Quân Hữu Vân

Chương 119: Đại Phái



Ngoài Ác Ma thành.

Mấy chục con tuấn mã màu đen dừng trên một sườn núi, nhìn xung quanh lấm tấm đầy lửa đuốc, nam tử áo đen cầm đầu tháo mũ trùm đầu xuống, cười nói: “Xem ra đều đã đến đông đủ.”

“Đông Phương gia chủ.” Một nam tử đeo mặt nạ từ trong bóng tối đi ra.

Nam tử áo đen cầm đầu quay đầu ngựa lại, nhìn nam tử đeo mặt nạ: “Thiên Cơ Viện phó tọa Ôn Tích?”

Nam tử đeo mặt nạ gật đầu: “Đông Phương gia chủ ánh mắt không tồi.”

Nam tử áo đen cười lạnh nói: “Ta nhận ra cây dù mà ngươi đeo.”

“Long thủ tọa của Thượng Lâm Thiên Cung chúng ta mở một bàn yến hội, mời Đông Phương gia chủ tới dự, Ôn mỗ đợi ở chỗ này đã lâu.” Ôn Tích chậm rãi nói.

Nam tử trẻ tuổi cầm trường thương đi bên cạnh giục ngựa về phía trước: “Chúng ta đã đi đường suốt ngày đêm. Gia chủ mệt mỏi, không bằng để ngày mai đi.”

“Không cần.” Nam tử áo đen giơ tay ngăn lại nam tử trẻ tuổi kia, nhìn về phía Ôn Tích gật đầu nói, “Ta đi.”

Ôn Tích đỡ mặt nạ của mình: “Thường nghe Đông Phương gia chủ là người hiền lành, nói chuyện ấm áp như tắm gió xuân, hôm nay được gặp, thật sự như thế.”

Đông Phương gia chủ nhàn nhạt nói: “Tạ Khán Hoa lâu chủ của các ngươi mới xứng với hình tượng như vậy.”

“Nói đùa.” Ôn Tích xoay người rời đi.

Một căn lều thật lớn màu đỏ, trong lều bày một tấm bàn bát tiên, trên bàn bày không ít rượu và thức ăn, lão nhân thân mặc áo trắng ngồi đó vuốt ve nhẫn ngọc trong tay, sâu kín nói: “Nghe nói các nhà đều có nhân vật ghê gớm tới đây à?”

“Giang Nam tứ đại gia tộc, Vương gia, Đông Phương gia, Lục gia đều là gia chủ tới, người của Tạ gia còn đang trên đường tới, có điều ai trong bọn họ tới cũng không có gì khác biệt lắm, hiện giờ tứ đại gia tộc thực tế đã sớm là tam đại gia tộc. Còn bên Đại Trạch Phủ, trang chủ Thiên Thủy sơn trang Liễu Đạc Hàn, đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch cũng tự mình đến, mà Thiên Hiểu Vân Cảnh —— thì không nghe lời kêu gọi của chúng ta.” Ôn Tích trả lời.

“Người tới đây đều là chủ của một phái, còn ta chẳng qua chỉ là một vị thủ tọa của Thanh Minh Viện mà thôi.” Lão nhân nheo mắt, “Sợ là bọn họ không phục a.”

“Long tiên sinh đức cao vọng trọng, mỗi người trong bọn ta đều kính trọng, tiên sinh không cần lo lắng.” Nam tử mặc áo bào màu đỏ son vén màn trại lên bước vào.

“Vương gia chủ.” Long tiên sinh chắp tay nói.

“Vương gia Vương Nhược Hư, bái kiến Long thủ tọa.” Gia chủ Vương gia đáp lễ.

“Mời ngồi.” Long tiên sinh gật đầu nói.

Vương Nhược Hư vừa mới ngồi xuống, một tên nam tử cường tráng khác cũng vén màn đi vào, nam tử kia mặt mũi dữ tợn, trong những ngày thu lạnh thế này, lại chỉ mặc một chiếc áo đơn, lộ ra cơ bắp cù kết, bên hông còn treo một thanh thiết chùy, đối lập hoàn toàn với khí tức phong lưu của Vương Nhược Hư. Vương Nhược Hư thấy hắn, thì nét mặt lập tức nảy ra ý cười: “Lục huynh tới.”

Nam tử vỗ cơ ngực của mình: “Đúng là lộ ngực.”

Long tiên sinh đứng dậy chắp tay nói: “Lục gia chủ, chúng ta có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Nam tử kia nhìn Long tiên sinh, cười nói: “Long thủ tọa uy danh truyền khắp thiên hạ, người muốn gặp phải ngươi thật sự là không nhiều lắm.”

Long tiên sinh hơi mắt nhíu lại, Vương Nhược Hư lập tức tiếp lời: “Lục huynh từ trước đến nay thích nói đùa, Long thủ tọa không cần để ý.”

“Lục Thiên Hành bái kiến Long thủ tọa. Vương huynh nói cũng không đúng, ta là người thô lỗ, mỗi ngày đều ở cùng đám thợ rèn, rèn binh khí, không biết làm trò đùa giỡn, chỉ thích nói thẳng thôi.” Lục Thiên Hành vỗ thiết chùy bên hông.

Long tiên sinh cười nói: “Ta cũng thích thuật rèn đúc, binh khí của ta cũng là ta tự mình rèn lấy.”

