Quan Hệ Thế Thân

Chương 35: Mỗi ngày đều là ngày cá tháng tư




---------------------------------------------------------

Bác sĩ hỏi: "Quan trọng như thế nào?"

"Rất quan trọng." Hạ Dương rũ mắt xuống: "Tôi rất thích."

Bác sĩ: "Vậy cậu ấy có thích ngài không?"

Hạ Dương nắm chặt nhẫn, không lên tiếng.

Hắn biết Hứa Thừa Yến thích hắn. Cho nên lúc ấy ở trong điện thoại, hắn mới nói đừng trở lại. Bởi vì hắn biết rằng dù thế nào đi nữa thì cuối cùng Hứa Thừa Yến cũng sẽ trở về. Mà hắn cũng xác thật chờ được Hứa Thừa Yến quay về... 

Nhưng thứ hắn chờ đợi đổi lại là một thi thể lạnh ngắt.

Quá muộn.

Mọi thứ đã quá muộn.

Hạ Dương cất chiếc nhẫn lại vào hộp, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khám tâm lý. Về đến căn hộ, Hạ Dương bật đèn lên rồi theo thói quen đi ra ban công.


Trên ban công vẫn như trước trồng đầy chậu hoa, nhưng hoa trong đó đã bị thay đổi. Những bông hoa cũ trồng trong chậu đã chết từ lâu vì lâu ngày không được tưới nước nên phải thay bông mới.

Hạ Dương không thể chăm sóc mấy chậu hoa, mà dì bảo mẫu thì chỉ đến đây mỗi tuần một lần. Qua một thời gian dài, mấy chậu hoa mới này vẫn bị thiếu nước nên chết đi. Thành ra cứ cách vài tháng sẽ lại đổi một loại hoa mới. 

Hạ Dương nhắm mắt lại nửa dựa vào ghế tựa, vuốt ve tấm mộc bài trong tay. Khi đang nửa mộng nửa tỉnh, Hạ Dương nghe thấy sau lưng có một giọng nam quen thuộc.

"A Dương!"

Hạ Dương chậm rãi mở mắt ra nhưng không quay đầu lại. Hắn biết trong phòng không có ai cả.

Lại chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

Hạ Dương mở to mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ đến xuất thần. Thời gian thật sự quá chậm. Chậm đến mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây... đều quá dày vò hắn. Thời gian lại thật sự quá nhanh. Nhanh đến nỗi hắn đã không thể nhớ rõ được Hứa Thừa Yến trông như thế nào, thậm chí những ký ức về hai người bọn họ cũng ngày càng trở nên mờ nhạt. 


Cuối cùng một chút ký ức còn sót lại trong tâm trí chỉ là cảnh hắn một mình chờ đợi thật lâu trong căn hộ này. Cứ như thể mỗi lần chỉ cần hắn quay đầu lại đều có thể nhìn thấy thiếu niên vẫn ở phía sau mình. Nhưng điều hắn chờ đợi lại không có, điều kỳ diệu cũng hoàn toàn không xảy ra.

Mỗi ngày đều là ngày cá tháng tư.

Ngoài phòng, bốn mùa biến hóa. Những chiếc lá trên cây chuyển từ màu xanh sang màu vàng, rồi khô héo rơi từ trên cao xuống đất, chỉ còn trơ lại những cành cây trơ trọi. Lại một mùa đông lạnh giá đến rồi. 

Một tuần trước năm mới, Hạ Dương trở lại nhà cũ Hạ gia.

Kỳ Kỳ vẫn như trước vừa nhìn thấy xe của Hạ Dương tới gần, liền vẫy đuôi nhanh chân chạy lon ton đến tìm Hứa Thừa Yến. Nó đi vòng quanh Hạ Dương một vòng nhưng không thấy ai cả nên tiếp tục chạy đến bên cửa xe. 


Hạ Dương lần này không để ý đến nó nữa, vừa vào biệt thự liền đến phòng nghỉ. Ba Hạ đang ngồi trên xe lăn, chơi cờ một mình bên bàn. Mà ở góc bàn có để một khung ảnh... Trong ảnh là một thiếu nữ mặc sườn xám đỏ tươi đang mỉm cười trước ống kính. Hạ Dương từng bước đi tới, ba Hạ cũng nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn lại.

