Quân Hữu Vân

Chương 114: Thành



Triệu Hạ Thu chủ động nhận roi ngựa trong tay Tô Bạch Y: “Thành chủ, đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là phủ Thành Chủ.” Mạc Vấn khiêng đao bước lên trước, đi song song với xe ngựa.

“Thành chủ, vì sao ngươi lại muốn gặp ta?” Tô Bạch Y vốn dĩ đã muốn hỏi câu này sau, nhưng thật sự tò mò không nhịn được, lại hỏi thẳng.

“Ta muốn Tiên Nhân Thư trên người ngươi.” Mạc Vấn cười nói, “Đáp án này ngươi cảm thấy thế nào?”

Tô Bạch Y sửng sốt một hồi: “Thành chủ nói đùa.”

“Thiên hạ đệ nhất danh môn còn nhìn chằm chằm Tiên Nhân Thư trên người ngươi, ta là một tên tông sư tà đạo lại không thể thèm muốn à?” Mạc Vấn nhướng mày.

Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi nhìn nhau, không đáp lời, Nam Cung Tịch Nhi nhìn về phía Mạc Vấn: “Ác Ma thành chủ, tuy hành sự khó hiểu, nhưng trước nay lại không phải hạng người sát sinh cướp bóc.”

Mạc Vấn cười nói: “Cô nương, ngươi thật đẹp.”

Nam Cung Tịch Nhi sắc mặt thay đổi.

“Đẹp giống như mẫu thân ngươi vậy.” Mạc Vấn tiếp tục nói.

Nam Cung Tịch Nhi sắc mặt càng khó coi: “Ngươi từng gặp mẫu thân ta à?”

Mạc Vấn gật đầu: “Từng gặp. Mẫu thân ngươi là nữ nhân đẹp thứ ba mà cuộc đời này ta nhìn thấy.”

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Vậy người xinh đẹp thứ hai và người xinh đẹp thứ nhất là ai?”

“Người xinh đẹp thứ nhất đương nhiên là Tức Mặc muội muội rồi.” Mạc Vấn cao giọng nói.

“Tức Mặc muội muội? Tức Mặc Hoa Tuyết? Nhị tẩu?” Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói.

“Khụ khụ.” Mạc Vấn không hài lòng ho khan mấy cái, “Về sau ở trước mặt ta thì gọi nàng là Tức Mặc thành chủ, hoặc là kiếm tiên, bằng không ta sẽ đem hai người các ngươi quăng ra ngoài. Thế nhân đều cho rằng Ác Ma thành của ta toàn là hung thần ác sát, nhưng trong lòng các ngươi bây giờ chắc là rất rõ ràng, thiên hạ rộng lớn, chỉ có nơi này là an toàn nhất.”

Tô Bạch Y bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách khó trách, thì ra Mạc thành chủ thích nhị……”

“Hử?” Mạc Vấn nắm chặt chuôi đao.

Tô Bạch Y vội vàng sửa miệng: “Thích Tức Mặc thành chủ a.”

Mạc Vấn cười lắc đầu: “Ta không thích nàng, ta —— yêu nàng.”

Tô Bạch Y sửng sốt, sau đó vội vàng bịt kín miệng mà cười, nhịn một lát sau đó lại cười chuyển qua đề tài khác: “Vậy thì người xinh đẹp thứ hai là ai?”

Mạc Vấn nhìn về phía Tô Bạch Y, rất nghiêm túc nói: “Là mẹ ngươi.”

Tô Bạch Y có chút không hiểu: “Sao ngươi lại chửi người thế?”

“Ta không có chửi người, thật sự là mẹ ngươi.” Mạc Vấn có chút bất đắc dĩ.

Tô Bạch Y nhớ tới vấn đề mà mình thắc mắc đã lâu, vội vàng hỏi: “Đúng rồi đúng rồi, có người nói mẫu thân ta đẹp như thiên tiên, bao gồm cả thành chủ cũng nói như vậy, nhưng lại cũng có người nói mẫu thân ta tướng mạo thường thường, vậy là sao? Bọn họ nói cùng một người thật à?”

Mạc Vấn nghi hoặc nói: “Nam Cung cô nương, cũng từng gặp mẫu thân của Tô công tử à?”

Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Ta đương nhiên chưa gặp qua, nhưng mẫu thân ta đã gặp qua, nàng nói với ta, Tô nhị cung chủ tướng mạo thường thường, tính cách lại còn không tốt lắm.”

“Tô nhị cung chủ? Tô Điểm Mặc tỷ tỷ?” Mạc Vấn đưa tay gãi trán, “Chuyện này thật phức tạp a. Ha ha ha ha ha. Ta cần phải suy nghĩ kỹ lại một chút, mới có thể trả lời câu hỏi của các ngươi.”

“Không cần suy nghĩ, ta tin ánh mắt của thành chủ.” Tô Bạch Y cất cao giọng nói, “Mẫu thân ta nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân.”

“Tốt.” Mạc Vấn khẽ gật đầu.

“Nhưng mà Mạc thành chủ, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi này của ta, vì sao ngươi lại muốn đem ta tới nơi này?” Tô Bạch Y hỏi.

“Vì bảo vệ ngươi.” Mạc Vấn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

“Bảo vệ ta? Nhưng vì sao lại là ngươi?” Tô Bạch Y khó hiểu.