“Từ xa mà đã nghe thấy giọng của Lục huynh rồi.” Màn che lại bị kéo ra, một nam tử thân mặc áo đen đi vào, nam tử kia diện mạo không phong lưu giống gia chủ Vương gia, lại cũng không thô lỗ, hùng dũng giống gia chủ Lục gia, toàn thân tỏa ra khí chất nho nhã, cho người ta một loại cảm giác rất đạm nhiên.

“Đông Phương Vân Ngã.” Lục Thiên Hành chạy qua ôm nam tử áo đen một cái, “Đã lâu không gặp tiểu tử này.”

Đông Phương Vân Ngã cười đẩy hắn ra: “Người ngươi đầy mồ hôi, tránh xa ta một chút.”

“Đông Phương huynh.” Vương Nhược Hư hướng về phía Đông Phương Vân Ngã gật đầu chào.

“Vương huynh.” Đông Phương Vân Ngã cười trả lời, sau đó nhìn về phía Long tiên sinh, “Bái kiến Long thủ tọa.”

“Bái kiến Đông Phương gia chủ.” Long tiên sinh sờ nhẫn ngọc trong tay, “Như vậy tứ đại gia tộc, chỉ còn lại có người của Tạ gia chưa tới.”

Vương Nhược Hư nhướng mày: “Người của Tạ gia có đến hay không đến cũng không có gì quan trọng, chẳng qua là tới cho đủ số thôi.”

Nghe thấy trong lời của Vương Nhược Hư có ý châm biếm, Đông Phương Vân Ngã cười không nói gì, Lục Thiên Hành thì lại rất là bất mãn: “Lời này của Vương huynh sai rồi, nhân tài của Tạ gia xuất hiện lớp lớp, chẳng qua gia chủ Tạ Lễ huynh tính cách ôn hòa, lại trời sinh hàn tật, rất nhiều chuyện phải nhường cho ba nhà chúng ta thôi.”

“Vậy lần này, ta lại hy vọng bọn họ việc nhân đức không nhường ai cả.” Vương Nhược Hư cười lạnh nói.

“Xem ra lần này đến cũng không uổng, có thể may mắn được gặp gia chủ của tam đại gia tộc.” Lại có một người bước vào trong lều.

“Liễu trang chủ.” Long tiên sinh kêu.

Người tới chính là trang chủ Liễu Đạc Hàn ngày đó đã suất lĩnh chúng đệ tử Thiên Thủy sơn trang đánh lên Thiên Hiểu Vân Cảnh, ngày đó Mục Phản bị đánh trọng thương, còn hắn chẳng qua chỉ bị vài vết thương nhẹ, nhận được lệnh triệu tập từ Thượng Lâm Thiên Cung hắn lập tức chạy tới, bởi vì hắn vừa mới từ thiếu trang chủ trở thành trang chủ, cần phải nhanh chóng lập nên uy vọng của mình trên chốn giang hồ.

“Ta không thích Thiên Thủy sơn trang.” Lục Thiên Hành ngửa đầu uống một ngụm rượu, Liễu Đạc Hàn sắc mặt cứng đờ, may có Vương Nhược Hư đem ghế tựa phía sau kéo ra: “Liễu trang chủ vừa mới lên chức, đúng ra chúng ta nên tới Thiên Thủy sơn trang uống một chén rượu mừng mới đúng, hôm nay gặp được ở đây, không bằng uống chung với rượu ở đây luôn đi.”

Đông Phương Vân Ngã thì lại cười vỗ vai Lục Thiên Hành, nói với Liễu Đạc Hàn: “Thiên Thủy sơn trang hỏi mua của Lục gia một lô cương đao, nhưng hàng đã lấy ba tháng, mà bạc vẫn chưa đưa đến, cho nên Lục gia chủ tâm tình không vui, không cần để ý.”

Liễu Đạc Hàn sắc mặt xấu hổ: “Nhất định là có sự cố gì bên trong rồi, đợi sau khi ta trở về sơn trang, sẽ lập tức bảo đệ tử của phòng thu chi đem bạc đưa qua.”

“Người của Thiên Thư Đường sao còn chưa tới?” Long tiên sinh thay đổi đề tài.

Ôn Tích đi ra ngoài: “Ta ra bên ngoài tìm xem.” Hắn kéo màn trại ra, lại nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh, bộ mặt tuấn tú đứng ở đó.

“Là ngươi.” Ôn Tích sửng sốt.

“Là ta, ta có tư cách vào trong không?” Nam tử trẻ tuổi cười nói.

“Đương nhiên.” Ôn Tích lập tức nghiêng người tránh đường.

Nam tử trẻ tuổi bước vào trong căn lều, nhìn Long tiên sinh ngồi ở ghế chủ, Long tiên sinh cũng nhìn hắn, đáng tiếc nhìn hồi lâu cũng không đoán ra được tên của người trước mặt này.

Ôn Tích có thể để người này vào trong lều, chứng tỏ người này nhất định là nhân vật trọng yếu trong một đại phái nào đó, nhưng Long tiên sinh lại thật sự cảm thấy người này quá mức lạ mặt.

“Tạ gia Tạ Hưng, lần này thay mặt gia tộc mà đến.” Nam tử trẻ tuổi chậm rãi nói.

“Thanh Y Lang!” Vương Nhược Hư một tay bóp nát chén trà trước mặt, hung tợn nhìn Tạ Hưng, “Ngươi còn dám tới nơi này!”