Quân Hữu Vân

Chương 136: Bất Hồi



“Chúng ta tôn trọng Học Cung, là bởi vì uy vọng của Học Cung trên giang hồ nhiều năm qua, đây là uy vọng do Nho Thánh tiên sinh cùng với rất nhiều tiền nhân dựa vào thực lực của mình xây dựng nên.” Đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch đẩy xe lăn xuất hiện trước mặt bọn họ, “Những tên hậu bối các ngươi, không nên phụ lòng bọn họ.”

“Ngươi là ai?” Chu Chính hỏi.

Mục Tịch nhíu mày: “Ngươi không biết ta?”

Chu Chính quay đầu nhìn Phong Tả Quân, Phong Tả Quân vội vàng trả lời: “Đường chủ Thiên Thư Đường, Mục Tịch.”

“Thì ra là Mục đường chủ.” Chu Chính gật đầu.

Mục Tịch nở nụ cười lạnh: “Ngươi thật kiêu ngạo.”

Chu Chính trả lời: “Đây là lần đầu tiên ta xuống núi trong nhiều năm qua, thật sự nhận ra hơi ít người, nhưng Mục đường chủ ngươi cũng rất có danh tiếng, ta từng nghe sư phụ nhắc qua.”

“Ồ? Nho Thánh tiên sinh nói như thế nào?” Mục Tịch hỏi.

“Tiên sinh chỉ nói hai chữ.” Chu Chính thở dài một tiếng, “Đáng tiếc.”

Mục Tịch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Cứ để cho các ngươi qua như vậy, là không thể.”

“Nhưng đường vẫn ở chỗ này, người có thể từ chối cho ta vào Ác Ma thành, chỉ có chủ nhân của Ác Ma thành.” Chu Chính nhìn về phía trước, “Các ngươi ngăn cản chúng ta, thật vô lý.”

“Ác Ma thành lén cấu kết với Ma tông……” Mục Tịch ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.

“Nhưng, sự thật là không có Ma tông.” Chu Chính chậm rãi nói.

“Chu Chính quân tử!” Mục Tịch lạnh lùng nói.

“Hơn nữa dư nghiệt Ma tông theo lời các ngươi nói, là sư muội của ta. Ta nghĩ ngươi rất rõ ràng, vì bảo vệ nàng, những sư huynh chúng ta nguyện làm những gì.” Chu Chính ngữ khí luôn rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại tràn đầy ý uy hiếp.

Nhị quân tử Nam Ngọc Lâu, được xếp thiên hạ đệ tam.

Ngũ quân tử Chu Chính, có thể được xếp thiên hạ đệ mấy?

“Trong các vị quân tử của Học Cung chúng ta, nhị sư huynh học thức kém cỏi nhất, nhưng võ công lại là đệ nhất, còn ta học thức chỉ kém sau nhị sư huynh, cho nên võ công, cũng chỉ sau nhị sư huynh.” Chu Chính nhẹ nhàng vung tay lên, một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, hạ xuống giữa hắn và Mục Tịch.

“Chu Chính quân tử đây là muốn động thủ à?” Mục Tịch trầm giọng nói.

“Có người chặn đường, đương nhiên là phải động thủ.” Chu Chính cất cao giọng nói, “Mời chỉ giáo.”

“Được.” Mục Tịch lạnh giọng quát, “Chỉ cần Chu Chính quân tử có thể thắng được ta, vậy thì ba người các ngươi có thể đi qua nơi này.”

Vương Nhược Hư liếc mắt nhìn Mục Tịch một cái: “Mục đường chủ, tự tiện ra quyết định này, hình như không ổn?”

Mục Tịch phất tay ngừng lời Vương Nhược Hư: “Vương huynh không cần nhiều lời, huống hồ con đường này vốn là do Thiên Thư Đường gác, bọn họ muốn đi qua nơi này, đương nhiên cũng phải do Thiên Thư Đường ta cản.”

“Được.” Chu Chính gật đầu.

Mục Tịch nhẹ nhàng chém ra một chưởng, Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân chỉ cảm thấy một luồng áp lực kinh người từ trên trời giáng xuống, áp vào người bọn họ, trong nháy mắt cơ hồ sắp không thở nổi, mà Chu Chính đứng gần Mục Tịch nhất mặt lại không đổi sắc, chỉ là trường bào trên người nhẹ nhàng bay lên.

“Phong Thần chưởng.” Chu Chính tán thưởng, “Võ công rất lợi hại.”

“Ngươi nói rất nhiều.” Mục Tịch lại chém ra một chưởng, chưởng này uy thế to lớn, bức cho đệ tử của tứ đại gia tộc đứng ở hai bên phải lui về sau mấy bước, nhưng Chu Chính mặt vẫn không đổi sắc, vững vàng đứng đó.

“Sư huynh, ngươi mau tránh đi.” Phong Tả Quân vội la lên.

“Phong Thần chưởng, không lợi hại ở chưởng, mà ở thế. Thế cường thì chưởng cường, thế yếu thì chưởng yếu, nếu lui, thì sẽ thất thế, gió của hắn sẽ càng tăng lên, có thể quét sạch mọi thứ trước mắt.” Chu Chính lắc đầu nói, “Nhất thiết không thể lui.”

“Vậy thì mau xuất kiếm a.” Phong Tả Quân thật sự là không hiểu nổi vị ngũ quân tử này, dù là ở Học Cung, hay là ở đây, vẫn luôn không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn.

“Tả Quân, ta luyện kiếm pháp gì?” Chu Chính đột nhiên hỏi.

Phong Tả Quân sửng sốt: “Hẳn là giống với sư tỷ, Thệ Thủy Kiếm Ý?”