"Con đã về a... " Ba Hạ gật gật đầu, hỏi: "Mấy ngày hôm trước con vừa trở về, sao hôm nay lại tới nữa?"

Hạ Dương ngồi xuống ở đối diện: "Con đã về vào tháng trước, còn bây giờ con về ăn tết."

"Sắp sang năm mới rồi à... " Vẻ mặt của ba Hạ trở nên sững sờ, lắc đầu nói: "Tuổi lớn rồi không nhớ được nữa... "

Ba Hạ lại nhìn tới hỏi: "Vậy đứa nhỏ kia đâu?"

"Đứa nhỏ lần trước con đưa về đó, thằng bé không tới nữa sao?"
"Hình như là giáo viên dạy đàn, tên là gì nhỉ? Không nhớ nổi... "

Ba Hạ hơi cau mày, đang cố gắng nhớ lại.

Nhưng Hạ Dương đã lạnh lùng nói: "Cậu ấy đã chết."

"Đã chết?" Ba Hạ phụ lúc này mới phản ứng lại: "Đúng vậy, đã chết rồi a... "

Ba Hạ nhịn không được lại nhìn khung ảnh trên bàn, thấp giọng nói: "Có thể là A Nguyễn muốn gặp thằng bé... "

"Nó đi gặp A Nguyễn... " Ba Hạ cầm khung ảnh lên, hốc mắt đỏ hoe: "Ta cũng muốn gặp A Nguyễn... "

"Bà ấy sao lại không mang ta đi cùng... "

Ba Hạ đắm chìm ở trong hồi ức nên cảm xúc hơi kích động. Hạ Dương chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh, cho đến khi cảm xúc ba Hạ ổn định lại mới đứng dậy rời đi.

Lão quản gia ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi, vừa thấy Hạ Dương đi ra liền đi theo phía sau Hạ Dương. Quản gia nói: "Lão gia gần đây ký ức hơi hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều không nhớ được."
"Ừm." Biểu tình Hạ Dương vẫn lãnh đạm như vậy.

Quản gia nhìn bóng lưng Hạ Dương, nhịn không được hỏi: "Hạ thiếu, ngài sẽ khổ sở sao?"

Hạ Dương thoáng dừng bước, hỏi ngược lại: "Vì sao lại khổ sở?"

Là phải giống như ba hắn ở bên cạnh thi thể khóc lóc mấy ngày mấy đêm, sau đó phải nhập viện sao?

Quản gia: "Hạ phu nhân, ngài ấy đã... "

Không đợi quản gia nói xong, Hạ Dương liền cắt ngang: "Không khổ sở."

Hắn sẽ không khổ sở đâu. Hạ Dương xoay người một mình trở lại phòng, ngồi xuống sô pha. Trên bàn bên cạnh đang đặt một cuốn album ảnh cũ.

Hạ Dương nhìn cuốn album kia, qua hồi lâu mới duỗi tay lấy qua, chậm rãi mở ra trang thứ nhất. Hạ Dương lật từng tờ từng tờ một, rất nhanh đã xem xong. Album ảnh chụp chỉ mới có một nửa, phía sau còn rất nhiều trang đều trống không.
Hạ Dương cầm điện thoại lên gọi cho Giang Lâm. Điện thoại được kết nối, Hạ Dương liền hỏi: "Em có ảnh chụp của Yến Yến không?"

Giang Lâm: "Làm sao vậy?"

"Ảnh chụp."

"Bây giờ anh muốn ảnh chụp của anh dâu làm cái gì?" Giang Lâm nhíu mày, giọng điệu bất giác hơi tăng lên: "Lúc trước anh không hề quan tâm, lúc này mới đến hỏi em muốn ảnh chụp?"

Nhưng Hạ Dương vẫn chỉ lặp lại câu nói: "Ảnh chụp."

Giang Lâm cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, nhưng vẫn đồng ý: "Qua mấy ngày nữa em mang đến cho anh."