“Nơi có thể đối kháng với thế lực của Thượng Lâm Thiên Cung, cũng có khả năng giúp ngươi, theo suy đoán của ta, chỉ có ba nơi. Nơi thứ nhất, là núi Thanh Thành Thiên Sư phủ.” Mạc Vấn nói.

Tô Bạch Y lại càng khó hiểu: “Ta chưa bao giờ có bất cứ liên hệ gì với Đạo môn a.”

“Việc này liên hệ sâu xa. Có điều Đạo môn làm việc, thuận theo Thiên Đạo, nhìn thiên chứ không nhìn người, nếu Thiên Đạo nói cần phải giết ngươi, vậy thì Đạo môn sẽ không chút do dự mà giết ngươi, cho dù là Đạo Quân cũng chỉ có thể giơ kiếm.” Mạc Vấn giơ lên hai ngón tay, “Nơi thứ hai, Đương nhiên chính là Học Cung.”

Nam Cung Tịch Nhi vội vàng nói: “Học Cung ta đương nhiên sẽ bảo vệ môn hạ đệ tử, hơn nữa Học Cung ta có Nho Thánh tọa trấn, quân tử hộ sơn, nếu bây giờ chúng ta về Học Cung, ta cũng không tin Thượng Lâm Thiên Cung dám vây sơn.”

“Nho Thánh tiên sinh, các vị quân tử, ta đương nhiên là cực kỳ kính trọng. Nhưng Học Cung làm việc, không nhìn trời, không nhìn người, mà nhìn thiên hạ này. Học Cung trước sau vẫn đứng về phía chính nghĩa, vì giữ gìn yên ổn cho thiên hạ, có thể tự hy sinh mình, đương nhiên cũng có khả năng hy sinh một đệ tử.” Mạc Vấn thở dài một tiếng, “Ngươi rất khó nói là bọn họ sai, bọn họ cũng không cảm thấy mình đúng, nhưng có đôi khi bọn họ vẫn phải làm như vậy.”

Nam Cung Tịch Nhi muốn phản bác, lại cảm thấy Mạc Vấn nói không phải không có lý, rồi lại hỏi: “Vậy nơi thứ ba là nơi nào?”

Mạc Vấn nhún vai: “Nơi thứ ba, chính là Ác Ma Thành của ta.”

“Bọn họ một bên nhìn thiên, một bên khác thì nhìn thiên hạ, vậy Ác Ma thành nhìn gì?” Tô Bạch Y hỏi.

Mạc Vấn vỗ ngực: “Ác Ma thành nhìn ta.”

Triệu Hạ Thu cao giọng hô: “Ác Ma thành trên dưới một lòng, vâng theo thành chủ, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Giọng nói cực lớn, làm Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi ngồi bên cạnh sợ đến mức run lên.

Mạc Vấn cười nói tiếp: “Còn ta, phải nhìn tâm tình. Trước mắt tâm tình ta rất tốt, nên muốn cứu ngươi.”

Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Vậy nếu một ngày nào đó tâm tình ngươi không tốt, chẳng phải sẽ trực tiếp đem chúng ta quăng ra ngoài à.”

“Chỉ cần ngươi không gọi bậy tên của Hoa Tuyết, thì tâm tình ta rất khó không tốt.” Mạc Vấn sâu kín nói.

“Đại địch vây thành, toàn thành đề phòng, tâm tình thành chủ tốt ở chỗ nào?” Tô Bạch Y khó hiểu.

“Tới rồi.” Triệu Hạ Thu kéo dây cương, dừng xe ngựa trước cửa phủ Thành Chủ.

“Sắp xếp để bọn họ nghỉ ngơi cho tốt.” Mạc Vấn khiêng kim đao lên, xoay người muốn rời đi.

“Thành chủ không nghỉ ngơi à?” Tô Bạch Y hỏi.

Thân hình Mạc Vấn đã khuất xa: “Hôm nay ta rất cao hứng, phải thưởng cho mình một chén.”

Tô Bạch Y quay đầu nhìn về phía Triệu Hạ Thu: “Tính tình của thành chủ các ngươi thật đặc biệt.”

Triệu Hạ Thu gật đầu: “Thật sự rất đặc biệt, nhưng hôm nay lại có thể nhìn ra được thành chủ thật sự rất cao hứng.”

“Làm sao nhìn ra được?” Tô Bạch Y hỏi.

“Hôm nay hắn nói với các ngươi rất nhiều, chỉ khi nào tâm tình hắn rất tốt mới có thể nói nhiều như vậy, hơn nữa khi nói chuyện với các ngươi lại luôn mang theo ý cười.” Triệu Hạ Thu suy nghĩ một hồi, “Cảm giác như là gặp lại người quen cũ.”

“Sợ là vì nhị tẩu……” Tô Bạch Y thấp giọng nói.

“Ta hy vọng đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này ngươi gọi nàng như vậy.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai Tô Bạch Y, nam tử mặc kim y khiêng kim đao lại lần nữa đáp xuống bên cạnh hắn.

Tô Bạch Y sợ tới mức giật bắn mình: “Thành chủ ngươi sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy.”

“Nàng tên Tức Mặc Hoa Tuyết, về sau sẽ là phu nhân của Ác Ma thành chủ.” Mạc Vấn thả người nhảy, lại đi mất lần nữa, “Các ngươi nhớ cho kỹ.”

Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu nói: “Thật là một quái nhân.”

Tô Bạch Y thì lại cười nói: “Ta lại cảm thấy, có một loại cảm giác mới gặp mà như đã quen thân.”