“Đúng, là Thệ Thủy Kiếm Ý, là do nhị sư huynh sáng chế, cũng do nhị sư huynh truyền lại. Vậy ngươi có biết, tinh túy của Thệ Thủy Kiếm Ý ở chỗ nào không?” Chu Chính hỏi.

Phong Tả Quân vội la lên: “Ta chưa luyện qua, ta không biết a.”

“Ở chỗ thệ thủy.” Chu Chính chậm rãi nói.

“Sống chết trước mắt, không cần đánh đố!” Phong Tả Quân bất đắc dĩ nói.

“Cái gọi là thệ thủy, tức thời như nước cuốn, một đi không trở về.” Chu Chính đứng dưới chưởng thế cường đại của Mục Tịch, mặt vẫn không đổi sắc, bước về phía trước.

Chưởng thế Phong Thần chưởng của Mục Tịch rất mạnh, Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân đứng ở xa, nhưng đều cảm thấy như là có mũi nhọn ập vào mặt, Chu Chính đi thẳng đến, vậy chẳng phải là như đón thẳng mấy chục thanh lợi kiếm à?

“Chu quân tử định lực hơn người, nhưng chưởng tiếp theo của ta, sẽ phải giết người.” Mục Tịch trầm giọng nói.

“Ta rốt cuộc cũng hiểu.” Chu Chính đi tới trước thanh kiếm của mình, cúi đầu nói.

“Hiểu cái gì?” Mục Tịch hỏi.

“Thật sự rất đáng tiếc. Trong chưởng thế vốn có đại khí tượng, nhưng lại tự mình vây mình trong một tấc vuông.” Chu Chính một tay cầm chuôi kiếm.

“Vọng ngôn!” Mục Tịch bỗng nhiên từ xe lăn đứng lên.

Tất cả mọi người của tứ đại gia tộc đứng xem đều đại kinh thất sắc, thì ra chân của đường chủ Thiên Thư Đường không hề gãy!

Mục Tịch đẩy ra một chưởng, bức thẳng về phía Chu Chính.

“Tức thời như nước cuốn, một đi không trở về. Vậy thì……” Tay Chu Chính vung lên phía trước, “Một kiếm không trở về!”

Trường kiếm bay ra, xuyên thẳng qua chưởng thế của Mục Tịch, cắt qua tóc mai của hắn, xông thẳng về cửa Ác Ma thành.

Mục Tịch thu chưởng, lui trở về trên xe lăn của mình, đầu hơi rũ xuống, tựa hồ đã mất đi khí lực toàn thân, hắn ho nhẹ: “Chu quân tử, hảo kiếm pháp.”

“Không bằng nhị sư huynh.” Chu Chính đi qua bên cạnh Mục Tịch, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh cũng vội vàng đi theo.

Vương Nhược Hư nhìn về phía Đông Phương Vân Ngã: “Không đuổi à?”

Đông Phương Vân Ngã nhìn thoáng qua Mục Tịch: “Nếu Mục đường chủ và Chu quân tử đã ước định như thế rồi, thì cũng không còn cách nào.”

“Thấy rõ một kiếm vừa rồi không?” Vương Nhược Hư lại hỏi.

“Ngươi không thấy rõ.” Đông Phương Vân Ngã cười nói.

Vương Nhược Hư sửng sốt, mắt nhíu chặt lại: “Đông Phương huynh vì sao lại nói vậy?”

“Bởi vì hắn.” Đông Phương Vân Ngã chỉ vào thanh trường kiếm còn đang bay xa, “Ra chín kiếm.”

“Đinh” một tiếng, một thanh trường kiếm cắm cao trên tường thành, Mã Diện đang ngủ gật ở đó sợ tới mức toàn thân run lên. Mã Diện đứng lên, nhìn thanh kiếm kia, lại nhìn về phía xa: “Đám rùa con này, rốt cuộc cũng muốn ra tay rồi?”

Ngưu Đầu cũng trợn mắt há hốc mồm: “Con bà nó, xa như vậy cũng có thể ném kiếm ném lại đây à?”

“Làm sao bây giờ? Chúng ta xuống xem tình hình bên dưới không?”

“Lấy uy thế của kiếm này, thì chúng ta không phải đối thủ.”

“Đi tìm lão đại?”

“Nên tìm thành chủ!”

“Ta đúng là đang rất muốn gặp Mạc thành chủ.” Bỗng nhiên có một người đạp lên thanh trường kiếm, một thân áo dài Học Cung bay tán loạn trong gió, “Nhưng vẫn nên tự mình đi gặp hắn thì tốt hơn.”

“Ngươi làm thế nào lên được!” Ngưu Đầu kinh hãi.

Chu Chính nhíu mày: “Đương nhiên là nhảy lên.”

“Khinh công gì đây……” Mã Diện sợ tới mức mặt tái nhợt.

“Ta là sư huynh của Nam Cung Tịch Nhi.” Chu Chính nói, “Là người tới trợ giúp các ngươi.”

“Chu Chính quân tử là bằng hữu, hai người các ngươi mau đón hắn vào.” Giọng của Mạc Vấn từ nơi xa truyền đến.

Ngưu Đầu và Mã Diện như được đại xá, lập tức hướng về phía Chu Chính chắp tay nói: “Thì ra là ngũ quân tử! Thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh!”

Lúc này, dưới thành lại truyền tới một giọng khác.

“Phiền mở cửa thành một chút a…… tường thành cao như vậy, chúng ta không nhảy tới a……”

Chu Chính cười nói: “Dưới thành còn có hai vị sư đệ của ta, phiền hai vị.”