Mấy ngày tết đầu năm, Giang Lâm đi tới nhà cũ Hạ gia. Nhà cũ Hạ gia rất quạnh quẽ, tất cả người giúp việc đều đã rời đi, ngoại trừ Hạ Dương và ba Hạ thì cũng chỉ còn lão quản gia ở đó. Kỳ Kỳ vẫn còn khá sung sức, chạy quanh sân rồi lăn lộn trên tuyết. 

Giang Lâm cầm hộp quà đi xuyên qua sân, vào nhà nhìn thoáng qua liền thấy một mình Hạ Dương trên sô pha.
"Ba bảo em đến đây chúc tết." Giang Lâm đem hộp quà để lên bàn.

Nhưng Hạ Dương không ngẩng đầu lên mà chỉ cúi đầu tiếp tục lật từng tấm ảnh trong quyển album cũ.

Lát sau Hạ Dương mới lên tiếng: "Ảnh chụp."

"Đã biết." Giang Lâm từ trong túi xách lấy ra vài tấm ảnh, tất cả đều là ảnh chụp khi Hứa Thừa Yến học đại học.

Có ảnh ở đại hội thể thao của trường, ảnh sinh hoạt câu lạc bộ, ảnh chụp trong bộ đồng phục tốt nghiệp... Ảnh của Hứa Thừa Yến để lại không nhiều, hắn đã tìm những bức ảnh này từ rất lâu rồi, đi hỏi khắp các bạn đại học cũ của anh dâu mới có được. 

Giang Lâm đưa mấy bức ảnh cho Hạ Dương, nhìn lướt qua album ảnh trên đùi hắn, nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Tu Trúc. Giang Lâm khẽ cau mày, thu hồi tầm mắt không thèm nhìn nữa, ngồi ở sô pha bên cạnh nghịch điện thoại di động.
Phòng khách rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật album vang lên. Hai người họ ai làm việc nấy của mình mà không nói lời nào. Thẳng đến khi Giang Lâm vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hạ Dương lật đến một trang trắng của album, cầm một tấm ảnh của Hứa Thừa Yến chậm rãi bỏ vào.

Giang Lâm lập tức hỏi to: "Tại sao anh lại đặt ảnh của anh dâu cùng với Thẩm Tu Trúc?!"

"Anh tìm em muốn ảnh chụp, chính là muốn đem ảnh của anh dâu cùng Thẩm Tu Trúc để cùng nhau sao!" Giang Lâm nháy mắt tức giận: "Nếu anh thích Thẩm Tu Trúc thì liền theo đuổi đi! Đừng ở chỗ này giả vờ thâm tình!"

"Đặt hai bức ảnh của họ lại với nhau là muốn nhầm lẫn ai!"

"Giang Lâm!" Sắc mặt Hạ Dương trầm xuống.

"Em không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì nữa!" Giang Lâm đứng dậy, lạnh lùng nói: "Em về đây."
Giang Lâm không muốn ở lại thêm nữa, liền lập tức xoay người rời đi. Lão quản gia ở một bên đi tới, tiễn Giang Lâm đi. Nhưng khi tiễn đến cổng sân, quản gia đột nhiên nói: "Giang thiếu, cuốn album đó là của Hạ phu nhân để lại."

Trước kia Hạ gia cùng Thẩm gia sống rất gần nhau, tiểu thiếu gia Thẩm gia lần nào cũng chạy sang chơi cùng Hạ phu nhân. Mà Hạ phu nhân cũng rất thích tiểu thiếu gia Thẩm gia, vậy nên mỗi khi có cái gì ngon đều sẽ để dành lại một phần cho tiểu thiếu gia.

Tính cách của Hạ Dương tương đối trầm tĩnh, nên Hạ phu nhân càng thích tiểu thiếu gia Thẩm gia tính tình hoạt bát hơn, thường xuyên mang hai đứa nhỏ cùng nhau đi ra ngoài chơi, còn đặt biệt để nhãn hiệu V may riêng vài bộ quần áo trẻ em tới, đem tiểu thiếu gia Thẩm gia ăn mặc như một người mẫu. 
Hạ Dương không thích làm người mẫu, nên mỗi lần đều ở bên cạnh nhìn Hạ phu nhân bận rộn lựa chọn từ một đống lớn quần áo trẻ em để phối hợp, cho tiểu thiếu gia thay. Dần dần, hai đứa nhỏ chậm rãi lớn lên, Hạ phu nhân cũng luôn đồng hành làm bạn cùng bọn họ. 

