Quân Hữu Vân

Chương 11: Mộng Yểm



Một nén nhang sau, Học Cung Tây viện.

Tiếng giận mắng liên tiếp vang lên!

“Hứa Triết ngươi có phải có bệnh hay không? Đêm hôm khuya khoắt ngươi lén lút đến phòng người ta, bắt người ta đi, nếu là một nữ tử xinh đẹp ta còn chấp nhận được, cùng lắm thì bị người ta nói là phong lưu thành tính, cũng coi như là xứng với thanh danh của Phong gia trên giang hồ, phụ thân ta biết còn khen vài câu. Nhưng kết quả ngươi bắt tới một tên đại nam nhân, ngươi muốn ta bị bọn người Tạ Vũ Linh cười nhạo đến chết phải không?” Phong Tả Quân mặc áo đơn từ trên giường ngồi dậy, tóc rối như là cái tổ chim, hắn vừa ảo não mà nắm tóc, vừa hướng về phía Hứa Triết trợn mắt giận nhìn.

Nhưng Hứa Triết lại vẫn cười ha hả: “Thủ lĩnh, ta thấy ngươi chán ghét tiểu tử này như vậy, buổi tối lúc ăn cơm còn nhắc mãi hồi lâu, ta không phải nên bắt tới đây cho ngươi xử lý à. Ta nơi này có 36 loại kỳ độc, là kỳ độc của Hứa gia chuyên dùng để bức cung tù phạm, ta không tin tên họ Tô này đêm nay, không quy thuận Cực Ác bang chúng ta.”

“Gì?” Phong Tả Quân tùy tay cầm lấy một cái gối ném qua, “Hôm nay ta còn bị người ta mắng không có đầu óc, ta thấy các ngươi mới là thật là không có đầu óc. Thủ đoạn hạ lưu như vậy, ngươi cũng có thể nghĩ ra!”

Hứa Triết gãi gãi đầu: “Chúng ta không phải là…… không chuyện ác nào không làm sao……”

“Hôm nay nói chuyện với sư phạm, làm bế tắc trong lòng ta được khai thông.” Phong Tả Quân ngáp một cái, “Nếu nói không chuyện ác nào không làm, chúng ta sẽ thật sự trở thành ác nhân, ta nghĩ, phải thêm bốn chữ vào phía sau.”

“Bốn chữ nào?” Hứa Triết hỏi.

Phong Tả Quân nghiêm mặt nói: “Hữu sở bất vi.” (có việc không làm)

Hứa Triết sửng sốt một chút, sau đó ôm quyền nói: “Thủ lĩnh ngươi nói thực sự rất đúng! Đối, không chuyện ác nào không làm, mà lại có việc không nên làm, câu này làm cho Cực Ác bang chúng ta thay đổi khí thế. Thủ lĩnh, ta bây giờ liền đem hắn trả về.”

“Từ từ.” Phong Tả Quân bỗng nhiên đứng lên, duỗi tay bắt lấy trúc kiếm đặt ở mép giường, nhìn khuôn mặt Tô Bạch Y hơi hơi nhíu mày, “Hắn có gì đó không đúng.”

“Trúng Miên Cốt Hương, nếu không có ta giải độc, trong bốn canh giờ không thể tỉnh lại.” Hứa Triết đi tới bên người Tô Bạch Y, cười ha hả nói, “Thủ lĩnh, ngươi yên tâm. Hắn ngủ một giấc ngày mai tỉnh, sẽ cho rằng bản thân chỉ là nằm mộng.”

“Đừng qua đó!” Phong Tả Quân gầm lên một tiếng, duỗi tay muốn cản.

Nhưng đã không còn kịp rồi, Tô Bạch Y bỗng nhiên đứng lên, một tay bóp chặt yết hầu Hứa Triết. Hứa Triết nhìn thấy Tô Bạch Y hai mắt đỏ bừng, lại trống rỗng, tựa hồ đã mất thần trí.

“Cút ngay.” Phong Tả Quân thả người về phía trước, tay trái xách cổ áo Hứa Triết kéo về sau, sau đó một chân đem Tô Bạch Y đá tới cạnh cửa, “Hứa Triết, ngoài hạ Miên Cốt Hương, ngươi còn hạ độc gì với hắn?”

Hứa Triết ngồi xổm trên mặt đất, mồm há to thở hổn hển: “Chỉ…… chỉ hạ Miên Cốt Hương, ta…… ta thề.”

“Đáng chết, nhìn bộ dạng này có vài điểm giống như là tẩu hỏa nhập ma.” Phong Tả Quân quan sát kỹ Tô Bạch Y, “Nhưng hình như không giống lắm, Hứa Triết, lúc ngươi bắt Tô Bạch Y đi có phát hiện chỗ nào không hợp lý không?”

Hứa Triết thật vất vả thở một hơi, vội vàng nhớ lại lời Tô Bạch Y nói: “Tô Bạch Y nói hắn đã rất nhiều năm không ngủ……”

“Rất nhiều năm không ngủ, vậy không phải sớm đã thành người chết sao?” Phong Tả Quân nghi hoặc nói, “Ngươi đừng nói đùa.”

