.”

“Vẫn là câu nói kia.” Bạch Cực Nhạc đột nhiên vung hai tay áo, chân khí toàn thân bạo khởi, “Tới, là được!”

“Được! Hiếm khi thấy ngươi nói một câu sảng khoái!” Tiêu Dao Tiên ném quạt xếp trong tay về phía Bạch Cực Nhạc.

Hai tay Bạch Cực Nhạc hợp lại, áo bào trắng theo gió bay lên, khi cây quạt xếp bay đến trước mặt hắn chỉ còn vỏn vẹn một thước liền bị đánh lùi trở về. Tiêu Dao Tiên lướt về phía trước, tiếp lấy quạt xếp, sau đó lại đột nhiên vung lên, Bạch Cực Nhạc sửng sốt, phất tay áo muốn chắn, lại vẫn bị một trận gió đánh lùi ba bước. Mà những đệ tử trẻ tuổi đứng cách Bạch Cực Nhạc mười trượng, trừ vài người có công lực thâm hậu, thì những người khác vậy mà lại trực tiếp bị thổi bay.

“Nội lực mạnh thật.” Bạch Hạc thấp giọng nói.

“Đây là Phù Diêu phiến pháp, ý là người dưới Phù Diêu cảnh, thì ngay cả gió của phiến pháp này cũng không ngăn được.” Bạch Long nhìn ra môn võ công này.

Sau một quạt, Tiêu Dao Tiên cũng không dừng lại, mà tiếp tục vung từng quạt, từng quạt một. Dưới Phù Sinh Túy Mộng Lâu, trong nháy mắt cát bay đá chạy, trận gió kia vậy mà lại từ từ biến thành một cơn lốc nhỏ, vây quanh Bạch Cực Nhạc.

“Thật khó tin, cơn lốc này vậy mà dựa vào một cây quạt xếp tạo thành.” Cơ La xuất hiện sau lưng Hách Liên Tập Nguyệt, kinh ngạc cảm thán nói.

Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu: “Không đủ.”

“Cái gì không đủ?” Cơ La nghi hoặc nói.

“Còn xa vẫn không đủ.” Hách Liên Tập Nguyệt nhìn lên phía trên.

Chỉ thấy một bóng người màu trắng xuất hiện trên ngọn lốc. Bạch Cực Nhạc vậy mà lại thuận gió bay lên, đứng trên đỉnh ngọn lốc, bắt đầu vung hai tay áo mà múa.

“Thần Mộng Vũ?” Tiêu Dao Tiên cười lạnh, “Được! Ta cho ngươi múa đủ.” Nói xong, hắn bắt đầu vung quạt xếp càng nhanh hơn, mà cơn gió kia theo động tác của hắn cũng càng lúc càng cuộn lên lớn hơn, Bạch Cực Nhạc cũng càng ngày càng múa nhanh hơn.

Một người vung quạt thổi gió, một người đạp gió mà múa.

Hai người đều là tuyệt thế cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cảnh tượng này nếu là người khác nhìn thấy, ngược lại sẽ cảm thấy có vài phần phong lưu, ngay cả các đệ tử đứng xem cũng có đệ tử nhìn đến ngây người, nhưng chỉ có đám người Hách Liên Tập Nguyệt mới có thể nhìn ra sự hung hiểm bên trong, hai người này nhìn có vẻ tiêu sái vung quạt múa, nhưng trong mỗi động tác đều mang theo sát chiêu không nhìn thấu.

Cơ La nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ bọn họ đang so đấu nội lực?”

Hách Liên Tập Nguyệt gật đầu: “Không sai.”

“Không nghĩ, trong thiên hạ, lại vẫn còn người có thể so đấu nội lực với lâu chủ.” Bạch Hạc kinh ngạc cảm thán, “Tiêu Dao Tiên này, năm đó thật sự chỉ là một tên nhị lâu chủ của Vụ Vũ Lâu sao?”

“Tiêu Dao Tiên luyện《 Diệt Tuyệt Thư 》mà năm xưa Ma Quân lưu lại, đó vốn là một quyển bí tịch chuyên tu chân khí, bởi vì quá mức đơn thuần theo đuổi nội lực mà bị coi là tà công.” Bạch Long giải thích.

“Khó trách.” Bạch Hạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Tinh Vệ hàm vi mộc, tương dĩ điền thương hải. Hình Thiên vũ can thích, mãnh khí cố thường tại (Tinh Vệ ngậm cành nhỏ, đem lấp cả biển rộng, Hình Thiên vung khiên búa, ý chí như đang sống- Sơn Hải Kinh – Thivien.net).” Bạch Cực Nhạc ngừng múa, thu hai tay áo, đứng trên gió, cúi đầu nhìn Tiêu Dao Tiên phía dưới.

Tiêu Dao Tiên cũng dừng động tác vung quạt, hắn thở dài một hơi, ngửa đầu nói: “Thôi thôi, đánh thế này chung quy vẫn không đủ thoải mái.”

Đồng tử Bạch Cực Nhạc hơi co lại: “Ngươi vốn đang tiêu dao thế gian, vì sao lại tới tranh vũng nước đục này?”

Gió đột nhiên im bặt.

Bạch Cực Nhạc chậm rãi rơi xuống đất.

Tiêu Dao Tiên bỗng nhiên cầm quạt tiến tới.

Quạt ra.

Tay áo Bạch Cực Nhạc bay tán loạn, trợn mắt giận nhìn về phía Tiêu Dao Tiên.

Cách một thước.

Quạt gãy, vụn giấy bay tán loạn.

Tiêu Dao Tiên tiến thêm một thước, vung một quyền đánh vào ngực Bạch Cực Nhạc.

“Nào có cái gì là tiêu dao trên trời, trước nay vẫn chỉ có nhân gian, từng quyền chạm vào thịt!”