Hạ phu nhân còn chụp rất nhiều ảnh cho hai đứa nhỏ, còn đem ảnh chụp chung của Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc bỏ vào trong album ảnh gia đình. Nhưng Hạ phu nhân còn chưa kịp lấp đầy cuốn album ảnh ấy thì đã đột ngột ra đi.

Quản gia hồi ức chuyện quá khứ, giải thích: "Hạ thiếu đang xem cuốn album đó là vì cậu ấy nhớ Hạ phu nhân."

Hạ phu nhân đã qua đời chín năm. Năm đó thời điểm Hạ phu nhân xảy ra chuyện, Hạ Dương là người bình tĩnh nhất trong số họ... không làm ầm lên như bao đứa trẻ khác, mà chỉ đến bên giường bệnh rất bình tĩnh nhìn thoáng qua thi thể. Thậm chí ngay cả ngày hôm sau, Hạ Dương vẫn đi ra ngoài như bình thường, hoàn toàn không nhìn thấy sự qua đời của mẹ Hạ ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng chín năm sau, Hạ Dương vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện đau buồn đó. Mỗi lần đều phải cầm cuốn album mẹ Hạ lưu lại lật xem thật lâu, nhưng chưa từng thêm tấm ảnh nào. Cho đến hôm nay, Hạ Dương cuối cùng mới thêm một tấm ảnh mới.

Mà cuốn album kia, là Hạ phu nhân dùng để lưu giữ ảnh gia đình.

Giang Lâm từ nhà cũ Hạ gia rời đi liền đi một chuyến đến phòng khám tâm lý. Lại bởi vì ăn tết nên đường phố hơi vắng vẻ. Khi Giang Lâm vừa đi vào phòng khám thì nhìn thấy bác sĩ đã chờ sẵn ở bên trong.

Ngồi xuống đối diện bác sĩ, Giang Lâm không khỏi hỏi: "Tết các anh không về mà còn muốn kinh doanh à?"

"Cậu gọi điện thoại nói muốn đến đây, nên tôi mới từ trong nhà chạy ra." Bác sĩ cười cười.

"A?" Giang Lâm sửng sốt, đột nhiên có chút áy náy, nói nhỏ: "Kỳ thật cũng không có gì quan trọng... "
"Không sao." Ngữ khí của bác sĩ rất ôn hòa: "Có chuyện gì đều có thể nói ra cùng tôi."

"Cũng không có gì... " Giang Lâm có chút rối rắm, nhỏ giọng nói: "Chính là anh trai tôi hơi kỳ quái... "

Bác sĩ sau khi nghe được, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Tình huống của Hạ tiên sinh quả thật nghiêm trọng."

Bác sĩ nói tiếp: "Bất quá thoạt nhìn hiện tại tình hình của Giang tiên sinh hẳn là đã tốt hơn."

Giang Lâm gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ tôi cảm thấy khá tốt."

Hắn hiện tại sống rất tốt. Giang Lâm hít một hơi thật sâu, nói thêm: "Qua mấy ngày nữa, tôi phải đi tìm việc làm."

Sau khi tốt nghiệp, hắn đã đi du lịch khắp nơi ở bên ngoài để giải sầu, nên không có công việc gì. Người trong nhà không thể nhìn hắn buông thả như thế nữa nên liên tục thúc giục hắn đi làm. Nhưng hắn không muốn làm việc trong công ty của gia đình mình, vì luôn có cảm giác bị giám sát, thế nên hắn đã nói với gia đình rằng đang tìm kiếm một công việc. 
"Cậu dự định sẽ làm cái gì?" Bác sĩ hỏi.

"Cái gì cũng được." Giang Lâm không quan tâm: "Dù sao thì cứ thử trước xem xem, nếu không thích hợp thì lại đổi."

Bác sĩ nghĩ nghĩ gì đó rồi nói: "Nếu cậu không ngại có thể tới công ty của nhà tôi."

"Nhà anh?" Giang Lâm sửng sốt, theo bản năng nói: "Là một phòng khám sao?"