Tô Bạch Y vào lúc này hơi hơi ngẩng đầu, cùng Phong Tả Quân bốn mắt nhìn nhau, trong cặp mắt đỏ bừng bỗng nhiên toát ra một tia sát ý, Phong Tả Quân cả kinh, theo bản năng mà lui về sau, nhưng Tô Bạch Y lại điểm chân một cái, nháy mắt đã tới trước mặt Phong Tả Quân, duỗi tay muốn bắt lấy yết hầu hắn, Phong Tả Quân vội vàng huy trúc kiếm muốn chắn, trúc kiếm lại bị Tô Bạch Y bắt lấy, sau đó bị hắn trực tiếp ném tới cạnh cửa.

“Sức mạnh thật lớn!” Phong Tả Quân cả kinh nói, hắn trời sinh thần lực, 6 tuổi đã có thể cùng thúc phụ là cao thủ đọ lực, nhưng mới vừa rồi Tô Bạch Y tiện tay vung lên, lại như là người lớn nhẹ nhàng trêu đùa trẻ con. Nhưng Phong Tả Quân không kịp nghĩ nhiều, Tô Bạch Y lại nháy mắt đi tới trước mặt hắn, đem hắn một chân đá bay tới trong viện. Phong Tả Quân cả người cầm kiếm ngã ở giữa sân, chỉ cảm thấy như xương cốt toàn thân đều muốn vỡ vụn, nằm trên mặt đất ngay cả sức đứng lên cũng không có.

Trên trời treo một mặt trăng thật lớn, thật tròn.

“Trăng tháng này thật lớn a.” Phong Tả Quân nhìn ánh trăng nhẹ giọng cảm khái nói.

“Còn có…… một quả đấm thật lớn a.” Phong Tả Quân giật mình, xoay người lăn một cái từ trên mặt đất nhảy lên, nhảy ra ngoài ba trượng.

Chỉ thấy Tô Bạch Y từ trên trời giáng xuống, một quyền đánh vào nơi Phong Tả vừa nằm, đánh toạc ra một cái hố nhỏ.

“Tuy rằng không biết ngươi hiện tại trúng tà thuật gì, nhưng ngươi thật sự rất mạnh, ít nhất là mạnh nhất trong những đại đệ tử ta đã thấy.” Phong Tả Quân tay nắm trúc kiếm hưng phấn không nhịn được mà run lên, “Ta bỗng nhiên thấy hứng thú, nếu ta đánh bại ngươi, thì mới chân chính là mạnh nhất trong bổn đại đệ tử, so với đánh bại Tạ Vũ Linh mà nói, có ý nghĩa hơn nhiều. Đại phong nổi, ba vạn dặm! Xem đao!” Phong Tả Quân gầm lên một tiếng trúc kiếm trong tay vung mạnh xuống, đao khí như hồng thủy, xông thẳng về phía Tô Bạch Y.

Cho dù ngươi có mạnh hơn nữa, nhưng tay không tấc sắt mà muốn tiếp một chiêu Đại Phong thức của ta, vậy cũng như người si nói mộng!

Tô Bạch Y đứng lên, đầu cũng không quay lại, chỉ duỗi tay áo nhẹ nhàng phất một cái, đem luồng đao khí kia một kích đánh tan, hắn sau đó mới quay đầu, nhìn Phong Tả Quân, hắn nhếch miệng cười.

“Quỷ, quỷ a! Mau…… Mau gọi sư phạm tới!” Phong Tả Quân quát to, “Đánh…… Đánh không lại a.”

Hắn còn chưa nói xong, Tô Bạch Y lại đi tới trước mặt hắn, một quyền đánh vào bụng hắn, đem hắn trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Đáng chết…… còn ngã nữa, xương cốt thật sự sẽ gãy nát. Phong Tả Quân bay trên không trung, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng hắn lại cảm giác có thứ gì bay tới trên mặt, hắn mở mắt ra, duỗi tay nắm lấy vật đó.

“Hoa Anh Đào?”

Một đôi tay bỗng nhiên tiếp được Phong Tả Quân, ngay sau đó người vừa tới nhẹ nhàng xoay thân, đem luồng quyền kình bá đạo kia chậm rãi tán đi, cuối cùng vững vàng mà dừng trên mặt đất.

“Đây là hứng thú mà ngươi nói tới?” Người vừa cứu Phong Tả Quân cười lạnh nói.

Phong Tả Quân nghe được thanh âm người tới, nghĩ đến giờ khắc này mình bị người này ôm eo đứng đó, chỉ cảm thấy da gà cả người nổi lên một tầng lại một tầng, cuối cùng chậm rãi nói: “Cái tư thế này…… thật là ghê con mẹ nó tởm.”

“Thành như quân ngôn (ý là thành toàn theo lời).” Người vừa tới gật đầu, đôi tay buông ra, lui về sau một bước, Phong Tả Quân bị để lại một mình.

“A a a, xương cốt sắp gãy, sắp gãy sắp gãy……” Phong Tả Quân đau đến nhe răng trợn mắt.

“Ngươi như vậy còn muốn làm cái gì mà bổn đại nam nhân mạnh nhất Học Cung.” Người vừa tới thở dài, “Đánh với người ta chưa đầy một chiêu đã phải gọi sư phạm, quá mất mặt.”

Phong Tả Quân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đi thử là biết. Nếu ngươi có thể thắng được hắn, về sau ta sẽ gọi ngươi là đại ca.”

“Có thể.” Người nọ tay nhẹ nhàng vung lên, quạt xếp trong tay mở ra.

Dĩ hạ phạm thượng.

Tạ Vũ Linh.