"Không phải." Bác sĩ cười cười mở ngăn kéo ra, lấy một tấm danh thϊếp đưa qua: "Là công ty giải trí."

Giang Lâm nhìn tấm danh thϊếp, tuy rằng hắn không biết gì nhiều về ngành giải trí nhưng trước đây cũng đã từng nghe qua tên công ty giải trí này, rất nổi tiếng.

"Thật hay giả?" Vẻ mặt Giang Lâm ngây ngẩn, hỏi: "Anh không phải là bác sĩ à?"

"Là bác sĩ." Bác sĩ thở dài một tiếng: "Nhưng nếu không nỗ lực thì cũng chỉ có thể trở về kế thừa gia sản trăm tỷ."

Giang Lâm do dự nói: "Nhưng chuyên ngành của tôi không phù hợp với ngành giải trí... "
"Không sao." Bác sĩ cười, "Tôi mở cửa sau cho cậu, không cần khách khí."

Cuối cùng Giang Lâm chọn đến công ty của bác sĩ để làm việc. Giang Lâm cũng ngượng ngùng vừa vào đã được chức cao nên bác sĩ liền an bài cho hắn một công việc tạm thời là nhân viên thực tập trong một văn phòng.

Công việc của thực tập sinh rất lộn xộn, hàng ngày phải chạy tới chạy lui khắp nơi, còn có rất nhiều tài liệu cần phải phân loại. Văn phòng rất bận rộn, đồng nghiệp hàng ngày phải kiểm tra công việc của nghệ sĩ trên máy tính, sắp xếp lịch trình cũng như kế hoạch tuyên truyền gì đó... 

Mấy việc vụn vặt lộn xộn đều do hắn xử lý. Giang Lâm chạy đôn chạy đáo, vừa rồi mới cùng bộ phận bên cạnh kiểm tra lại quy trình, có chút mệt mỏi trở về phòng làm việc, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Trong văn phòng còn có hai cô gái khác đang cùng nhau thảo luận.

"Bộ phim này mất bao lâu nữa mới quay xong, có thể chuẩn bị tuyên truyền được chưa?"

"Trước cứ từ từ đi, tôi sẽ nói một tiếng với Tần Chu bên kia để anh ấy hợp tác..."

"Đáng tiếc đoàn phim quá nghèo, thuê bộ tây trang này cũng quá rẻ a..."

Giang Lâm nghe cuộc thảo luận, từ hai nữ sinh bên cạnh đi qua. Chẳng qua khi Giang Lâm lơ đãng nhìn lướt qua màn hình máy tính liền nháy mắt sửng sốt. 

Trên màn hình, thiếu niên tóc đen ăn mặc một thân tây trang dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn phía ống kính. Mà khuôn mặt của thiếu niên tóc đen kia thập phần quen thuộc, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, dưới đuôi mắt phải còn có một nốt lệ chí nho nhỏ. 

Nhìn bức ảnh này, Giang Lâm không khỏi lớn tiếng hỏi: "Người này... Là ai vậy?" Thanh âm Giang Lâm có chút run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp không chịu buông tha mỗi một chi tiết nào.
Cô gái ở bàn máy tính ngẩng đầu, nhìn lại màn hình nói: "Anh ấy à, là Tần Chu."

Giang Lâm hơi hé miệng, nhưng trong cổ họng có chút nghẹn ngào, một câu cũng nói không nên lời. Cuối cùng, Giang Lâm quay lại chỗ làm của mình, xem qua danh sách nghệ sĩ của công ty một lần nữa, tìm được tên Tần Chu.

Tần Chu...

Giang Lâm vội vàng lên mạng tìm kiếm cái tên này, trong chốc lát liền tìm được rất nhiều thông tin. Giang Lâm nóng lòng muốn mở album ảnh ra, xem từng cái một tim đập càng lúc càng nhanh.

Thật sự là quá giống.

Cùng anh dâu hắn giống nhau như đúc.

Cứ như thể anh dâu hắn vẫn còn tồn tại trên thế giới này.

---------------------------------------------------------

Ai được như anh bác sĩ không, thất nghiệp phải về kế thừa gia tài trăm tỷ😐